Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Say rượu)

Ngày hôm đó, mặc dù trời lạnh nhưng có nắng, đoàn xe ra khỏi vùng hoang vu, lại đi trên con đường rộng rãi, thỉnh thoảng còn có thể gặp người qua đường, phần lớn là cưỡi ngựa chạy qua.

Ba người Mạc Nhiễm Thiên ở trên xe ngựa vừa nói vừa cười, đặc biệt là Mạc Nhiễm Thiên, vì Dạ Tích Tuyết và Liêu Thanh Phong nói về một vài tin đồn thú vị bọn họ từng nghe, làm không khí càng thêm hòa hợp.

Ban đêm, đoàn xe tới một trấn nhỏ, Tiền Ngũ nhiệt tình để mấy người Mạc Nhiễm Thiên lên trấn trên dùng bữa bối. Bởi vì vẫn luôn ăn lương khô nên họ trở nên kén ăn hơn.

Mạc Nhiễm Thiên rất vui, luôn miệng cảm ơn, cuối cùng bốn người tới một quán ăn tên gọi là "Bách tính nhân gia".

Bởi vì là trấn nhỏ nên lượng người trong tiệm ăn cũng không nhiều, ông chủ vô cùng nhiệt tình, nhìn ba vị mỹ nam cười ha ha không ngừng. Tiền Ngũ trừng mắt lườm hắn một cái mới đuổi được hắn đi.

Mạc Nhiễm Thiên vẫn đội khăn che mái tóc trắng, mắt quan sát hết thảy.

"Tiểu Thiên, uống chút Thiêu đao tử của Phương Bắc xem sao, ấm người lắm." Liêu Thanh Phong cười hỏi Mạc Nhiễm Thiên.

"A, Tiểu Thiên không biết uống rượu, hắc hắc." Mạc Nhiễm Thiên không dám dùng mấy thứ rượu trắng này, để hắn uống chút bia thì không sao nhưng còn rượu trắng, uống vào cổ họng cũng bị thiêu đốt.

"Tiền đại nhân, còn ngươi?"Liêu Thanh Phong hỏi Tiền Ngũ.

"Ha ha ha, khó thấy Liêu đại nhân có nhã hứng, hạ quan cũng uống chút." Tiền Ngũ mặt mày hớn hở, hắn vốn là hảo tửu chi nhân (người uống rượu giỏi), Liêu Thanh Phong nói ra lời kia thật đúng ý hắn.

"Tiểu Thiên, uống chút đi, Dạ đại ca cũng muốn thử xem rượu Phương bắc có khác gì Phương nam không? " Dạ Tích Tuyết quay đầu hỏi Tiểu Thiên, trong lòng tính toán tối nay nên vượt qua như thế nào.

"Nếu say rượu thì sao?" Mạc Nhiễm Thiên lườm y một cái.

"Ha ha ha, dù sao cũng đã muộn rồi, uống rượu say rồi ngủ, sáng mai không đánh thức ngươi là được." Dạ Tích Tuyết cười nói.

Liêu Thanh Phong bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, liếc thấy Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt, vội vàng nâng chung trà lên uống một hớp, thầm nghĩ tối nay mình có thể ôm mỹ nhân ngủ không?

"Vậy cũng được, nhưng Tiểu Thiên không thể uống nhiều, nếu không dạ dày khó chịu." Mạc Nhiễm Thiên không muốn dập tắt hưng phấn của mọi người, hơn nữa mình không phải nữ nhân, tính toán làm gì.

"Được, chủ quán, còn không cho hai vò Thiêu đao tử!" Tiền Ngũ cao hứng hô lớn.

Chỉ chốc lát, món ăn nóng hổi và rượu được bưng lên, mọi người nâng cốc uống rượu, mồm nhai nhồm nhoàm. Cuối cùng Tiền Ngũ và Liêu Thanh Phong chơi đoán số, Dạ Tích Tuyết cảm thấy chơi rất vui, nói để Mạc Nhiễm Thiên cũng thử một chút. Cuối cùng hai người cũng đánh cuộc, kết quả chờ cơm nước no nê, trên bàn đã có bảy tám vỏ chai rượu. Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt đã ửng đỏ, mắt say lờ đờ mông lung. Dạ Tích Tuyết cũng uống không ít, gương mặt đỏ bừng, hai mắt đờ đẫn mà Liêu Thanh Phong tửu lượng là tốt nhất, hắn xung phong nhận việc ôm lấy Mạc Nhiễm Thiên, nói với Tiền Ngũ: "Tiền đại nhân, chúng ta tối nay sẽ ở khách điếm, xe ngựa kia quá chật chội, sáng mai trời sáng hẵng lên đường. Tiền đại nhân không có ý kiến chứ?"

"Được, được, vậy thì ở!" Tiền Ngũ cũng thua nhiều uống nhiều, bước đi cũng loạng choạng.

Bốn người mướn ba gian phòng hảo hạng, Dạ Tích Tuyết nhìn Liêu Thanh Phong ôm Mạc Nhiễm Thiên vào phòng, trong lòng lờ mờ, cúi đầu đi tới một gian phòng khác. Tim y rỉ máu nhưng y uống không ít rượu, hi vọng mau chóng đi vào giấc ngủ, vậy thì cái gì cũng không cần suy nghĩ.

" Dạ đại ca!"Mạc Nhiễm Thiên bị đặt ở trên giường, khiến hắn thanh tỉnh chút ít, không khỏi mở miệng kêu lên.

"Tiểu Thiên, ta là Thanh Phong, Dạ đại ca uống rượu say đã nằm ngủ." Liêu Thanh Phong trong lòng kích động, nhìn mỹ nhân trước mắt, tâm thần nhộn nhạo.

Mạc Nhiễm Thiên mặc dù váng đầu không còn chút sức lực nào, nhưng đầu óc cũng không phải một chút ý thức cũng không có. Nghe hắn nói thế, lập tức từ trên giường ngọ nguậy đứng lên hai mắt mông lung nhìn Liêu Thanh Phong nói: "Thanh Phong là ngươi à, Tiểu Thiên muốn Dạ đại ca."

Liêu Thanh Phong trong lòng khổ sở, mặc dù Tiểu Thiên đã say nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, dường như cũng không đồng ý cùng với mình, lập tức cười khổ nói: "Tiểu Thiên ngủ trước đi, ta đi tìm Dạ đại ca."

"Thanh Phong, Tiểu Thiên không muốn thương tổn Dạ đại ca, ta biết hắn tại sao không tới. Hắn đã giao hẹn với ngươi rồi, muốn đem Tiểu Thiên tặng cho ngươi sao?" Mạc Nhiễm Thiên hai mắt lờ đờ nhìn Liêu Thanh Phong.

"Tiểu Thiên, ngươi đừng hiểu lầm, Thanh Phong mặc dù thích Tiểu Thiên, nhưng không phải ý tứ kia, ta lập tức gọi hắn tới đây." Liêu Thanh Phong không muốn làm cho Mạc Nhiễm Thiên nghĩ hắn là đồ háo sắc, mặc dù hắn thật rất muốn nhào tới.

"Thanh Phong! Cám ơn ngươi."Mạc Nhiễm Thiên nói xong đầu ong ong, lại nằm xuống, mà Liêu Thanh Phong sau khi sửng sốt, đi tới gian phòng của Dạ Tích Tuyết.

"Ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Dạ Tích Tuyết trong mắt vằn tia máu, thấy Liêu Thanh Phong đi vào kinh ngạc nói.

"Hắn cần ngươi."Liêu Thanh Phong trong lòng cực kỳ khó chịu.

Dạ Tích Tuyết sửng sốt nói: "Hắn không phải uống rượu say sao?"

"Mặc dù say, nhưng hắn biết rõ hắn muốn ngươi, mà không phải ta." Liêu Thanh Phong nhìn Dạ Tích Tuyết buồn bực nói.

"Ngươi đi đi, hắn chỉ thanh tỉnh một lúc thôi." Dạ Tích Tuyết mặc dù rất muốn lập tức xông vào, nhưng hắn biết hắn không thể làm như vậy. Đó là một cơ hội tốt để Tiểu Thiên và Liêu Thanh Phong tiến thêm một bước, mặc dù Mạc Nhiễm Thiên sớm có dự liệu, nhưng dưới trạng thái thật sự thanh tỉnh cũng rất không được tự nhiên, dù sao hắn không thật sự trúng mị dược.

Liêu Thanh Phong nhìn Dạ Tích Tuyết một chút, sau đó đột nhiên xoay người lại đi tới phòng Mạc Nhiễm Thiên. Hắn biết tối nay đối với mình mà nói cũng là cơ hội, hơn nữa mình uống rượu, đầu óc lại nghĩ tới Tiểu Thiên tối hôm qua yêu mị như tinh linh, thật sự có chút nhịn không nổi.

Nhẹ nhàng đi tới bên giường, trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt, hơi thở Mạc Nhiễm Thiên đã rất vững vàng, gương mặt ửng hồng khiến Liêu Thanh Phong muốn cắn một miếng. Hắn từ từ đem đầu ghé sát vào đôi môi khẽ nhếch, Liêu Thanh Phong cảm thấy rượu không say người, người tự say.

"Tiểu Thiên." Liêu Thanh Phong nhẹ nhàng gọi một tiếng, Mạc Nhiễm Thiên không có phản ứng.

Liêu Thanh Phong lập tức đem y phục cởi xuống, chui vào trong chăn bông ấm áp đem Mạc Nhiễm Thiên ôm vào ngực. Cảm giác kia rất thỏa mãn, hắn không biết mị dược lúc nào phát tác, nhưng hắn cảm thấy có thể cứ ôm người kia ngủ như vậy cũng đã rất thỏa mãn rồi.

"Dạ đại ca." Mạc Nhiễm Thiên nghiêng người, chui vào trong ngực của hắn.

"Tiểu Thiên." Liêu Thanh Phong sau khi sửng sốt, vén tóc hắn ra sau tai. Bất kể hắn đem mình thành người nào, tối nay nói gì hắn cũng sẽ không đi, cho dù ngày mai Tiểu Thiên hận hắn, hắn cũng không hối hận.

Mạc Nhiễm Thiên cau mày sau đó mở mắt ra, nhìn Liêu Thanh Phong một chút rồi nhắm mắt lại, sau đó lại lần nữa mở ra, kinh ngạc trợn to mắt.

