Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thượng cùng hoàng hậu đầy ngạc nhiên, Tiêu Hương Hương đương nhiên không tin, nhưng khi ánh mắt nàng nhìn xuống tay Mạc Nhiễm Thiên,thủ trạc màu bạc kia quả thật mang trên tay hắn, làm cho mặt nàng không thể không trở nên âm trầm.

"Thiên nhi, rốt cuộc là chuyện gì vậy, con nhận tín vật của Viêm nhi?" Hoàng thượng nhìn Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt đỏ bừng, sủng nịch hỏi.

"Phụ hoàng, không phải, đó đúng là do tứ đệ mua cho ta, nhưng không phải tín vật đính ước, Thiên nhi đi ra ngoài không mang tiền, cho nên..." Mạc Nhiễm Thiên lập tức giải thích.

Hoàng thượng rất có thâm ý nhìn vào mắt Mạc Tử Viêm, sau đó hỏi: "Vậy việc con cùng với Viêm nhi là sao?"

"A, phụ hoàng, hắn, hắn thật..." Mạc Nhiễm Thiên định nói gã là súc sinh, nhưng lại nhớ ra gã cũng là giọt máu của hoàng thượng, thốt ra lời này cũng chính là mắng hoàng thượng.

"Tiểu Thiên, nơi này của huynh vẫn đau phải không?" Mạc Tử Viêm cười ta đi đến chỗ Mạc Nhiễm Thiên, đặt một tay lên vai hắn, lớn tiếng nói, sau đó lại ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Huynh nếu dám nói bậy, ta sẽ đem chuyện đêm đó ta đã làm với huynh nói cho mọi người biết."

Mạc Nhiễm Thiên cả người chấn động, quay đầu chăm chú nhìn hắn cả giận nói: "Ngươi!"

"Không tin, huynh thử xem, tiểu cúc của huynh, ta còn nhớ đến nao lòng đây!" Môi Mạc Tử Viêm dường như nhiều lần đụng tới lỗ tai hắn, người ngoài nhìn vào thấy hai người đang rất thân mật. Một vài người đã nắm chặt nắm tay.

Mạc Nhiễm Thiên kinh ngạc, hắn thừa nhận hắn không thể vứt bỏ sĩ diện của bản thân, một đại nam nhân như hắn phải nằm phía dưới đã rất ủy khuất, như thế nào còn có thể làm cho mọi người biết gã đã làm gì mình đây.

"Phụ hoàng, Tiểu Thiên hẳn là đang thẹn thùng, kì thật huynh ấy cùng Viêm nhi vẫn quan hệ thân mật, cho nên Tiểu Thiên không thể làm lễ trưởng thành cho Hiên nhi!" Mạc Tử Viêm thừa dịp Mạc Nhiễm Thiên vô kế khả thi dưới lập tức lớn tiếng nói, bắn một tia nhìn âm trầm về phía Mạc Hiên – đôi mắt như đang bốc hỏa.

"Phụ hoàng, Hiên nhi muốn thái tử ca ca làm lễ trưởng thành cho Hiên nhi cơ." Mạc Hiên làm mình làm mẩy kiểu con nít.

"Cái này..." Hoàng thượng có chút khó xử, làm lễ trưởng thành và thị tẩm là hai chuyện khác nhau, thị tẩm có thể tùy tiện, nhưng chuyện lễ trưởng thành lại là nghiêm túc.

"Tiểu Thiên, con thấy sao, có muốn làm lễ trưởng thành cho Hiên nhi không?" Hoàng thượng đem vấn đề ném cho Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Tử Viêm vừa nghe, khẩn trương sờ sờ mông Mạc Nhiễm Thiên, xem như uy hiếp.

Khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên vặn vẹo một hồi, cuối cùng áy náy nhìn Mạc Hiên – kẻ đang nhìn hắn đầy hi vọng, nói:"Lục đệ, đúng, xin lỗi!" Mạc Nhiễm Thiên không dám nhìn Mạc Hiên, lại càng không dám nhìn Tiêu Hương Hương.

Toàn trường xôn xao, tiếng nghị luận nổi lên, Mạc Tử Viêm vẻ mặt đắc ý, nhìn Mạc Nhiễm Thiên cúi đầu, lại gần hắn thân mật nói: "Tiểu Thiên, thật thông minh."

"Biến!" Mạc Nhiễm Thiên giận dữ đá Mạc Tử Viêm một cước, nhưng không lường được Mạc Tử Viêm mau lẹ né qua rồi cười nói: "Sao phải tức giận như vậy, buổi tối ta sẽ đền bù cho huynh mà." Lời này của Mạc Tử Viêm nghe ra càng mập mờ vô cùng.

"Thiên nhi, con lại đây!" Hoàng thượng cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc, vẫy tay gọi Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên phẫn nộ trừng mắt liếc Mạc Tử Viêm một cái sau đó đi tới bên hoàng thượng cùng hoàng hậu, mà Mạc Hiên đứng bên cạnh bọn họ càng đau đớn nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang đi lên.

"Thiên nhi, rốt cuộc là làm sao, con cùng Viêm nhi xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng kéo tay Mạc Nhiễm Thiên.

"A, không, không có việc gì, ta cùng đệ ấy tranh cãi, phụ hoàng đừng lo lắng, không có việc gì, chỉ là ta không thể làm lễ cho Hiên nhi." Mạc Nhiễm Thiên lần nữa nhìn về phía Mạc Hiên vẫn dùng ánh mắt không tin chăm chú nhìn hắn.

"Thái tử ca ca, tại sao phải đối xử với ta như vậy? Hiên nhi đối với huynh toàn tâm toàn ý, nhật nguyệt chứng giám, huynh tại sao vấn tóc trưởng thành cũng không chịu giúp ta?" Trong con ngươi đen của Mạc Hiên nhuốm lên sương mù.

Tiêu Hương Hương không đành lòng nhìn cảnh đó, đem Mạc Hiên kéo vào lòng nói: "Hiên nhi, đừng thương tâm, Tiểu Thiên nhất định có nỗi khổ tâm. Tiểu Thiên đúng không?" Tiêu Hương Hương nghiêm khắc nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên muốn nói lại thôi, sau đó hơi hơi gật đầu, nhìn dáng điệu Mạc Hiên thương tâm như vậy, hắn cảm giác được trong lòng rất khó chịu.

"Hiên nhi, con xem, Tiểu Thiên là có nỗi khổ tâm, con đừng thương tâm, để Thần nhi giúp con làm lễ, Tiểu Thiên, buổi tối thị tẩm không có vấn đề chứ?" Tiêu Hương Hương nháy mắt với Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên ngầm hiểu, lập tức đỏ bừng mặt nhìn Mạc Hiên một cái, còn Mạc Hiên lại một lần tràn ngập hy vọng, hắn hy vọng lần đầu tiên của mình dành cho thái tử ca ca.

"Không, không có vấn đề." Mạc Nhiễm Thiên xấu hổ nói xong, hơi mỉm cười với Mạc Hiên. Điều này làm cho trên mặt Mạc Hiên lại tìm được nét tươi cười.

Hoàng thượng vẫn nghe ba người nói chuyện với nhau, nhìn vẻ mặt ba người, cuối cùng nhìn sang Mạc Tử Viêm bên kia, sau đó trong lòng bắt đầu cân nhắc.

Kế tiếp là Mạc Nghị Thần vi Mạc Hiên làm lễ vấn tóc, nét cười trên khóe miệng Mạc Tử Viêm, lơ đãng nhìn liếc qua Từ Mạc đứng phía sau, chỉ cần Mạc Nhiễm Thiên không phải người của Mạc Hiên, như vậy hoàng thượng cũng không dễ dàng có kết luận. Thì ra tập tục nơi này là như vậy, nếu Mạc Nhiễm Thiên vi Mạc Hiên bó tóc, vậy Mạc Nhiễm Thiên sau này chính là người của Mạc Hiên, những người khác không thể nhúng chàm hắn, nhưng nếu không bó tóc, dù Mạc Nhiễm Thiên buổi tối thị tẩm, hắn vẫn có thể vi người khác thị tẩm, cũng tính là Mạc Nhiễm Thiên vẫn còn tự do.

Lúc này Mạc Tử Viêm rất đắc ý, Mạc Nghị Thần vi Mạc Hiên bó tóc tư vị trong lòng nói không nên lời, kì thật y hẳn là cũng đang cao hứng, cứ như vậy, y vẫn có thể đến tẩm cung thái tử, vẫn có thể cùng Tiểu Thiên cùng nhau, chỉ là thời gian này cũng quá ngắn.

Một hồi lễ trưởng thành, chấm dứt trong tình huống mọi người không thể lường trước được, đám người tán đi, Tiêu Hương Hương cùng Mạc Hiên quay về tẩm cung, nhưng hoàng thượng lại đến cung "Chu quý phi", Mạc Nhiễm Thiên nhìn Mạc Tử Viêm cười với hắn thì càng nổi trận lôi đình, xem ra mưu kế của người này đều thực hiện được, nhìn hoàng thượng cười híp mắt đón mẫu hậu gã rời đi, xem ra đêm nay Chu quý phi lại thổi gió bên tai người.

"Tiểu Thiên." Mạc Tử Viêm một thân bạch y phiêu khởi, khóe miệng mỉm cười nhìn Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ không trách được người này hôm nay mặc đồ trắng, quả thật làm cho người ta cảm giác ôn hòa rất nhiều, hẳn là làm cho hoàng thượng nhìn gã bằng con mắt khác, có lẽ hoàng thượng thật sự tin tưởng mình cùng hắn có gì mờ ám.

"Đồ khốn!" Mạc Nhiễm Thiên thấy cả ngự hoa viên chỉ còn lại mình, Mạc Tử Viêm, Dạ Tích Tuyết cùng Mạc Nghị Thần, đương nhiên còn có Tiểu Lộ Tử đang chờ hắn.

"Ha ha ha, mới vừa rồi như thế nào không mắng?" Mạc Tử Viêm cười lớn, hiện tại gã phát hiện chọc tức vị ca ca này là một việc rất vui vẻ.

"Chưa từng thấy người vô sỉ, hạ lưu như vậy!" Mạc Nhiễm Thiên hướng gã nhổ nước miếng, không có biện pháp, đánh không lại chỉ có nhổ nước miếng gã.

"Huynh, huynh có thấy ghê tởm không?" Mạc Tử Viêm bị Mạc Nhiễm Thiên nhổ vào tay áo, làm cho kẻ yêu sạch sẽ như gã lập tức lộ ra vẻ mặt ghê tởm, gã không thể ngờ tới Mạc Nhiễm Thiên lại nhổ nước miếng.

"Ghê tởm? Ha ha ha, ai so được với ngươi a, còn mặc đồ trắng, ta chưa từng thấy ai ghê tởm như vậy, giả tạo, thật quá giả tạo!" Mạc Nhiễm Thiên thấy Mạc Tử Viêm bị hắn nhổ trúng, trong lòng thoải mái.

"Huynh tốt nhất chớ chọc ta tức giận, nếu không hậu quả huynh chịu!" Mạc Tử Viêm lập tức cả người lạnh như băng, đôi mắt âm độc nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Chịu cái đầu ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên ỷ có Dạ Tích Tuyết bên cạnh, mới không sợ Mạc Tử Viêm.

"Huynh, hừ, hôm nay bổn hoàng tử cao hứng, không so đo với huynh, đêm nay huynh cùng lục đệ thị tẩm sao, nhưng huynh tốt nhất nhớ kĩ, huynh là người của ta! Đừng mơ tưởng cùng hắn có âm mưu gì. Hừ!" Mạc Tử Viêm lạnh lùng nói xong, vung tay áo xoay người rời đi.

"Ngươi, ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp quả báo." Mạc Nhiễm Thiên tức giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt vào nhau ken két.

"Tiểu Thiên, đừng để ý đến hắn, tứ đệ chính là người như vậy, bá đạo, âm độc, không ai bì được, đệ đừng cùng hắn đấu, sẽ bị tổn hại." Mạc Nghị Thần thở dài, cũng thầm trách chính mình thua kém gã.

"Thái tử điện hạ, hạ quan cáo từ." Dạ Tích Tuyết vốn nên đi từ trước, nhưng y không nỡ rời khỏi tầm mắt Mạc Nhiễm Thiên, cho nên chờ mãi cho đến bây giờ, sắc trời đã tối, không đi cũng không được.

"Dạ đại phu, chờ đã, ta tiễn huynh ra ngoài, nhị ca, huynh về trước đi." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng đuổi theo Dạ Tích Tuyết.

Mạc Nghị Thần biết đêm nay mình khó có khả năng cùng Tiểu Thiên ở cùng một chỗ, không thể làm gì khác hơn là thương tâm đi ra.

"Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết kêu Mạc Nhiễm Thiên một tiếng.

"Dạ đại ca, ngày hôm qua thật xin lỗi, sau đó không đến gặp huynh." Mạc Nhiễm Thiên sau lại chỉ lo Mạc Tử Viêm bắt bí y.

"Không có việc gì, ta cũng vậy. Sau khi thấy ba người các đệ ở chung, ta đã đi, được rồi, tứ hoàng tử hôm nay nói gì?" Dạ Tích Tuyết cũng cảm thấy Mạc Nhiễm Thiên khẳng định có nỗi khổ tâm.

"Ai, tên khốn kia, nếu ta đáp ứng, hắn sẽ đem chuyện hắn đêm đó làm gì ta nói ra, ta không thể từ bỏ mặt mũi. Ta thật không nghĩ tới hắn cư nhiên hư hỏng như vậy, ai, thật đấu không lại hắn!" Mạc Nhiễm Thiên lắc đầu, người cổ đại quả nhiên tâm kế hơn người, dọa dẫm hắn cũng có thể làm cho hắn không có cách gì phản lại được.

"Thật hèn hạ!" Dạ Tích Tuyết phẫn nộ nói.

"Ai, như vậy cũng tốt, ta vốn cũng không biết vi lục đệ làm lễ chính là biểu hiện mình là người của đệ ấy, hiện tại ngược lại thấy thoải mái, ta chính là ta, không phải của bất luận kẻ nào." Mạc Nhiễm Thiên quả thật vì chuyện này mà thở phào, trong lòng còn có chút trách Tiêu Hương Hương cư nhiên không nói cho hắn, nói muốn hắn làm vợ Mạc Hiên, thật không biết nàng đang giấu điều gì, có khi thật có khi giả, hắn phát hiện nữ nhân này chính mình cũng không nắm được.

"Tiểu Thiên, đệ có muốn đi tẩm cung lục hoàng tử không?" Trong mắt Dạ Tích Tuyết xẹt qua chua xót.

"A, uh. Không thể không đi." Mạc Nhiễm Thiên ngước mắt nhìn Dạ Tích Tuyết.

"A a, ta đây đi trước, sáng mai có thể gặp đệ không?" Dạ Tích Tuyết lộ ra vẻ tươi cười, đáng tiếc trong lòng Mạc Nhiễm Thiên nó thật khó coi.

"Uh, sáng mai ta nhất định đến thao trường." Mạc Nhiễm Thiên dừng bước.

"Tiểu Thiên." Đôi mắt Dạ Tích Tuyết như lóe sáng.

"Hửm?" Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn hắn.

"A a, không có việc gì, chỉ là muốn gọi đệ, ta đây đi, đệ trở về đi thôi." Dạ Tích Tuyết liếc hắn một cái thật sâu, sau đó xoay người dứt khoát rời đi.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, nhìn bóng lưng y trong lòng cảm giác có chút tê tái, cũng có chút ấm áp.

Tẩm cung của Mạc Hiên so với của Mạc Nhiễm Thiên nhỏ hơn nhiều, nhưng lại sạch sẽ nhẹ nhàng, không có sa trướng tung bay, cũng không có đại sảnh trống rỗng, đi vào là một gian tiền thính không lớn không nhỏ, Mạc Hiên đang ở trước cửa đi đi lại lại, thỉnh thoảng từ trong viện trông ra cửa vòm bên ngoài.

"Tiểu Thanh tử, sao thái tử ca ca còn chưa đến, sắp tối rồi!" Mạc Hiên trong lòng khẩn trương cực kì, chỉ sợ Mạc Nhiễm Thiên đêm nay không đến.

"Lục hoàng tử, đừng có gấp, hiện tại tiệc cũng vừa tàn, chắc hẳn cũng sắp tới." Tiểu Thanh nhi vội vàng an ủi.

"Nói cũng đúng." Mạc Hiên tiếp tục đi qua đi lại, giờ phút này đích cậu đã thay y phục hàng ngày, một thân thanh sam, nhìn qua rất nhẹ nhàng khoan khoái.

"Thái tử điện hạ đến!" Tiếng hô hưng phấn của Tiểu Thanh tử từ ngoài cửa sân truyền đến, làm cho khuôn mặt tuấn tú của Mạc Hiên lập tức tỏa sáng, ngạc nhiên vui mừng chạy ra cửa nghênh đón.

Mạc Nhiễm Thiên đã thay y phục hàng ngày, nhẹ nhàng khoan khoái phiêu dật, trong lòng lại không được tự nhiên, đặc biệt câu nói của Tiểu Lộ Tử khi dẫn hắn đến bên này, càng làm cho trong lòng hắn khó mà nuốt trôi. Tiểu Lộ Tử nói: "Thái tử điện hạ, một khắc xuân đáng giá ngàn vàng, lục hoàng tử nhất định rất sốt ruột." Kết quả Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, đầu đầy hắc tuyến, một cước đá Tiểu Lộ Tử trở về.

"Thái tử ca ca." Mạc Hiên trực tiếp đánh Mạc Nhiễm Thiên một cái, Mạc Nhiễm Thiên trốn cũng không được, không né cũng chẳng xong, cả người mồ hôi lạnh vã ra, vừa vặn bị cậu ôm, sau đó trên miệng đau nhói, lại bị cậu cắn.

"Lục đệ!" Mạc Nhiễm Thiên tức giận đến đẩy Mạc Hiên ra, so với cảm giác trên môi bị điện giật kia, cảm giác đau đớn càng sâu.

"Thái tử ca ca, Hiên nhi nghĩ huynh sẽ không tới." Mạc Hiên ủy khuất nhìn Mạc Nhiễm Thiên, con ngươi đen nhánh trong sáng kia làm cho Mạc Nhiễm Thiên mềm lòng, thầm nghĩ cậu dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn.

"Ta đáp ứng tự nhiên sẽ đến!" Mạc Nhiễm Thiên thầm than trong lòng.

"Thái tử ca ca, huynh vì sao không muốn làm lễ cho Hiên nhi, trong lòng Hiên nhi rất đau." Mạc Hiên nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cách yếu ớt đáng thương, một tay đặt tại lồng ngực mình.

"Không phải không nguyện ý, là vì có nguyên nhân khác, kì thật không vấn tóc cũng không sao cả, ta không phải đã tới sao? Vào đi thôi." Mạc Nhiễm Thiên một phen xem thường, kéo tay cậu đến bên trong tẩm cung.

"Nhưng Hiên nhi muốn thái tử ca ca vi Hiên nhi vấn tóc, Hiên nhi chán ghét tứ ca, chán ghét hắn!" Trong đôi mắt thanh thuần của Mạc Hiên tràn ngập hận ý.

"Ai, như vậy cũng tốt, thái tử ca ca sắp đi Tề quốc, Hiên nhi cũng đừng lo nghĩ." Mạc Nhiễm Thiên thở dài, tiểu nam hài này đối với mình cũng là có ý riêng, thật không biết ngu thái tử này gặp vận may gì nữa, một đám mỹ nam đòi chết vì hắn.

"Thái tử ca ca, ngươi yên tâm, một ngày nào đó, Hiên nhi sẽ tự mình đón huynh trở về, sau này chúng ta sẽ không chia cách nữa!" Khí thế ông cụ non của Mạc Hiên làm cho Mạc Nhiễm Thiên có điểm rung động, lại nhớ đến Mạc Tử Viêm ghê tởm kia, nghĩ thầm có lẽ hai người này thật sự có thể đấu với nhau.

"A a a, được rồi, đừng nói mấy chuyện không vui này nữa." Mạc Nhiễm Thiên đi vào gian trong, ở đó có một cái giường gỗ lim toát ra vẻ mập mờ, bốn phía đều được thắp nến, gia tăng cảm giác đêm tối thần bí.

"Uhm, thái tử ca ca, Hiên nhi đã chờ ngày hôm nay thật lâu." Mạc Hiên hưng phấn đỏ mặt nhìn tình nhân tuấn mỹ vô cùng, không biết làm sao.

Mạc Nhiễm Thiên bị cậu nhìn như vậy thì mặt đỏ không thôi, biết hắn lời trẻ con nói không thể tin tưởng, nhưng cũng làm cho trái tim hắn mãnh liệt nhảy lên, mình phải làm như thế nào mới thích hợp?

"Từ từ, ngủ đi." Mạc Nhiễm Thiên trấn định một chút rồi ngồi trên giường lớn, bắt đầu cởi áo.

"Uh." Mạc Hiên nhanh chóng đem áo ngoài cởi bỏ, so với Mạc Nhiễm Thiên còn nhanh hơn, rồi bò lên giường, sau đó đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Mạc Nhiễm Thiên cởi quần áo.

"Khụ, Hiên nhi, đệ đừng nhìn ta như vậy." Mạc Nhiễm Thiên có cảm giác mình giống như hoa hoa cô nương, còn Mạc Hiên giống như khách nhân của hắn.

"Thái tử ca ca thật là đẹp, Hiên nhi nhìn cả đời đều không chán." Cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Hiên cũng thật ngọt.

"Khụ, cái này, Hiên nhi a, đệ tại sao thích thái tử ca ca như vậy a." Mạc Nhiễm Thiên cũng cởi áo khoác rồi lên giường, sau đó tựa vào đầu giường hít vào một hơi nhìn Mạc Hiên mở miệng nói, trong lòng nghĩ mình đang sợ cái gì a, cậu chỉ là con nít, mình mất tự nhiên cái gì, dù sao thân thể này cũng không phải của mình.

"A, cái này?" Mạc Hiên cư nhiên không biết trả lời như thế nào, nhìn Mạc Nhiễm Thiên như bị mê hoặc, Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng giật giật, làm sao vậy, mình chỉ muốn bồi dưỡng thêm tình cảm thôi mà.

"Thái tử ca ca đẹp, so với bất luận kẻ nào đều đẹp hơn, khi còn bé Hiên nhi đã thích, ta cũng không nói lên được đến cùng thích huynh cái gì, chính là thích, muốn cùng thái tử ca ca ở cùng một chỗ." Mạc Hiên suy nghĩ xong mở miệng nói.

"Thì ra là bởi vì ta đẹp a, nếu ta rất khó coi, Hiên nhi có phải không thích ta nữa hay không?" Mạc Nhiễm Thiên hiếu kì hỏi, nghĩ thầm tất cả mọi người đều thích khuôn mặt này của hắn, nếu không có khuôn mặt này, thì mọi chuyện sẽ ra sao? Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên trầm mặc.

"A, ta, ta không biết." Mạc Hiên nhưng thành thật trả lời.

"Hiên nhi, thái tử ca ca sẽ đi Tề quốc, Hiên nhi nhất định phải thừa dịp tứ đệ không ở đây được phụ hoàng coi trọng, bằng không khi thái tử ca ca trở về, Hiên nhi cũng không đủ mạnh để bảo vệ thái tử ca ca a." Mạc Nhiễm Thiên thấy rằng nói chuyện yêu đương thật mệt mỏi, vẫn là nên đem mục đích của hắn nói thẳng ra.

"Thái tử ca ca yên tâm, Hiên nhi là tình thế bắt buộc, không chỉ bởi vì thái tử ca ca, còn bởi vì mẫu hậu, mẫu hậu nói đây là hy vọng duy nhất của cả đời người, người hy vọng con mình có thể trở thành đế vương Mạc quốc, làm rạng rỡ tổ tông, cũng để thay đổi địa vị của nữ nhân, bởi vì mẫu hậu đã phải chịu rất nhiều khổ cực." Mạc Hiên hiểu ý Mạc Nhiễm Thiên, cũng là một người hiếu tử.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng giật mình, Tiêu Hương Hương này thật là lợi hại, tư tưởng cũng đều thông suốt rồi, có điều nghe đến việc nàng muốn thay đổi địa vị của nữ nhân, càng làm hắn thấy cảm phục.

"Thái tử ca ca, sắc trời đã tối, chúng ta, chúng ta?" Khuôn mặt bầu bĩnh của Mạc Hiên dần hồng lên, đôi mắt cũng ngày càng sáng hơn, cậu không muốn lãng phí thời gian nói chuyện vô vị, đột nhiên nhào đến ôm cổ Mạc Nhiễm Thiên còn đang ngu ngơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK