Để chúc mừng Bạch Lê không rơi vào hố lửa, cũng như giúp thay đổi tâm trạng của cô, mọi người hẹn nhau đi cổ trấn vào dịp Quốc khánh.
Xa rời sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, có thể cảm nhận được những cây cầu nhỏ, dòng nước chảy và những ngọn núi xanh.
Mọi người chụp ảnh dưới mái nhà sàn.
Theo lời người dân địa phương, nơi này có thể có niên đại từ thời Càn Long.
Một phòng được đặt cho Nhiễm Ninh và Lục Thiều, phòng còn lại cho Bạch Lê và Thương Nam, điểm khác biệt là Nhiễm Ninh và Lục Thiều có giường đôi, trong khi Thương Nam và Bạch Lê là phòng tiêu chuẩn.
Sau vài ngày xách ba lô đi trốn, mọi người lại quay trở về với công việc bận rộn của mình.
Chớp mắt đã đến tháng 11.
Sau khi Bạch Lê từ cổ trấn trở về, hình như đã có chuyện gì đó xảy ra, cô suốt ngày dán mắt vào điện thoại di động, lúc thì cười khúc khích, lúc lại lo lắng.
Nhiễm Ninh hỏi cô đang có tâm tư gì? Cô lắc đầu và nói không.
Bạch Lê từ chối, nàng cũng không muốn hỏi quá nhiều vấn đề này, dù sao hủy bỏ hôn ước cùng chia tay khác nhau, Nhiễm Ninh nghĩ... có lẽ cô ấy cần một ít thời gian, nhưng sau khi đã là bạn thân nhiều năm như vậy, trực giác mách bảo nàng rằng Bạch Lê có gì đó khác lạ, sở dĩ như vậy là bởi vì trước khi đi cổ trấn cô vẫn ổn.
...
Trong bệnh viện.
Bạch Lê ôm bụng, đi được hai bước thì dừng lại, sắc mặt rất hốc hác.
Bà dì đến sớm.
Là phụ nữ, tháng nào cũng phải đối mặt với loại chuyện này, nếu nó đến... sẽ khó chịu, nhưng nếu nó không đến... lại càng khó chịu hơn!
Khi còn học đại học, Bạch Lê từng hận trời đất và hét toáng lên: Dù thế nào đi nữa, kiếp sau cô cũng phải làm đàn ông! Bà dì sẽ không bao giờ đến nữa!
Lúc đó cô là sinh viên năm nhất, giường đối diện của là sinh viên năm cuối, nghe cô nói liền bật cười, sau khi cười thì nháy mắt với cô: Em nghĩ đàn ông tốt thật sao? Ít nhất bây giờ em là phụ nữ chỉ bị đau bụng kinh, nhưng nếu em trở thành đàn ông mà bị liệt dương thì coi như bỏ.
Lúc đó cô còn trẻ, dù có cởi mở đến mấy cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, quan trọng nhất là sinh viên cuối cấp này nói những lời tục tĩu khắp nơi, thời gian trôi qua, mọi người trong ký túc xá đều có chút sợ hãi. Sau này cô mới biết bạn trai trước đây của tiền bối này chỉ là một nam nhân bất lực, chẳng trách suốt ngày hoài nghi về quan hệ nam nữ.
Nhiễm Ninh đỡ Bạch Lê trở lại phòng y tá nghỉ ngơi, rồi đặt cô xuống ghế, khi Bạch Lê nhắc tới chuyện này, sắc mặt nàng từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng.
Bạch Lập vẫn đau bụng, "Cậu không sợ chị ấy sao?"
"Tôi không sợ, tôi..."
Nhiễm Ninh có lần đi gặp Bạch Lê, vừa vào cửa ký túc xá liền nghe thấy học tỷ đang nói chuyện, không biết là đang nói chuyện một mình hay là điện thoại với ai, mở miệng nói: Bà dì tới rồi, DM! Lần này ra nhiều quá nhiều quá... Phải lấy xô mới hứng đủ!
Nàng sững sờ tại chỗ, Nhiễm Ninh không nhớ được chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng lời nói của cô vẫn còn in rõ trong trí nhớ của nàng.
Mỉm cười vỗ vỗ Bạch Lê, sau đó đi tới văn phòng.
"Tôi có thuốc ibuprofen ở đằng kia. Tôi sẽ lấy cho cậu. Hãy ngồi yên và đừng đi lung tung."
Nói xong, nàng cầm cốc giữ nhiệt trên bàn rồi bước nhanh về phía văn phòng.
Nàng mở ngăn kéo, nhét ibuprofen vào túi, lấy đường nâu gừng ra rồi bỏ hai miếng vào cốc.
Pha nước đường xong, lúc quay lại đã thấy Bạch Lê nằm trên bàn, rên rỉ như sắp chết, nhưng vẫn không quên kiểm tra điện thoại.
"Cậu đang chờ tin nhắn của ai?"
"Hả? Không có..."
Nhiễm Ninh không tin, cô ấy cứ đảo mắt nhìn, hiển nhiên có chuyện gì đó.
"Nói thật đi, có chuyện gì?"
"Tôi có thể giấu diếm gì chứ?!"
Bạch Lê xoa cổ và hét lên.
"Tôi...tôi chỉ buồn chán và chơi điện thoại thôi. Đã lâu rồi...tôi chưa chơi."
"Có thật không?"
"Thật."
Nhiễm Ninh lấy thuốc ibuprofen đưa cho cô, lại tìm một chiếc cốc giấy dùng một lần để rót nước lạnh cho cô, những thứ khác nàng không sợ, chỉ sợ Bạch Lê ngu ngốc... bị lừa, lại va vào con dũy tình yêu... là phụ nữ nên cô sẽ dễ dàng bị tổn thương vào thời điểm này.
Suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Dạo này đừng về nhà, đến nhà tôi đi."
"Ah?"
"Ah, cái gì? Không phải thảo luận. Tôi chính thức thông báo cho cậu."
Bạch Lê ôm nước đường nâu trong tay, uống từng ngụm nhỏ vào miệng, hừ một tiếng "Được".
Vừa dứt lời, ở góc hành lang có một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước lên cầu thang, dáng vẻ lịch lãm.
Cách bàn y tá khoảng bốn năm mét, người đàn ông đột nhiên dừng lại.
"Nhiễm Ninh?"
Giọng người đàn ông trầm và ấm.
Bạch Lê và Nhiễm Ninh đồng thời ngẩng đầu, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, hai người đều không nhận ra người này là ai.
Người đàn ông lại đến gần: "Không nhớ tôi à?"
Giây tiếp theo, đôi mắt của Bạch Lê đột nhiên mở to.
"Tống Bá Dung!"
Khi cô hét lên như vậy, Nhiễm Ninh mới nhớ ra, nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông đó, đúng là anh ta.
Đã nhiều năm không gặp nhau.
Thực ra, nét mặt của Tống Bá Dung không có nhiều thay đổi, sở dĩ nàng không nhận ra có lẽ là vì anh ấy đã để râu và phong cách ăn mặc cũng thay đổi, anh ấy mặc vest đen và áo sơ mi trắng, trên đầu bôi sáp, và có một cặp kính gọng vàng trên sống mũi, khác hẳn với vẻ ngoài sạch sẽ tươi tắn hồi còn học đại học, giờ trông anh ấy như một người thành đạt.
Tuy nhiên, anh ấy học tài chính nên bộ trang phục này rất phù hợp.
Cuộc gặp gỡ trong bệnh viện hoàn toàn là ngẫu nhiên, Tống Bá Dung vẫn dịu dàng như xưa, nhìn hai người rồi mỉm cười: "Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được hai người ở đây."
Trong khuôn viên trường đại học chỉ có một số nhân vật có thế lực, về cơ bản, những người có thể nêu tên sẽ được dùng để so sánh.
Bên cạnh Đại học Y là Trường Tài chính, khi đó hai trường thỉnh thoảng tổ chức tiệc, nói thẳng ra là tụ tập xã giao.
Nhiễm Ninh đối với loại chuyện này không có hứng thú, với lại học y rất nặng, cả ngày ở trong phòng thí nghiệm hoặc thư viện, mỗi phút đều muốn chia làm hai nửa, có khi bận quá không làm nổi. Thậm chí không thèm ăn nên nàng thường chỉ ăn một miếng bánh mì nhỏ.
Nàng chỉ tham dự một lần, cũng vì sự nài nỉ Bạch Lê mới đồng ý, Nhiễm Ninh có thể từ chối tất cả mọi người, nhưng nàng không thể từ chối Bạch Lê, nàng cũng nói với Bạch Lê rằng đây là lần duy nhất, và Bạch Lê cũng hứa sẽ không có lần sau.
Địa điểm tập trung được tổ chức tại khán phòng của trường Tài chính, Nhiễm Ninh đoán rằng sẽ có rất nhiều người, nhưng nàng không ngờ rằng lại có nhiều người như vậy, chỉ riêng những gương mặt quen thuộc của trường Đại học Y cũng không ít. Người dẫn chương trình nói vài lời trên sân khấu và cho phép mọi người tự do nhóm lại. Đèn bật sáng và nhạc phát ra từ loa. Đó là một bản tình ca Pháp rất êm dịu và cổ điển. Ngay cả khi không hiểu ý nghĩa của nó, cũng có thể cảm nhận được giai điệu du dương của nó, tạo nên một bầu không khí lãng mạn để mọi người có thể hòa nhập càng sớm càng tốt.
Nhìn lại, dù là lúc đó hay bây giờ, Nhiễm Ninh đều không nghĩ nó lãng mạn, chỉ là... rất mộc mạc.
Đó cũng là lúc gặp Tống Bá Dung.
Anh ấy không giống như những chàng trai khác sẽ bắt chuyện ngay, anh ấy chỉ lặng lẽ ngồi cạnh và thỉnh thoảng nói một hoặc hai từ khi thấy điều gì đó thú vị.
Sau này... Nhiễm Ninh luôn gặp nhau tình cờ, mặc dù anh ấy chưa bao giờ nói lời nào, nhưng bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận ra Tống Bá Dung đang theo đuổi nàng.
Câu nói "Đã lâu không gặp" khiến mối quan hệ trở nên gần gũi hơn.
Nhiễm Ninh gật đầu chào hỏi.
Trước đây không có gì để nói và bây giờ cũng vậy.
Cũng may có Bạch Lê lên tiếng đúng lúc, khiến cho hiện trường không trở nên quá xấu hổ.
"Sao anh lại ở đây? Không phải là..."
Thấy cô hiểu lầm, Tống Bá Dung nhanh chóng giải thích: "Không phải tôi mà là bà tôi. Cách đây một thời gian, bà kêu đau lưng, nhưng sau khi kiểm tra thì phát hiện ra có một khối u".
Nói được vài lời, điện thoại di động của anh vang lên, anh rời đi trước.
Người vừa rời đi, Bạch Lê liền cầm chuột bấm mạnh vào máy tính, thiện ra một trang, sau đó cô dài giọng nói: "Bác sĩ chính La Ngọc Thư, khoa chăm sóc đặc biệt chuyên sâu, tôi vừa xem... Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy trước đây?
Ở, khoa này chắc hẳn không chỉ phải giàu mà còn có mối quan hệ nào đó, nên người bình thường không thể ở được. Cũng không phải tầng của họ, phải lên tầng 36, tầng đó toàn chăm sóc những người lớn tuổi có địa vị.
Nói xong, cô hít một hơi.
"Này, sao bà ấy lại rơi vào tình trạng này? Chẳng trách Viện trưởng La trực tiếp tiếp quản."
Nhiễm Ninh nhìn vào máy tính.
Các khối u ác tính ở xương trục cột sống.
Cấu trúc của cột sống rất phức tạp, xung quanh có rất nhiều dây thần kinh kết nối, bất kể lành tính hay ác tính, nếu khối u phát triển ở nơi này chắc chắn sẽ gây chèn ép và chi phối hệ thống thần kinh, cách tốt nhất là cắt bỏ. Sau khi cắt bỏ sẽ tùy theo tình trạng cụ thể mà quyết định nên xạ trị hay hóa trị.
Nhưng bệnh nhân đã tám mươi lăm tuổi, tình huống này quá đặc biệt.
Trong quá trình phẫu thuật có thể mất nhiều máu, khối u nằm sát tủy sống, trong quá trình phẫu thuật có thể kích thích tủy sống và có thể dẫn đến liệt sau phẫu thuật, ngay cả không có vấn đề gì trong quá trình phẫu thuật, thì việc tái thiết, nhiễm trùng vết thương, hỏng vật liệu cố định và tổn thương các cơ quan xung quanh, nguy hiểm về mặt tổ chức vẫn có thể xảy ra.
Nói trắng ra, đây là 625, Viện trưởng là La Ngọc Thư, nếu như đến bệnh viện khác, bác sĩ khác thay thế, khó có thể nói bà ấy có được tiếp nhận hay không.
Nhiễm Ninh lắc đầu: "Việc phẫu thuật này có thể không thực hiện được."
Bạch Lê thở dài.
...
Mấy ngày tiếp theo, Tống Bá Dung không xuất hiện nhiều, cho đến khi mọi cuộc kiểm tra của bà lão hoàn tất và vài bác sĩ bàn bạc kế hoạch, anh ấy mới đến.
Việc phẫu thuật có thể được thực hiện hay không phụ thuộc vào tay của bác sĩ, mặt khác là tình trạng thể chất của bệnh nhân, cái sau chiếm tỷ lệ lớn hơn. Rõ ràng... đánh giá từ tình hình hiện tại của người già, điều trị bảo tồn chỉ có thể được thực hiện. Một khi đã lên bàn mổ, bệnh nhân sẽ 100% không thể xuống được.
La Ngọc Thư giải thích tình hình cho Tống Bá Dung, Tống Bá Dung bày tỏ sự thấu hiểu của mình.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đến cả người thân bên cạnh cũng không có.
Hiểu là hiểu, khó chịu vẫn là khó chịu.
Tống Bá Dung chắp tay ngồi trên ghế ở lối đi, cau mày, vẻ mặt buồn bã, lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc nàng đi ra khỏi văn phòng, vô tình bắt gặp ánh mắt Nhiễm Ninh.
Dù sao hai người cũng biết nhau, lúc này Nhiễm Ninh không thể cứ thế bỏ đi, đưa tờ khăn giấy đến.
"Xin hãy dành nhiều thời gian hơn với bà ấy."
Tống Bá Dung lấy khăn giấy lau mắt.
"Cảm ơn."
Bên kia, Lục Thiều vừa mới đến bệnh viện, trên tay bưng hai ly trà sữa nóng, cô luôn ân cần chu đáo, mỗi khi mua những đồ ăn thức uống này, Nhiễm Ninh và Bạch Lê đều có phần.
Mặc bộ đồng phục bay bên trong và áo khoác bóng chày bên ngoài, cô bước đi rất nhanh như thể gót chân đang đặt trên bánh xe nóng.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, liền lao thẳng đến văn phòng của bác sĩ.
Còn chưa kịp đến nơi, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, Lục Thiều hơi nhướng mày khi nhìn thấy Nhiễm Ninh đang nói chuyện với một người đàn ông cách đó không xa.
Khuôn mặt của người đàn ông này trông quen quen.
"Lục Thiều."
Bạch Lê vừa nhìn thấy cô, lúc này đã đi tới, vỗ vai người đó rồi nhận cốc trà sữa trên tay một cách rất tự nhiên.
Hai người đều đi giày đế bằng, nhưng Lục Thiều cao hơn Bạch Lê hơn nửa cái đầu, nghiêng người liếc nhìn cô, không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Ai... ở đó?
Bạch Lê nhấp trà sữa nhai trân châu, đôi mắt tròn xoe.
"Cậu sao vậy? Bạn đang ghen à?"
"Ghen?" Lục Thiều hừ lạnh một tiếng, "Ai dám động vào người của tôi?"
Nói xong cô sải bước về phía trước.
Một cơn gió thổi qua, Bạch Lê giật mình... Ghen thì sẽ trở nên như vậy sao?
Có lẽ cô đã quen với sự dịu dàng của Lục Thiều. Khi đột nhiên ghen lên thì tràn đầy bá khí, nhưng... cũng không thể phủ nhận, cô ấy khá quyến rũ, một sự quyến rũ độc đoán!
Cơn ghen của Lục Thiều ngày càng lớn đến mức tràn ngập toàn bộ bệnh viện.
"Nhiễm Ninh."
Nhiễm Ninh nghe được thanh âm, nói: "Cậu tới rồi."
Lục Thiều gật đầu, đứng ở bên cạnh Nhiễm Ninh, đưa trà sữa cho nàng, sau đó nhìn Tống Bá Dung với nụ cười và ánh mắt lạnh lùng.
Tống Bá Dung không biết Lục Thiều, chỉ nhìn qua cũng có vẻ không thân thiện.
"Cô là ai?"
"Lục Thiều, Cơ trưởng kiêm Đội trưởng của Đội cứu hộ Hoa Thanh."
"Ừ...Tống Bá Dung, giám đốc bộ phận kinh doanh chứng khoán và tín dụng."
Nhiễm Ninh "...."
Bạch Lê ôm trà sữa suýt bật cười – Chắc bệnh hết rồi! Lấy cái này so với cái kia.
"Ahem...À, tôi còn có việc khác phải làm nên tôi đi trước."
Nhiễm Ninh nói xong liền nắm lấy cánh tay Lục Thiều, dắt cô đi.
Bạch Lê bị bỏ lại phía sau, vẫn đang mút trà sữa, cô chớp mắt nhìn Tống Bá Dung.
"Muốn cùng ăn cơm không? Căng tin bệnh viện của chúng tôi rất ngon."
Tống Bá Dung bối rối: "Không, tôi không đói.". Đam Mỹ Hay
...
Lên xe, Nhiễm Ninh mở ly trà sữa, là ca cao nóng.
"Làm cách nào mà đến đây?"
"Đến gặp cậu."
"Gặp tôi để làm gì?"
"Cậu nói thử xem?" Lục Thiều nheo mắt lại, đưa hai tay ra sau đầu, "Tống Bá Dung, tên của anh ta rất hay, trông là người có học thức."
Nhiễm Ninh biết điều cô đinh nói, liền đưa ca cao nóng vào miệng người này.
"Uống một ngụm đi."
"Đừng lấy lòng tôi. Tôi không phải là loại dễ dãi đâu."
Khi nói điều này, cô cúi đầu xuống và hút một hơi thật sâu.
"Chậm lại, cẩn thận chút!"
Nhiễm Ninh vỗ nhẹ cô.
Có chút nóng, nhưng không sao, Lục Thiều nuốt cacao, liếm khóe miệng.
"Anh ấy có quen với cậu không?"
"Tôi không quen anh ấy, chỉ là gặp qua. Bà nội anh ấy bị bệnh. Bác sĩ phụ trách là Viện trưởng La, bệnh tình của bà ấy rất phức tạp, không thể phẫu thuật được."
Nhiễm Ninh đã lượt bỏ khoảng thời gian Tống Bá Dung theo đuổi nàng, chưa kể hiện tại đã có Lục Thiều, cho dù còn độc thân ở trường đại học, nàng cũng chưa bao giờ thích anh.
Lục Thiều không hỏi thêm câu nào.
Sau khi Nhiễm Ninh uống gần hết, cô lại nói:
"Phải huấn luyện trên núi, hai tuần tới tôi sẽ không thể về được."
Nhiễm Ninh hơi giật mình, lập tức ngồi thẳng lên, lông mày nhíu lại, há miệng muốn nói gì đó... nhưng lại không nói được, nàng không thể túm lấy cổ áo Lục Thiều để ngăn cản việc cô phải đi....
"Khi nào?"
"Cậu uống xong trà sữa rồi."
"...."
Trà sữa trên tay đã cạn rồi phải không?
Nhiễm Ninh có rộng lượng đến đâu cũng không thể không đáp lại một chút: "Tuần trước cậu cũng không về."
Lục Thiều đưa tay nhéo mặt nàng, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào nơi có lúm đồng tiền khi nàng cười.
"Đợi lần này khi quay về sẽ ở cùng cậu."
"Cậu muốn nói gì?"
"Ừ, đây là điều tôi muốn nói."
Lục Thiều thu tay lại và lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra.
"Cầm lấy."
"Gì vậy?"
"Thẻ lương."
"Tại sao cậu lại đưa cho tôi cái này?"
"Bạn có muốn không?"
"Muốn!"
Nhiễm Ninh nắm tấm thẻ trong tay, tò mò hỏi: "Trong đó có bao nhiêu tiền?"
Tiền tiết kiệm của Lục Thiều nằm cùng với thẻ lương của cô, sau khi suy nghĩ kỹ, cô nói: "Trước đây tôi gần như tiêu hết tiền để mua nhà, bây giờ... là mười nghìn hay hai mươi nghìn thì phải?"
"...Ít vậy à?"
"Này, phải không? Cậu nghĩ tôi nghèo đó chứ?"
Nhiễm Ninh nháy mắt trêu chọc cô: "Trong thẻ của cậu không có nhiều số dư như của tôi, nên tôi sẽ nuôi cậu."
Lục Thiều vươn tay ôm nàng vào lòng, hôn thật mạnh lên trán.
Âm thanh ríu rít!
Sau đó cô nói: "Cậu tính toán quá nông cạn, căn bản không có kiến thức gì cả. Hãy nghe tôi nói nè... nhất định phải tính như thế này. Lương hàng tháng của mẹ tôi là 28.000 nhân dân tệ sau thuế, cộng thêm các khoản phụ cấp, tiền thưởng các thứ thì ít nhất cũng là 400.000 một năm. Còn ba tôi... tôi không biết mức lương chính xác nhưng chắc chắn là nhiều hơn mẹ tôi nên cứ tính là 400.000. Hai người họ một năm cộng lại là 800.000. Còn tôi, gần 200.000 một năm. Nếu tính hết thì tổng cộng là 1 triệu. Ba mẹ tôi ít nhất có thể sống đến chín mươi tuổi, vậy vẫn còn hơn ba mươi năm. Cậu ngoan ngoãn nhân 800.000 với ba mươi năm.! Tôi là một tiểu thư nhà giàu hoàn hảo! Đó là còn chưa tính phần của tôi nữa!"
Nhiễm Ninh càng nghe càng thấy có gì đó không ổn, cô nắm lấy tai Lục Thiều, dùng sức vặn nó.
Nàng cười mắng cô: "Vậy còn bảo không nghèo sao? Chẳng gửi ba mẹ được đồng nào!"
Lục Thiều nhe răng kêu lên đau đớn, quay đầu mổ lên cổ tay Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh lập tức mềm lòng, nằm trong vòng tay của Lục Thiều.
Hai người tranh thủ ngồi chơi thêm mười phút nữa rồi xuống xe.
Lục Thiều cởi áo khoác bóng chày, mặc cho người này, kéo cổ áo rồi ôm lấy người trước mặt, hai mắt ươn ướt.
"Cậu và người đàn ông họ Tống đó, nhớ giữ khoảng cách."
___________________________________
Editor: Lục Thiều có hiếu với gái quá