"Thanh Phong, sao lại là ngươi, Dạ đại ca đâu?" Mạc Nhiễm Thiên nói y hệt lúc trước.

"Tiểu Thiên, Dạ đại ca say, để cho Thanh Phong đến với ngươi, ngoan, ngủ đi." Liêu Thanh Phong trong lòng sợ Mạc Nhiễm Thiên cự tuyệt, nói xong cực kỳ mềm nhẹ dỗ dành hắn.

Mạc Nhiễm Thiên vươn tay day day đầu mình: " Đầu Tiểu Thiên thật choáng váng, sao phòng này cứ chuyển động vậy."

"Tiểu Thiên uống nhiều quá, mau mau nghỉ ngơi đi, tỉnh là ổn thôi." Liêu Thanh Phong sủng ái đưa tay giúp hắn xoa bóp.

"Dạ đại ca, ngươi cũng mệt rồi, mau ngủ đi."Mạc Nhiễm Thiên có chút thần trí không rõ.

Động tác trên tay Liêu Thanh Phong cứng đơ lại, sau đó cười khổ một tiếng rồi tiếp tục xoa bóp.

"Dạ đại ca, Tiểu Thiên nóng quá."Mạc Nhiễm Thiên uống rượu cả người nóng hầm hập, bắt đầu đá chăn.

"A, Tiểu Thiên, như ngươi vậy sẽ bị bệnh, mau đắp kín. Trong phòng không thể so với trên xe ngựa, không ấm áp như vậy." Liêu Thanh Phong vội vàng đem chăn kéo về đắp lên giúp hắn.

"Không, nóng quá." Mạc Nhiễm Thiên phát tính trẻ con.

"Tiểu Thiên, là mị dược phát tác sao?" Liêu Thanh Phong bỗng nhiên như ý thức được cái gì, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, lại nghĩ tới cảnh tối hôm qua, bộ vị kia dưới thân thể tự nhiên có phản ứng.

"Dạ đại ca,Tiểu Thiên váng đầu." Mạc Nhiễm Thiên nhắm mắt, hai tay day trán.

"Tiểu Thiên, để Thanh Phong giúp ngươi giải dược nhé?" Liêu Thanh Phong áp sát lại, dán lên người Mạc Nhiễm Thiên, môi hôn Mạc Nhiễm Thiên.

"A." Liêu Thanh Phong bị cảm giác tê dại đánh tới, lập tức kích động đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng. Hắn bắt đầu dùng sức thỏa thích mút mùi rượu và vị ngọt bên trong, khiến thân thể vì rượu mà nóng ran của Mạc Nhiễm Thiên rên khe khẽ.

"Tiểu Thiên, ngươi đẹp quá, Thanh Phong cũng muốn say vì ngươi." Liêu Thanh Phong thật sự say, vẻ mặt quyến rũ động lòng người kia khiến hắn dục hỏa khó nhịn. Hắn nhấc chân, kéo quần mình xuống, lửa nóng dâng trào thẳng đến giữa hai chân Mạc Nhiễm Thiên.

"Dạ đại ca, ngươi thật đáng ghét, Tiểu Thiên vừa rồi không trúng mị dược, ngươi gấp cái gì, ha ha."Mạc Nhiễm Thiên cười lên, thân thể vặn vẹo uốn éo, mưu toan túm lấy vật nóng hổi giữa hai chân.

Liêu Thanh Phong nghe được, ngẩng đầu lên sợ ngây người. Hắn biết lúc này Mạc Nhiễm Thiên đầu óc nhất định không rõ ràng lắm, coi mình là Dạ Tích Tuyết. Thì ra là chuyện hắn trúng mị dược là giả, vậy vì sao hai người giao hoan trước mặt mình? Là kích thích mình? Hay là cám dỗ mình? Hay là vì mục đích khác? Mình thật khờ, lại không nhìn ra.

Liêu Thanh Phong bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cơn tức giận, cảm giác mình bị lừa gạt, nhìn Mạc Nhiễm Thiên dáng vẻ ma mị, bỗng nhiên hai tay vung lên xé bỏ tiết y của hắn. Lượng cồn trong cơ thể khiến hắn kích động vô cùng, không nghĩ đến gì khác, chỉ biết mình bị lừa gạt.

"A, Dạ đại ca, ngươi thật thô lỗ, ha ha."Mạc Nhiễm Thiên ánh mắt cũng không mở ra được, cho là Dạ Tích Tuyết.

"Tiểu Thiên nguyên lai là tiểu lẳng lơ!" Liêu Thanh Phong thanh âm lạnh như băng.

"Chán ghét, tiểu thiên tài không phải tiểu lẳng lơ, Dạ đại ca thật xấu.Ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên mị vô cùng, thân thể uốn éo, hai chu quả trước ngực vì bại lộ ở không khí lạnh mà đứng thắng, kích thích đôi mắt căm hận của Liêu Thanh Phong. Thì ra là bọn họ liên hợp diễn trò cho hắn xem, may mà mình tửu lượng tốt, Mạc Thái tử này thì ra vốn lẳng lơ, dường như được điều giáo không tệ, vậy hãy để mình làm thỏa thích!

Liêu Thanh Phong nghĩ tới đây trong lòng hung ác, lại dùng lực đem quần lót của hắn kéo xuống nốt, nhìn vật nhỏ mĩ lệ khả ái chợt kinh ngạc, sau đó lập tức nâng đùi hắn lên.

Ngón tay vừa sờ tiểu huyệt phía dưới, quả nhiên d*m thủy đã chảy ra. Chuyện này càng khiến Liêu Thanh Phong cảm giác mình bị lừa gạt, không quản xem bọn hắn có mục đích khỉ gió gì, mình sẽ không bị bọn họ lợi dụng, hừ!

"A, Dạ đại ca, tới đây, Tiểu Thiên thật là ngứa, hừ hừ, cho ta." Mạc Nhiễm Thiên ngọt ngào gọi, dáng vẻ dâm đãng đến mức hạ thân Liêu Thanh Phong trướng lên không chịu nổi, không hề có bất kỳ thương tiếc nào nữa, trực tiếp thẳng tiến trong hậu huyệt ấm áp này.

"A, Dạ đại ca, ngươi, ngươi thật khỏe, thật to, Tiểu Thiên đau quá."Mạc Nhiễm Thiên nhắm hai mắt nhăn chặt mày.

"Ta không phải Dạ đại ca của ngươi, tiểu lẳng lơ, ta là Liêu Thanh Phong, tối nay lão tử sẽ sỉ nhục ngươi, sỉ nhục đến ngươi cầu xin tha thứ mới thôi!"Liêu Thanh Phong tích đầy lửa giận cần phát tiết, không đợi Mạc Nhiễm Thiên thích ứng lại bắt đầu mãnh liệt luật động.

"A, đau, đau, Tiểu Thiên đau quá, Dạ đại ca, đừng, Tiểu Thiên không muốn."Mạc Nhiễm Thiên nước mắt chảy xuống.

Liêu Thanh Phong nhếch môi, nhìn hắn vẻ mặt thống khổ, phía dưới cảm nhận được trong cơ thể Mạc Nhiễm Thiên nóng vô cùng, sao có thể ngừng, mà càng thêm dùng sức, trong mắt không có thương yêu như lúc trước, có chăng chỉ là oán hận. Không ai có thể lừa gạt Liêu Thanh Phong hắn.

Mạc Nhiễm Thiên cuối cùng cũng không biết là say chết hay là bị Liêu Thanh Phong thô bạo, mất đi tri giác.

Liêu Thanh Phong liên tiếp làm ba lần, cả người đầy mồ hôi, nằm vật xuống ở bên cạnh Mạc Nhiễm Thiên, lấy tay thăm dò hơi thở Mạc Nhiễm Thiên, cười lạnh. Thầm nghĩ tiểu lẳng lơ này quả nhiên là cực phẩm, làm hắn muốn ngừng mà không được, ngay cả khi đã làm ba lần, cũng không muốn rút ra.

Ngày hôm sau, khi Liêu Thanh Phong tỉnh lại, chỉ thấy trên giường dấu vết tình dục loang lổ, còn kèm theo tia máu nhàn nhạt. Mạc Nhiễm Thiên còn chưa tỉnh, chăn chỉ đắp một chân, những nơi khác đều trần trụi. Liêu Thanh Phong cả kinh, lập tức nhìn khuôn mặt hắn mang một màu đỏ không bình thường, lấy tay sờ trán hắn, nóng vô cùng.

Giờ phút này Liêu Thanh Phong cũng tỉnh rượu, hồi tưởng hết thảy tối hôm qua, quá sợ hãi, vội vàng dùng chăn bọc lấy Mạc Nhiễm Thiên, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Thiên? Tiểu Thiên? Ngươi tỉnh dậy đi!"

Mạc Nhiễm Thiên không nhúc nhích, đang lúc ấy thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng Dạ Tích Tuyết truyền vào: "Tiểu Thiên, Thanh Phong, lên đường thôi."

"Dạ đại ca, ngươi vào đi, Tiểu Thiên bị bệnh rồi." Liêu Thanh Phong mặc quần áo vào vội vàng gọi, nhìn khuôn mặt vô tội của Tiểu Thiên, thầm nghĩ mình sao lại xúc động như vậy. Dọc theo đường này, tính tình Tiểu Thiên mình cũng đã thăm dò được chút ít, xem như hắn lừa gạt mình cũng nhất định là vì không muốn rời khỏi Dạ Tích Tuyết. Mình vì sao đối xử với hắn tàn nhẫn như thế, rượu này thật là hại người.

"Chuyện gì xảy ra?"Dạ Tích Tuyết lập tức bối rối mở cửa đi vào.

"Tiểu Thiên, hắn, hắn buổi tối đá chăn, ta, ta ngủ quá say, nên có thể hắn nhiễm lạnh." Liêu Thanh Phong nói quanh co không dám nhìn vào mắt Dạ Tích Tuyết.

"Thanh Phong! Các ngươi tối hôm qua có hay không...?" Dạ Tích Tuyết cảm thấy hắn có vẻ rất kỳ quái.

"A, Tiểu Thiên, hắn, hắn ngủ mất, ta, ta, ta cũng uống không ít, cho nên ta có hơi thô bạo, ta không phải cố ý."Liêu Thanh Phong đỏ mặt.

"Cái gì?" Dạ Tích Tuyết lập tức chạy về phía Tiểu Thiên, kéo chăn ra nhìn, phía dưới vết máu mờ mờ kích thích ánh mắt y, y tát Liêu Thanh Phong một cái rồi hỏi: "Ngươi rốt cuộc đối xử với Tiểu Thiên thế nào?"

"Dạ đại ca, thật, thật xin lỗi, đúng, là Tiểu Thiên nói hắn, hắn không trúng mị dược, Thanh Phong trong cơn tức giận không hiểu rõ, cho nên, cho nên đã..., thật xin lỗi!" Mặt Liêu Thanh Phong bị Dạ Tích Tuyết đánh ra dấu năm ngón tay, nhưng hắn biết mình quá đáng.

"Ngươi, ngươi chẳng lẽ cũng là cầm thú! Ta thật không nên đem Tiểu Thiên giao cho ngươi!" Dạ Tích Tuyết đau lòng vạn phần, lập tức lấy Địa Lộ Hoàn Tiểu Thiên đặt trên người cho hắn ăn, sau rống lên với Liêu Thanh Phong: "Cút!" Lại đem Tiểu Thiên lật lại, thấy nơi kia sưng đỏ không chịu nổi, thịt non bên trong cũng lộ ra ngoài tiểu huyệt, hai mắt ướt đẫm, mình rốt cuộc đã làm gì đây.

Bóp nát Địa Lộ Hoàn từ từ bôi vào tiểu huyệt Mạc Nhiễm Thiên, khiến Mạc Nhiễm Thiên từ trong đau đớn tỉnh lại.

"A." Cảm giác vừa đau vừa tê dại làm cho Mạc Nhiễm Thiên khẽ rên thành tiếng.

"Tiểu Thiên, ngươi cảm thấy thế nào?" Dạ Tích Tuyết vội vàng hỏi.

"Đau quá, đầu cũng đau lắm! Toàn thân đau."Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy dường như cả cơ thể có gì đó không đúng lắm.

"Tiểu Thiên, ngươi sốt rồi, ăn Thanh Não Tỉnh Thần Hoàn này vào, đầu sẽ không đau nữa." Dạ Tích Tuyết âm thầm cảm thấy may mắn vì Tiểu Thiên đã mang thuốc theo. Nếu không những lúc thế này, dựa vào một viên Thiên Lộ Hoàn cuối cùng sao được, sau này đường còn dài mà.

"Ô, Dạ đại ca, ngươi tối hôm qua sao quá đáng như vậy, Tiểu Thiên đã nói không muốn, hu hu."Mạc Nhiễm Thiên ủy khuất nói.

Dạ Tích Tuyết cả khuôn mặt đều đen, mà dấu ấn năm ngón tay trên mặt Liêu Thanh Phong càng thêm đỏ.

"Dạ đại ca!"Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn không nói lời nào, lớn tiếng nói.

"Thật xin lỗi, Tiểu Thiên, là Dạ đại ca thô lỗ một chút, uống rượu không kiềm chế được, thật xin lỗi, đau lắm hả?" Dạ Tích Tuyết sợ Mạc Nhiễm Thiên không tiếp nhận được, bèn tự mình gánh vác.

"Cũng tại ngươi, uống rượu cái gì, hu hu.Đau quá." Mạc Nhiễm Thiên nước mắt đầm đìa, nhưng vì Mạc Nhiễm Thiên tối hôm qua cũng say rượu, mặc dù Liêu Thanh Phong rất thô bạo, làm tiểu huyệt bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm.

"Sau này không bao giờ... uống rượu nữa, đi thôi, lên đường thôi."Dạ Tích Tuyết trong lòng rất đau, càng trợn mắt nói với Liêu Thanh Phong.

"Tiểu Thiên sau này cũng không uống rượu nữa, cũng biết uống rượu không phải chuyện tốt, hu hu." Mạc Nhiễm Thiên buồn bực chết mất, vén chăn lên, phát hiện có vết máu, hơn nữa tiết y và quần lót cũng rách, không khỏi bấm cánh tay Dạ Tích Tuyết cả giận nói: "Ngươi nhìn ngươi, sao thô lỗ đối với ta như vậy, sau này Tiểu Thiên không cần ngươi nữa!"

"Tiểu Thiên, Dạ đại ca sai rồi, thật sai rồi, đừng không cần Dạ đại ca." Dạ Tích Tuyết bỗng nhiên ôm cổ Mạc Nhiễm Thiên, chảy nước mắt.

Mạc Nhiễm Thiên giật mình, chẳng qua là nói giỡn mà thôi, y kích động như thế làm gì. Ngẩng đầu nhìn thấy Liêu Thanh Phong đứng cạnh giường không nhúc nhích, trên mặt có dấu năm ngón tay, hắn thắc mắc: "Thanh Phong, mặt của ngươi bị ai đánh nữa à?" Mới vừa hỏi xong, bỗng nhiên như ý thức được điều gì, gương mặt tuấn tú tái nhợt, mắt to hoảng sợ nhìn Liêu Thanh Phong, sau đó miệng khép mở mấy lần, cũng không nói ra được câu gì.

Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt âm trầm mặc Dạ Tích Tuyết ôm trở lại xe ngựa, Tiền Ngũ cho là hắn say rượu cũng không để ý. Ba người sau khi lên xe ngựa thì một đường không tiếng động, Liêu Thanh Phong và Dạ Tích Tuyết đều nhìn khuôn mặt căng thẳng của Mạc Nhiễm Thiên không dám lên tiếng.

Đợi có người đưa cơm, Dạ Tích Tuyết mới khàn khàn nói: "Tiểu Thiên, ăn một chút gì đi, thân thể khá hơn chưa?" Trong mắt đầy lo lắng cùng đau lòng.

"Tiểu Thiên, ngươi uống nước nhiều chút, nghe nói bị sốt phải uống nhiều nước." Liêu Thanh Phong đem túi nước đưa tới.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng rất mâu thuẫn, hắn biết tối hôm qua mình có say, hoàn toàn là bởi vì Dạ Tích Tuyết không ngừng rót cho mình. Bởi vì y đã chuẩn bị đem mình tặng cho Liêu Thanh Phong, mặc dù mình sớm muộn gì cũng có thể sẽ vì mục đích mà hy sinh bản thân, nhưng nghĩ đến dụng tâm của Dạ Tích Tuyết, trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng. Mình tự làm, tự câu dẫn là một chuyện, để y tự tay đưa mình ra ngoài là một chuyện khác.

Mạc Nhiễm Thiên hai mắt lạnh như băng liếc nhìn Dạ Tích Tuyết, cũng liếc nhìn Liêu Thanh Phong thấy hai mắt hắn hơi mang theo sự sợ hãi, dấu năm ngón tay kia còn rất rõ ràng, Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên sửng sốt hỏi: "Nếu ngươi đem Tiểu Thiên nhường cho hắn, sao còn đánh hắn?"

"Tiểu Thiên, ngươi đừng như vậy, việc này không liên quan đến Dạ đại ca, là Thanh Phong nghe được Tiểu Thiên nói vốn dĩ không trúng mị dược, trong lòng tức giận mới đối xử thô bạo với Tiểu Thiên. Dạ đại ca đánh không sai, Thanh Phong đáng đánh, thật xin lỗi, Thanh Phong hồ đồ." Liêu Thanh Phong rất đồng tình Dạ Tích Tuyết, hiện tại trong lòng khổ sở nhất là y.

"Các ngươi, hai người các ngươi! Tức chết ta!"Mạc Nhiễm Thiên nói xong giận đến trùm chăn lên đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Mạc Nhiễm Thiên đang núp ở trong chăn khổ sở, bỗng nhiên cửa xe ngựa mở ra, giọng Liêu Thanh Phong truyền đến: "Dạ đại ca, ngươi đi đâu vậy?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức vén chăn lên nhìn, chiếc xe đang chạy băng băng, Dạ Tích Tuyết vừa đề khí đã bay ra ngoài.

"Dạ đại ca!!"Mạc Nhiễm Thiên muốn hét lên với y, nhưng đã không kịp nữa rồi.

"Mau, Thanh Phong, mau đuổi theo gọi hắn trở lại!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức chảy nước mắt. Hắn sao không rõ trong lòng Dạ Tích Tuyết nghĩ gì, chẳng qua là hiện tại trong lòng hắn khó chịu, không muốn để ý đến y thôi, ai ngờ như vậy càng tổn thương y nhiều hơn.

Liêu Thanh Phong sau cơn sửng sốt lập tức phi thân ra ngoài, Mạc Nhiễm Thiên hối hận không kịp, ở cửa sổ lo lắng nhìn quanh, trên người đau nhức đã không đủ để chống đỡ đau đớn trong lòng hắn.

Xe ngựa cũng không dừng lại, Mạc Nhiễm Thiên trông mòn con mắt, lo lắng không dứt. Rốt cục sau thời gian uống cạn một chung trà, nhìn thấy hai người nhanh chóng bay tới.

Mạc Nhiễm Thiên mừng rỡ không thôi, lập tức kéo cửa xe ngựa, hai người một trước một sau đi vào.

"Dạ đại ca, thật xin lỗi, Tiểu Thiên sai rồi.Hu hu."Mạc Nhiễm Thiên lập tức ôm Dạ Tích Tuyết khóc nấc lên.

Dạ Tích Tuyết ôm chặt lấy hắn, không lên tiếng.

"Dạ đại ca, ngươi băng bó một chút đi."Thanh âm Liêu Thanh Phong thức tỉnh Mạc Nhiễm Thiên, hắn lập tức đẩy Dạ Tích Tuyết ra kiểm tra người y, khẩn trương nói: "Làm sao vậy, Dạ đại ca, ngươi bị thương?" Sau đó thấy tay Dạ Tích Tuyết chảy máu tươi, lập tức cầm lấy, nhìn trên nắm tay huyết nhục mơ hồ, ánh mắt càng đỏ hơn.

"Dạ đại ca, sao ngươi ngốc như vậy, Tiểu Thiên sai lầm rồi, không bao giờ sa đọa nữa, ngươi đừng như vậy, hu hu." Mạc Nhiễm Thiên vừa nhận lấy vải Liêu Thanh Phong đưa tới giúp Dạ Tích Tuyết băng bó, nước mắt tí tách rơi. Hắn phát hiện tình cảm của mình càng ngày càng phong phú, càng ngày càng nữ tính hóa, nhưng hắn không cần quan tâm, hắn chỉ cảm thấy tim đau đớn quá.

"Aishhh." Dạ Tích Tuyết dùng tay không bị thương, vuốt mái tóc dài trắng của hắn, thở dài.

"Cũng là ta không tốt, Tiểu Thiên ngươi trách ta đi, là ta đầu óc hồ đồ, cho nên mới... thật xin lỗi, Dạ đại ca là quá quan tâm ngươi."Liêu Thanh Phong mắt cũng đỏ, nhìn xem hắn đã làm nên chuyện cầm thú gì.

"Dạ đại ca, ngươi nói một câu đi, sao lại bị thương, hu hu."Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn Dạ Tích Tuyết đang cau mày, mắt to ầng ậng nước, dù kẻ nào nhìn thấy cũng đau lòng.

"Dạ đại ca không sao, chẳng qua là hận mình không thể bảo vệ Tiểu Thiên, để Tiểu Thiên chịu khổ nhiều như vậy, aishhh."Dạ Tích Tuyết ôm hắn ngồi xuống, lời này làm cho Liêu Thanh Phong càng thêm tự trách.

"Dạ đại ca, Tiểu Thiên cái gì cũng biết, đó là mệnh của Tiểu Thiên, không liên quan tới Dạ đại ca. Sau này Tiểu Thiên nhất định phải tự mình cố gắng, tự tin, tự yêu bản thân, không để cho người khác tổn thương." Mạc Nhiễm Thiên tựa vào ngực y nói.

Dạ Tích Tuyết ôm hắn thật chặt, không nói gì nữa.

Liêu Thanh Phong trong lòng không dễ chịu, vội hỏi Tiểu Thiên: "Tiểu Thiên, tha thứ Thanh Phong được không? Ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa, ngươi đánh ta mắng ta đi, là ta không tốt."

Dạ Tích Tuyết và Mạc Nhiễm Thiên cũng ngẩng đầu nhìn hắn thành khẩn nói lời xin lỗi, sau đó nhìn nhau, Dạ Tích Tuyết chậm rãi nói: "Chuyện này ta cũng có trách nhiệm, Tiểu Thiên, ngươi muốn làm sao bây giờ?"

"Tiểu Thiên tự nói chuyện không trúng mị dược?" Mạc Nhiễm Thiên uống rượu say không biết bản thân đã làm gì.

"Ừ, bởi vì ngươi toàn thân nóng lên, cho nên Thanh Phong nghĩ ngươi phát tác mị dược, muốn giúp ngươi giải dược, nhưng ngươi đem ta trở thành Dạ đại ca, nói với Dạ đại ca chuyện trúng mị dược cũng không phải là thật, Thanh Phong vừa nghe xong bèn, bèn..." Liêu Thanh Phong vừa nói đến đó liền cúi đầu xuống.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn Dạ Tích Tuyết, Dạ Tích Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, nhưng bởi vì lời của hắn mà thư thái không ít, thì ra là Tiểu Thiên vẫn đem hắn coi là mình.

"Thế hiện tại sao ngươi lại muốn nói xin lỗi, không phải biết chúng ta lừa ngươi sao?" Mạc Nhiễm Thiên tức giận hỏi.

"A, bởi vì, bởi vì Thanh Phong thích Tiểu Thiên, mặc dù làm chuyện không bằng cầm thú, nhưng Thanh Phong càng rõ ràng Thanh Phong thích Tiểu Thiên. Hơn nữa lúc trước là uống rượu quá nhiều, đầu óc hồ đồ, hiện biết Tiểu Thiên gạt ta là bởi vì không muốn lìa xa Dạ đại ca, cho nên Thanh Phong biết sai rồi. Thật xin lỗi, Tiểu Thiên, Dạ đại ca, sau này sẽ không để xảy ra chuyện này nữa." Liêu Thanh Phong cúi đầu nói một tràng.

Mạc Nhiễm Thiên kéo khóe miệng, nhìn Dạ Tích Tuyết, hai người ôm chặt hơn nữa.

Trong xe rất trầm tĩnh, mọi người cũng trở nên khách khí, thân thể Mạc Nhiễm Thiên vẫn không thoải mái, mơ mơ màng màng, ngủ ngủ tỉnh tỉnh, ai cũng không nhắc tới chuyện này nữa.

Buổi tối, Dạ Tích Tuyết ôm Mạc Nhiễm Thiên đang gà gật, Liêu Thanh Phong bởi vì không nghe thấy câu tha thứ của Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng khó chịu, mở cửa xe đi ra ngoài.

"Tiểu Thiên, ngươi không có ý định tha thứ cho hắn sao?" Dạ Tích Tuyết sâu kín hỏi.

"Dạ đại ca cảm thấy thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên hai tay vuốt eo y.

"Tối hôm qua tất cả mọi người đều uống quá nhiều rượu. Hắn vừa nghĩ rằng chúng ta lừa gạt hắn, còn làm chuyện kia trước mặt hắn, nên hắn nhất định rất giận dữ, aish, Dạ đại ca cũng cảm thấy chúng ta quá mức. Thanh Phong thật ra cũng không tệ lắm, ít nhất sau khi tỉnh rượu biết mình làm sai, nhưng đến tột cùng hắn không sai, thật ra là lỗi của Dạ đại ca." Dạ Tích Tuyết chậm rãi nói.

"Không, là lỗi của Tiểu Thiên, Tiểu Thiên nói làm tổn thương Dạ đại ca, cho nên Dạ đại ca mới có thể ra quyết định này, là Tiểu Thiên sa ngã. Dạ đại ca nghĩ Tiểu Thiên sau này cực khổ, Tiểu Thiên toàn bộ hiểu được mà."Mạc Nhiễm Thiên lỗ mũi ê ẩm nói.

"Tiểu Thiên, ngươi muốn làm sao thì làm vậy, Dạ đại ca sẽ không ảnh hưởng ngươi nữa. Tiểu Thiên làm vậy nhất định có quyết định của mình, Dạ đại ca sẽ yên lặng ủng hộ." Dạ Tích Tuyết khi chạy ra ngoài đã nghĩ thông suốt, mình càng quan tâm, sẽ chỉ làm Tiểu Thiên càng đau khổ.

"Dạ đại ca, mặc dù trong lòng Tiểu Thiên có tính toán lấy sắc tranh giành thiên hạ, nhưng Tiểu Thiên hiện tại nghĩ thông rồi. Tiểu Thiên muốn tự yêu thương bản thân, sẽ không dễ dàng làm khó mình nữa. Dạ đại ca, ngươi đừng khổ sở, Tiểu Thiên biết sai rồi." Mạc Nhiễm Thiên tỉnh ngộ.

"Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết không biết nói như thế nào, nghĩ đến chuyện hắn muốn đi lấy sắc hầu hạ người, y liền cho đau lòng. Bởi vì y biết trong lòng Tiểu Thiên có ý nghĩ vò đã mẻ không sợ sứt, y không bỏ được lại không cách nào giúp hắn.

"Dạ đại ca, ngươi đi gọi hắn về đây đi, chuyện này thật ra người sai nhất là ta, ngươi cũng đánh hắn rồi, bỏ đi, chúng ta không so đo nữa. Ngươi nói không sai, Thanh Phong người này tâm địa không xấu, tuổi còn nhỏ chút, còn hơi nông nổi, nhưng chúng ta cũng đạt được mục đích rồi. Aishhh."Mạc Nhiễm Thiên thở dài.

"Ừ, ta đi gọi hắn đến, trời lạnh như thế này, hắn cũng không biết vào đây." Dạ Tích Tuyết đứng dậy ra khỏi xe ngựa.

Gió lạnh từ ngoài cửa ập vào khiến Mạc Nhiễm Thiên túm chặt chăn, trong lòng không khỏi lo lắng. Mình có phải quá đáng quá rồi không, dù sao lúc trước mình lừa gạt hắn, còn tường thuật trực tiếp trước mặt hắn, giờ bị lộ ra, cho dù là ai thì cũng tức giận.

Một lát sau, Dạ Tích Tuyết kéo Liêu Thanh Phong trở lại, Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn lên. Liêu Thanh Phong lỗ mũi cũng đông lạnh đỏ lên, có chút tủi thân nhìn mắt Mạc Nhiễm Thiên, lặng yên lên xe, không lên tiếng.

Cửa đóng lại, Dạ Tích Tuyết nói: "Được rồi, tất cả mọi người cần nói chuyện với nhau."

"Thanh Phong, bên ngoài lạnh lẽo, chẳng lẽ ngươi không định về ngủ?" Mạc Nhiễm Thiên nhẹ giọng nói.

"Ta sợ ngươi thấy ta trong lòng không thoải mái."Liêu Thanh Phong cũng trả lời ngay.

"Việc này không thể trách ngươi, là lỗi của Tiểu Thiên. Thôi bỏ đi,mọi người đừng so đo nữa." Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười một chút, nói.

"Ngươi, ngươi còn đau không?" Liêu Thanh Phong đỏ mặt hỏi.

Vừa hỏi câu này, Mạc Nhiễm Thiên cũng đỏ mặt. Mặc dù tối hôm qua say đến gì cũng không biết, nhưng dù sao cũng chân chính đã làm rồi.

"Không sao rồi, mấy ngày nữa là ổn, chỉ đau đầu thôi, rượu này thật không phải thứ tốt!" Mạc Nhiễm Thiên suy nghĩ rồi nói.

"Tiểu Thiên, ngươi uống thuốc đi rồi ngủ một giấc thật say, ngày mai sẽ ổn thôi." Dạ Tích Tuyết vội vàng cầm thuốc đi ra ngoài.

"Ừm, Dạ đại ca, Thanh Phong, nằm ngủ đi, ba người nằm sát cho ấm áp." Mạc Nhiễm Thiên lần nữa mỉm cười.

Liêu Thanh Phong lần này yên tâm, lập tức cười lên dùng sức gật đầu, trong lòng vui vẻ trở lại. Tiểu Thiên tha thứ cho hắn, có phải biểu thị sau này mình còn có thể ở chung một chỗ với hắn hay không. Nằm ở bên chân Tiểu Thiên, nhẹ nhàng kéo chân Mạc Nhiễm Thiên, hắn cười toét miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK