"Ai, Thiên nhi, phụ hoàng xin lỗi con, nhưng Hiên nhi làm hoàng đế, một ngày nào đó hắn sẽ đi tiếp con trở về." Hoàng thượng sắc mặt bi thương.
"Phụ hoàng, người đừng lo lắng quá, Thiên nhi không có việc gì, cũng nhất định sẽ trở về Mạc quốc." Mạc Nhiễm Thiên nhìn khuôn mặt đau thương của ông, có điểm không nỡ, xem ra thân thể này rất thân cận với cha mình.
Kế tiếp, hoàng thượng cùng Mạc Nhiễm Thiên nói chuyện thích khách, cùng rất nhiều phân vân về chuyện đi Tề quốc sau này, cho đến giờ ngọ thiện, Mạc Nhiễm Thiên mới vui vẻ từ ngự thư phòng đi ra.
"Tiểu Thiên, như thế nào lâu như vậy?" Mạc Nghị Thần cùng Mạc Hiên cư nhiên không đi.
"Nhị ca, đi, chúng ta xuất cung đi!" Mạc Nhiễm Thiên thật cao hứng, hoàng thượng đồng ý cho hắn xuất cung đi chơi, bởi vì đối với đứa con sắp rời xa của mình, hoàng thượng cái gì cũng có thể thỏa mãn, còn Mạc Nhiễm Thiên cũng muốn ra bên ngoài chơi một chút, đặc biệt muốn đi nhìn cái lão thái khanh Từ Mạc kia.
"A, thái tử ca ca, tại sao muốn xuất cung?" Mạc Hiên khó hiểu hỏi lại.
"Ta sắp phải đi Tề quốc, cho nên muốn đi ra ngoài một chút, nhị ca, phụ hoàng bảo huynh đi cùng ta, được không?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn về phía Mạc Nghị Thần, có chút không tự nhiên, nếu không phải mình không biết đường, cũng không cần người đi theo.
"Đương nhiên là được, đi thôi." Mạc Nghị Thần lập tức cao hứng trả lời.
"Thái tử ca ca, ta đây thì sao?" Mạc Hiên cái miệng nhỏ nhắn trề ra, hẳn là đang rất khó chịu.
"Đệ đừng đi, nhiều người phiền toái." Mạc Nhiễm Thiên thuận miệng có lệ nói, kì thật hắn sợ Mạc Hiên này động tay động chân, làm mình xấu hổ.
Gương mặt Mạc Hiên thoáng cái trở nên âm trầm, nhìn thoáng qua Mạc Nghị Thần, hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay áo rất tức giận bỏ đi.
"Tiểu Thiên, để cho lục đệ đi cùng." Mạc Nghị Thần vội vàng khuyên nhủ.
"Quên đi, mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi." Mạc Nhiễm Thiên không để ý tới Mạc Hiên ở xa xa, xoay người hướng cửa cung đi đến. Còn Mạc Nghị Thần nhíu mày nhìn bóng lưng Mạc Hiên vừa tức giận bỏ đi, thở dài.
Trên người Mạc Nhiễm Thiên vẫn là trường bào của Dạ Tích Tuyết, mặc dù không hoa lệ nhưng rất sạch sẽ, nhưng nghĩ đến trên người hắn không có tiền, lập tức quay lại hỏi: "Nhị ca, huynh mang tiền không?"
"Tiểu Thiên muốn mua cái gì?" Mạc Nghị Thần dứt bỏ bóng lưng Mạc Hiên, ôn nhu đối Mạc Nhiễm Thiên cười nói, kì thật trong lòng y rất vui vẻ, có thể cùng Mạc Nhiễm Thiên hai người đi ra cung.
"Không mua cái gì, nhưng chúng ta cũng phải ăn cơm a." Mạc Nhiễm Thiên lộ ra một ánh mắt xem thường, hắn sớm đã có ý định du đãng bên ngoài một ngày.
"Vậy không có vấn đề, nhị ca có, nếu Tiểu Thiên muốn mua vật gì, nhị ca trở về lấy thêm." Mạc Nghị Thần cười đến ôn nhu.
"Không cần, đi thôi, được rồi, hôm nay các huynh không phải đến thao trường luyện tập ư?" Mạc Nhiễm Thiên ở ngự thư phòng cùng hoàng thượng hàn huyên đến giữa trưa, không biết Dạ Tích Tuyết có chờ hắn hay không, nghĩ đến nam tử si tình kia, Mạc Nhiễm Thiên trong lòng thầm thở dài.
"Ta cùng Hiên nhi không đi, tối hôm qua đệ bị cướp đi, ai còn có tâm tình, sao thế? Tiểu Thiên có chuyện tìm Dạ đại phu?" Mạc Nghị Thần rất kì quái vì Mạc Nhiễm Thiên lại hỏi chuyện này.
"A, không, không có, đi thôi." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ mình không xuất hiện, không biết Dạ Tích Tuyết có phải rất sốt ruột hay không.
Hai người rất nhanh ra khỏi cung, theo sự dẫn đường của Mạc Nghị Thần, đi tới khu vực phồn hoa nhất kinh thành.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn lối kiến trúc cổ kính khác xa với hiện đại, càng cảm phục hàng vạn hàng nghìn lần. Trên đường phố cửa hàng san sát, dòng người nối liền không dứt. Không một chút nào vì thái tử mất tích tối hôm qua mà vắng lặng.
"Kia không phải ngu thái tử sao? Không mất tích a?" Trong đám người có người nhận ra Mạc Nhiễm Thiên, mặc dù hắn đã rất bề bộn, nhưng chiếc áo cũ kỹ này vẫn không có cách nào che đậy phong thái của hắn, càng huống chi bên cạnh còn có một nhị hoàng tử anh tuấn bất phàm, muốn không bị chú ý cũng khó.
Khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên lập tức trầm xuống, còn Mạc Nghị Thần thì tức giận trừng mắt với kẻ vừa nói một cái, rồi lập tức kéo Mạc Nhiễm Thiên đi lên phía trước, đám người có chút rối loạn, nhưng không ai dám nói lung tung, nghĩ đến tối hôm qua toàn bộ thành vì việc thái tử mất tích mà phải giới nghiêm, mỗi người đều cảm thấy bất an, nào dám làm càn.
Mạc Nhiễm Thiên tâm tình buồn bực, thế nào lại quên mình trước đây là ngu thái tử, tâm tình du ngoạn lập tức biến mất, hắn liền hỏi Mạc Nghị Thần "Nhị ca, huynh biết "Thái khanh phủ" không?"
"Tiểu Thiên muốn gặp Từ đại nhân?" Mạc Nghị Thần đem hắn kéo đến một bên.
"Hắc hắc, ta muốn xem ông ta là người thế nào, sau khi tỉnh lại không nhớ hình dáng ông ta." Mạc Nhiễm Thiên cười khổ.
"A a, việc này quá dễ dàng, "Quần Anh các" phía trước chính là nơi thường ngày các quan lại hay lui tới tiêu khiển, hai phụ tử Từ Mạc trên cơ bản là mỗi ngày đều ở đó."
" "Quần Anh các"? Đang làm gì ở đó?" Mạc Nhiễm Thiên hiếu kì hỏi.
"Chính là ngâm thơ đối nghịch, là nơi múa bút hành văn, tài hoa của Từ thái khanh làm cho bách quan trong triều đều kính nể."
"Hừ, không trách được Mạc quốc là quốc gia yếu nhất trong ba nước, đại thần tướng quân đều chạy tới nơi này, quốc gia không kém mới là lạ! Đi, đi xem một chút." Mạc Nhiễm Thiên vì hoàng thượng đau lòng, cũng vì thái tử bi ai, mình chính là bởi vì những người này mới phải bị đưa đi Tề quốc, trong lòng không khỏi vô cớ tức giận.
"Quần Anh các" ở sâu trong một ngã rẽ, một tòa tửu lâu hai tầng bằng gỗ, lầu hai mở rộng ra phía ngoài, mái hiên treo đầy đèn lồng đỏ, Mạc Nhiễm Thiên có thể thấy được nhiều người tựa vào lan can uống trà nói chuyện phiếm, nhìn kiểu cách quần áo trang sức kia, đều là quan lại quý nhân.
Đi tới trước cửa, một gã tiểu nhị đang ngửa đầu nhìn bầu trời, căn bản không chú ý có người đến.
"Tiểu nhị, Từ đại nhân có ở bên trong không?" Mạc Nghị Thần nhăn mày hỏi.
Lúc bấy giờ tiểu nhị mới cúi đầu xuống nhìn người trước mắt, khi biết là nhị hoàng tử cùng thái tử bên cạnh, gã sửng sốt một chút rồi lập tức cúi đầu khom lưng cười nói: "Nhị hoàng tử, Từ đại nhân còn chưa đến, Từ công tử cùng tứ hoàng tử ở bên trong."
Mạc Nhiễm Thiên cùng Mạc Nghị Thần nghe vậy, nhìn nhau, Mạc Nhiễm Thiên lập tức nói: "Mang chúng ta đi vào, tìm một nơi người khác không nhìn thấy, đừng làm cho những người khác biết chúng ta ở đây! Nếu không sẽ lấy mạng nhà ngươi!"
Tiểu nhị thấy Mạc Nhiễm Thiên ánh mắt lợi hại, ngữ khí lạnh như băng, trong lòng nghi vấn rất lớn, nhưng vẫn run sợ nói: "Dạ, dạ, thỉnh đi theo tiểu nhân."
Hai người len lén đi lên lầu hai, Mạc Nhiễm Thiên thấy lầu hai khung cảnh rộng lớn, ở giữa có một sân khấu, một vòng ghế bành vây quanh bốn phía, vừa nhìn đã biết nơi này chính là chỗ mọi người ngâm thi đối nghịch.
Con trai của Từ Mạc – Từ Võ đang cùng Mạc Tử Viêm đang ở trong một phòng trang nhã, Mạc Nhiễm Thiên cùng Mạc Tử Viêm cũng lén lút đi tới một căn phòng sát vách bọn họ, ngồi xuống uống trà. Căn phòng chỉ có một mặt là tường, ba mặt khác đều là rèm cửa, vén lên là có thể cùng đại sảnh hòa làm một thể.
"Tiểu Thiên, đệ sao phải làm vậy?" Mạc Nghị Thần thấy sau khi tiểu nhị rời khỏi, Mạc Nhiễm Thiên lập tức xoay người nhìn phía sát vách, bởi vì rèm cửa làm từ gậy trúc mà thành, cho nên vẫn có khe hở, vì sợ người bên kia thấy được, Mạc Nhiễm Thiên tựa vào tường bên này, dốc hết sức nép mình vào, làm cho y thấy khó hiểu.
Kì thật Mạc Nhiễm Thiên khi nghe được Mạc Tử Viêm cùng Từ Võ ở cùng một chỗ, liền cảm thấy được cả người khó chịu, càng muốn nghe một chút xem bọn họ nói gì.
"Nhị ca, xuỵt!" Mạc Nhiễm Thiên làm động tác chớ có lên tiếng với Mạc Nghị Thần, sau đó nhìn kĩ hướng sát vách. Cảnh bên trong làm hắn vừa nhìn liền thất kinh, trừ bỏ Mạc Tử Viêm cùng Từ Võ, còn có một tiểu nam hài tuấn mỹ, ước chừng mười ba bốn tuổi, còn Mạc Tử Viêm cùng Từ Võ cư nhiên ngồi ở hai bên nam hài đó, hai người đều đối nam hài làm động tác cực kì bỉ ổi, làm cho Mạc Nhiễm Thiên thiếu chút nữa không nhịn được mà nhổ ra.