"Sao thế? Cơ Nhi không muốn ư?" Long mâu Tề Quân Hành thoắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
"Hoàng thượng, Cơ Nhi có người mình thích rồi, Cơ Nhi nguyện ý lấy thân phận Vũ Tề ở lại bên cạnh hoàng thượng." Hai tay Mạc Nhiễm Thiên giãy khỏi Tề Quân Hành, liền đó hắn cảm giác được Tề Quân Hành đang tức giận.
"Ai? Tứ hoàng tử?" Giọng nói lạnh lẽo.
"Đương nhiên không phải." Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên co quắp một chút.
"Mặc kệ là ai, ngươi hiện tại đã vào cung, chính là người của trẫm, Vũ Tề cũng được, Cơ Nhi cũng được, ngươi chỉ có thể hầu hạ trẫm!" Sự uy nghiêm hoàng đế của Tề Quân Hành đã bị khiêu khích.
"Đây là ép buộc, hoàng thượng rõ ràng chỉ yêu một người là Mạc thái tử, vì sao phải giành lấy chuyện tốt của người khác, Cơ Nhi đối với tướng quốc vừa thấy đã yêu, hy vọng hoàng thượng thành toàn." Mạc Nhiễm Thiên cười thầm trong lòng.
"Cái gì? Thượng Quan Nghi!" Khuôn mặt Tề Quân Hành mạnh mẽ co quắp.
"Không sai, tướng quốc đại nhân phong độ nhẹ nhàng, hùng tài vĩ lược, Cơ Nhi rất khâm phục." Mạc Nhiễm Thiên cố ý lộ ra vẻ mê luyến.
Tề Quân Hành bỗng chốc từ trên người Mạc Nhiễm Thiên trở mình xuống, Mạc Nhiễm Thiên có thể cảm giác được sự tức giận trong hơi thở của hắn.
"Hoàng thượng phi tần vô số, hẳn là không quan tâm một người như Cơ Nhi." Mạc Nhiễm Thiên đổ thêm dầu vào lửa.
"Nếu như trẫm nói quan tâm thì sao?" Tề Quân Hành nhìn thấy trong đôi mắt Mạc Nhiễm Thiên ngấm ngầm dấy lên nét phóng túng.
"Ha ha ha, vậy thứ hoàng thượng đoạt được chỉ là thân thể Cơ Nhi, nhưng lại không chiếm được trái tim Cơ Nhi." Mạc Nhiễm Thiên cười nhạt.
"Ha ha ha, Vũ tiên sinh thật sự là diệu kế a, sao lại ly gián tình cảm giữa trẫm và tướng quốc như thế, ngươi cho rằng trẫm sẽ rút lui sao?" Tề Quân Hành đột nhiên cười lớn.
"Ha ha ha, hoàng thượng tin cũng được, không tin cũng được, Cơ Nhi thích tướng quốc đại nhân là thật, mà đại nhân cũng không phải không có cảm giác đối với Cơ Nhi, ngày ấy y, khi y hôn Cơ Nhi, Cơ Nhi biết tướng quốc đại nhân cũng thích Cơ Nhi."
"Cái gì? Hắn hôn ngươi?" Khuôn mặt Tề Quân Hành trở nên dữ tợn.
"A, không, không phải, là Cơ Nhi hôn y, nhưng tướng quốc đại nhân không đẩy ra, Cơ Nhi biết đại nhân có cảm giác với Cơ Nhi." Mạc Nhiễm Thiên vừa nói vừa nghĩ đến lần nọ, con mắt không khỏi mang theo vẻ ngượng ngùng xinh đẹp.
Tề Quân Hành không nói gì, Mạc Nhiễm Thiên thấy Tề Quân Hành nắm chặt hai tay, trong lòng âm thầm cao hứng, kì thật hắn không biết một điều chính là mấy ngày nay nhất cử nhất động của hắn ở tướng quốc phủ, cùng với việc câu dẫn Thượng Quan Nghi đều có người báo cáo với Tề Quân Hành, chỉ thiếu duy nhất một màn này. Tề Quân Hành nghe được chính là Cơ Nhi vẫn quấy rầy Thượng Quan Nghi, còn Thượng Quan Nghi vừa thấy hắn liền bỏ chạy, hiện tại nghĩ lại, theo tính cách Thượng Quan Nghi, nếu không thích Cơ Nhi, như thế nào lại chạy trốn, xem ra Cơ Nhi không nói láo.
"Cơ Nhi, trẫm sẽ không rút lui." Tề Quân Hành nhìn Mạc Nhiễm Thiên mà cười lạnh.
"Ai muốn ngươi rút lui, ta chỉ nói rằng ta thích tướng quốc đại nhân, chuyện này cùng ý muốn của ngươi không thể đồng nhất với nhau, nếu ngươi muốn phức tạp như vậy, ta cũng không có cách, chỉ cầu hoàng thượng đừng gây khó dễ người khác." Mạc Nhiễm Thiên chỉ nói bâng quơ, nhưng trong lòng đã khẳng định trong lòng Tề Quân Hành, mặc kệ có thích chuyện của hắn hay không, mà lại là một nhược điểm, hắn đã nghe được, không thể không để vào trong lòng.
"Trẫm muốn làm khó dễ người khác thì sao? Cho dù ngươi thích tướng quốc đại nhân, trẫm vẫn có thể đoạt được ngươi!" Tề Quân Hành vô cùng bá đạo.
"A, vậy thì tùy hoàng thượng." Mạc Nhiễm Thiên nằm thành hình chữ "đại", chờ hắn cường bạo.
Khóe miệng Tề Quân Hành kịch liệt run run. Phía ngoài truyền đến tiếng hô "Bắt thích khách", ngay sau đó ánh lửa nổi lên, thanh âm Lý công công ngoài cửa lo lắng tâu: "Hoàng thượng, thích khách kia quả thật đã tới!"
"Ha ha ha, tốt, bắt sống cho trẫm!" Tề Quân Hành cuồng vọng cười to, sau đó long mục nhìn chằm chằm vào Mạc Nhiễm Thiên mà cười âm hiểm: "Trẫm sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện!" Nói xong đứng dậy rời giường, động tác gọn gàng.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng kinh hãi, hắn biết Dạ Tích Tuyết nhất định sẽ tới cứu hắn, nhất thời cũng đứng dậy, theo sau Tề Quân Hành ra khỏi tẩm cung.
Đi vào ngự thư phòng đèn dầu sáng tỏ, Tề Quân Hành ngồi trên long ỷ, mang bộ mặt nhất định phải đạt được nhìn Mạc Nhiễm Thiên mang sắc mặt khó coi.
"Làm sao lại lo lắng vậy?" Tề Quân Hành cười.
"Dạ thị vệ chẳng qua là lo lắng an nguy của Cơ Nhi, xin hoàng thượng khai ân." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên dấy lên nỗi bất an.
"Là sao? Dạ thị vệ? Không phải là Dạ đại phu sao?" Tề Quân Hành cười lạnh.
"A, hoàng thượng làm sao biết được?" Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, xem ra mình đã đánh giá thấp con cáo già này rồi.
"Nói đi, Mạc quốc có ý đồ gì, phái các ngươi một văn một võ trà trộn vào Tề quốc?" Tề Quân Hành bỗng nhiên nghiêm nghị hỏi.
"Ha ha ha, hoàng thượng, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, chúng ta có ý đồ gì, Mạc quốc đối với Tề quốc mà nói cũng chính là một con kiến nhỏ, hoàng thượng đang lo lắng điều gì thế? Cơ Nhi vốn dĩ là thuyết khách của Tứ hoàng tử, còn Dạ đại phu bảo vệ Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử vì đảm bảo sự an toàn của Cơ Nhi, mới để Dạ đại phu ở lại, ngươi nói có ý đồ gì? Cho dù có ý đồ gì, hoàng thượng há lại sợ hai người chúng ta sao?" Mạc Nhiễm Thiên phân tích.
Tề Quân Hành trầm tư một chút sau hừ lạnh một tiếng nói: "Cho dù các ngươi muốn làm gì, cũng chỉ là uổng công vô ích mà thôi!"
"Hoàng thượng, bắt được thích khách rồi!" Lý công công vẻ mặt vui mừng chạy vào.
Mạc Nhiễm Thiên nhất thời sắc mặt tái nhợt, không dám tin.
"Đem hắn dẫn tới!" Tề Quân Hành hướng về phía Mạc Nhiễm Thiên cười nói, "Không ngờ tới sao, ha ha ha, trẫm đã sớm đoán rằng tối nay hắn sẽ đến, chuẩn bị thiên la địa võng chờ hắn đâu rồi, ha ha ha ha."
Mạc Nhiễm Thiên nắm chặt nắm đấm, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thật muốn đánh nát khuôn mặt kiêu ngạo trước mắt.
Chốc lát, Dạ Tích Tuyết toàn thân bị trói chặt mang vào, Mạc Nhiễm Thiên vừa thấy lập tức cả kinh kêu lên: "Dạ đại ca!" Muốn lên trước dìu, một thanh bảo kiếm sáng loáng liền kề trên cổ hắn, Mạc Nhiễm Thiên nhìn Thống lĩnh Ngự lâm quân Trần Chấn cầm kiếm, cười khổ.
"Không sao, Cơ Nhi. Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi!" Dạ Tích Tuyết cả người bị thương, y phục nhiều chỗ rách tan tành, gương mặt tuấn tú cũng có một vết máu lớn, nhưng khi nhìn thấy Mạc Nhiễm Thiên cũng là Cơ Nhi kia, khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười an tâm.
"Ha ha ha, Dạ đại phu, đã lâu rồi." Tề Quân Hành châm biếm nhìn hai người.
"Hừ, mau thả Cơ Nhi!" Dạ Tích Tuyết nhìn Tề vương giận dữ quát.
"Ha ha ha, nghe nói Dạ đại phu của Mạc quốc võ nghệ cao cường, xem ra cũng không hơn gì." Tề vương lại không tức giận.
"Hèn hạ, đường đường người đứng đầu một nước lại dùng mưu kế hạ lưu, Tề vương cảm thấy mình có vương uy không?" Dạ Tích Tuyết là không cẩn thận trúng thuốc mê Trần chấn vung ra mới thất thủ bị bắt.
"Ha ha ha, bất kể dùng mưu kế gì, có thể bắt được ngươi chính là mưu kế hay, Cơ Nhi ngươi nói đúng không?" Tề Quân Hành lại quay đầu cười hỏi Mạc Nhiễm Thiên.
"Hoàng thượng anh minh, có điều hoàng thượng có thể nể mặt Cơ Nhi, thả Dạ đại nhân được không?" Mạc Nhiễm Thiên phải vuốt mông ngựa.
"Ha ha ha, Cơ Nhi biết phải làm sao chứ?" Tề Quân Hành cười to.
"Dạ, hoàng thượng!" Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên đã đem mười tám đời tổ tông nhà hắn hỏi thăm một lần, nói cho cùng, Tề vương cũng chỉ vì hư vinh, muốn làm cho mình cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn.
"Tốt, đem Dạ đại nhân mang đến tẩm cung trẫm, Cơ Nhi, đi thôi, để cho Dạ đại nhân nhìn một chút Cơ Nhi cam tâm tình nguyện hầu hạ trẫm như thế nào! Ha ha ha." Tề Quân Hành đứng dậy cười to.
Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, nhìn Tề Quân Hành một cái, ý tứ của hắn là muốn mình làm trò trước mặt Dạ Tích Tuyết? Thật, thật quá biến thái.
"Súc sinh!" Dạ Tích Tuyết hiển nhiên cũng biết Tề Quân Hành có ý gì, chửi ầm lên.
"Ba!" Một thanh âm vang dội, thanh thúy vang lên, Dạ Tích Tuyết đã bị thị vệ tàn nhẫn tát một cái.
"TMD (con mẹ nó)!" Mạc Nhiễm Thiên giận dữ, nhào tới, mãnh liệt đấm thị vệ kia một đấm.
"A." Thị vệ kêu thảm thiết, cằm bị Mạc Nhiễm Thiên hung hăng đánh trúng, trong miệng phun ra máu tươi! Trần Chấn lập tức lần nữa đem kiếm tiến sát về phía Mạc Nhiễm Thiên. Mạc Nhiễm Thiên căn bản bất chấp tất cả, ngay sau đó lại là hai quyền, thị vệ trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất! Trần Chấn không dám đả thương hắn, chỉ có thể nhìn Tề Quân Hành.
"Cơ Nhi!" Dạ Tích Tuyết bị Mạc Nhiễm Thiên hù dọa rồi. Y thật không ngờ rằng Mạc Nhiễm Thiên bị kiếm kề dưới cổ còn có thể phản đòn vì y.
"Cơ Nhi thật trân trọng Dạ đại nhân." Tề Quân Hành lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, trước tiên đem Dạ đại nhân nhốt vào đại lao! Cơ Nhi, ngươi theo trẫm!"
"Hừ, các ngươi ai dám lén tra tấn, ta Cơ Nhi nếu không chết sẽ lột da các ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên hung ác uy hiếp mấy thị vệ đang áp giải Dạ Tích Tuyết, sau đó rất có thâm ý nhìn Dạ Tích Tuyết một cái rồi bước ra ngoài.
Tề Quân Hành cũng không nói gì, tay chắp sau lưng mỉm cười bước ra khỏi ngự thư phòng, lưu lại bọn thị vệ không biết giải quyết thế nào đây. Trần Chấn ra hiệu, thị vệ vẻ mặt lo lắng nhìn bóng lưng Mạc Nhiễm Thiên rồi lôi Dạ Tích Tuyết xuống.
Trở lại tẩm cung, Mạc Nhiễm Thiên lúc này mới nhìn rõ hai bên vách tường cũng đều là tranh vẽ mình, lúc trước cũng không chú ý lắm, giờ không khỏi liếc nhìn Tề Quân Hành đang im hơi lặng tiếng.
Tề Quân Hành một lần nữa cởi quần áo lên giường, Mạc Nhiễm Thiên cũng chỉ có thể đi theo tới, hắn biết ý Tề Quân Hành, mình không hầu hạ tốt hắn, Dạ đại ca sẽ phải chịu khổ.
Hai tay không tình nguyện cởi áo lót của Tề Quân Hành.
"Cam tâm tình nguyện rồi?" Tề Quân Hành thấy tức cười mà hỏi.
Mạc Nhiễm Thiên không lên tiếng, đem áo lót của Tề Quân Hành kéo ra, lộ ra lồng ngực trơn bóng trắng nõn, mắt to u oán nhìn Tề Quân Hành một cái, sau đó cúi đầu xuống hướng bộ ngực hắn.
"Chậm đã!" Tề Quân Hành túm được tóc Mạc Nhiễm Thiên, đem hắn kéo lên, Mạc Nhiễm Thiên đau đến mức chỉ muốn đấm hắn một quyền.
"Hoàng thượng rốt cuộc muốn thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên gượng gạo hỏi, hắn đã không còn tâm tình để đùa nữa.
"Ngươi không cảm thấy thiếu cái gì đó sao?" Đôi mắt Tề Quân Hành nhìn về phía đôi môi hắn, điều này Mạc Nhiễm Thiên quýnh lên, nếu hai người hôn tiếp, Tề vương nhất định biết mình chính là Mạc thái tử.
Tề Quân Hành thừa dịp Mạc Nhiễm Thiên đang thất thần, kéo hắn lại, chỉ chốc lát hai đầu môi đã sắp chạm nhau.
"Không!" Mạc Nhiễm Thiên lại đột ngột quay đầu.
Tề Quân Hành hung bạo kéo tóc Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên "A" một tiếng, da đầu đau đến không chịu nổi, bị Tề Quân Hành ném lên long sàng.
"Người đâu!" Tề Quân Hành bỗng nhiên hô to một tiếng.
Lý công công lập tức mang hai thị vệ chạy đi vào. Vừa nhìn Mạc Nhiễm Thiên trên mặt đất, ông ta cũng thầm giật mình.
"Lập tức đi gọi tướng quốc đại nhân tới đây!" Tề Quân Hành trong cơn giận dữ, tự nhủ lòng muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn này lại khó như vậy? Cả khuôn mặt trở nên âm lãnh tàn bạo.
"Ngươi gọi tướng quốc đại nhân tới làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên xoa tóc mình, lấy làm lạ mà hỏi.
"Đem hắn cởi hết trói lại!" Tề Quân Hành ra lệnh cho thị vệ. Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, hắn không phải là muốn thượng mình trước mặt Thượng Quan Nghi đấy chứ.
"Biến thái, ngươi muốn làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên không tình nguyện bị thị vệ trói gô hai tay sau lưng, trên người cởi hết chỉ còn một mảnh tiết khố (underwear) trắng, sau đó còn bị kéo đến bên giường khóa lại. Tuy hai tay Mạc Nhiễm Thiên bị trói chung một chỗ nhưng vẫn có thể nhấn Oản kiếm, cho nên hắn cũng không thấy sợ.
"Biến thái? Cái tên này cũng không tệ lắm!" Tề Quân Hành đi tới trước mặt hắn, long mục nheo lại, đầy vẻ nguy hiểm.
"Ngươi thật là một kẻ cứng đầu, ngươi cũng không thể đoạt được tất cả những thứ mình muốn đâu. Hừ." Mạc Nhiễm Thiên nói khích Tề Quân Hành.
"Cơ Nhi, trẫm càng ngày càng thích ngươi rồi, không sợ trẫm cũng không sợ chết như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy, trẫm thật sự khâm phục lá gan của ngươi." Tề Quân Hành bắt đầu vuốt ve khuôn mặt thanh tú của hắn.
Mạc Nhiễm Thiên quay đầu, không để cho hắn chạm.
"A." Hậu quả của việc không để cho hắn động vào là Tề Quân Hành đích tàn nhẫn véo một viên chu quả trước ngực, khiến hắn đau đớn kêu lên.
"Ngoan ngoãn chút, Cơ Nhi, trẫm không thích phi tử không nghe lời." Bàn tay Tề Quân Hành lại bắt đầu mơn trớn trên thân hắn, làm Mạc Nhiễm Thiên căng thẳng khó chịu, phía dưới hai tay hắn ghì chặt lấy Oản kiếm.
"Người người đều nghe lời, khúm núm, sống còn có nghĩa lý gì?" Mạc Nhiễm Thiên phản bác.
"Ha ha ha, nói không sai, cho nên trẫm còn chưa giết ngươi." Bàn tay Tề Quân Hành bắt đầu di chuyển đến phía trên tiết khố của Mạc Nhiễm Thiên.
(@cả nhà: Thực ra ta nên edit thẳng là cái underwear hay để "tiết khố" cho nó tế sờ nhị.)
"Chậm, chậm đã." Mạc Nhiễm Thiên lắp bắp, bởi vì tay Tề Quân Hành đã sờ vào mệnh căn của hắn rồi, hắn rốt cuộc để lộ ra vài tia dấu vết.
(4 "chong xáng" hủ: nghĩa là sờ trúng chỗ ấy ấy khiến em í có những phản ứng ấy ấy đóa)
"Hửm?" Tề Quân Hành nhướn mày nhìn Mạc Nhiễm Thiên, khóe miệng lộ ra nét cười tà.
"Hoàng thượng, ngươi không phải nói buổi tối ngủ hay gặp ác mộng sao? Cơ Nhi bảo đảm ngươi tối nay sẽ không gặp ác mộng nữa." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ nghĩ một lát, cái khó ló cái khôn, hắn vội vàng nói.
Tề Quân Hành sau phút sửng sốt lại mừng rỡ nói: "Ngươi nói thật không?"
"Thật, Cơ Nhi có cách! Nhưng hoàng thượng phải thả Cơ Nhi trước, hơn nữa phải đồng ý với Cơ Nhi thả Dạ đại nhân ra, được chứ?" Mạc Nhiễm Thiên vội vàng toàn bộ những việc mình nghĩ được nói hết ra.
"Cơ Nhi, có phải ngươi yêu cầu quá nhiều rồi không?" Tề Quân Hành cau mày.
"Dĩ nhiên không phải, những thứ này chẳng qua là yêu cầu nhỏ, không phải Cơ Nhi còn không đi ư?" Mạc Nhiễm Thiên cười mỉa.
"Tốt, nếu như ngươi có thế làm cho trẫm an tâm ngủ một đêm không gặp mộng, ngày mai trẫm sẽ thả Dạ đại nhân! Về phần ngươi, trẫm không trừng phạt ngươi là được!" Tề Quân Hành rất muốn một giấc ngủ thật ngon, ban đêm dường như đã trở thành cơn ác mộng của hắn.
"Vua không nói chơi?" Mạc Nhiễm Thiên nhấn mạnh một lần nữa.
"Dĩ nhiên! Nói đi, biện pháp gì?" Tề Quân Hành lo lắng hỏi.
"Hoàng thượng, tướng quốc đại nhân đang tới đây, ngủ lúc này còn sớm quá, đến lúc ngủ dĩ nhiên hoàng thượng sẽ biết." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên đã có dự tính.
"Hừ, ngươi thật đúng là nhớ tới tướng quốc đại nhân kia." Trong lòng Tề Quân Hành không thoải mái.
"Hơ, là hoàng thượng tự nói cơ mà? Hoàng thượng muốn đại nhân tới đây làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên vô tội hỏi lại.
Tề Quân Hành nhếch miệng trả lời: "Trẫm muốn nhìn xem hắn rốt cuộc có thích ngươi hay không?"
"A, hắc hắc, hoàng thượng, cảm giác thích một người rất kỳ diệu, nhưng không nhất định phải nói ra, hoàng thượng, người cởi trói cho Cơ Nhi trước đi, nhìn như vậy không hay lắm đâu." Mạc Nhiễm Thiên thật sự không muốn Thượng Quan Nghi nhìn thấy bộ dạng này của hắn.
"Cơ Nhi, ngươi tốt nhất thu hồi tình cảm của mình lại đi, trẫm thích ngươi, cho nên ngươi không thể nào cùng Thượng Quan Nghi ở chung một chỗ, hắn cũng không có gan tranh giành cùng trẫm. Chẳng lẽ ngươi cho là hắn sẽ vì ngươi mà cùng trẫm đối nghịch? Ha ha ha, Cơ Nhi, ngươi cũng quá đề cao mình rồi." Tề Quân Hành quyết định phong Mạc Nhiễm Thiên làm Cơ quý phi.
Mạc Nhiễm Thiên nhếch mép nói: "Cơ Nhi không dám hy vọng xa vời, song tướng quốc tới đây vừa lúc làm chứng cho Cơ Nhi, xem thử Cơ Nhi có thể để cho hoàng thượng ngủ an ổn một giấc hay không."
"Hừ, trẫm sẽ không nuốt lời." Tề Quân Hành đem dây trói trên tay Mạc Nhiễm Thiên cởi ra, Mạc Nhiễm Thiên cười híp mắt đứng lên nói với Tề Quân Hành: "Đa tạ hoàng thượng." Hắn thật sự cũng không nghĩ rằng Tề Quân Hành dễ lừa như vậy.
Đang lúc ấy thì thanh âm Lý công công truyền vào.
"Tướng quốc đại nhân đến!" Ngay sau đó, Mạc Nhiễm Thiên thấy Thượng Quan Nghi đầu đầy mồ hôi chạy vào.
"Vi, vi thần tham kiến hoàng thượng!" Thượng Quan Nghi bị Lý công công thông báo trước, hoàng thượng hiện tại tâm tình giận dữ, y không biết có phải là việc liên quan tới mình hay không, đi vào quỳ lạy vấn an, sau đó thấy Cơ Nhi bên cạnh trên người không mặc quần áo, sửng sốt, lại lập tức cúi đầu.
"Tướng quốc đại nhân xin đứng lên!" Tề Quân Hành đã thấy ánh mắt Thượng Quan Nghi nhìn Cơ Nhi có nét ảm đạm, trong lòng không khỏi thêm tin tưởng lời nói của Mạc Nhiễm Thiên.
"Hoàng thượng đêm khuya gọi vi thần đến, là có chuyện gì?" Thượng Quan Nghi đứng lên nhìn Tề Quân Hành đầy khó hiểu.
"Trẫm để cho ái khanh tới làm chứng, Cơ Nhi nói có thể làm cho trẫm an tâm ngủ một đêm không gặp ác mộng. Nếu hắn làm được chuyện đó, trẫm sẽ thả Dạ đại nhân, không thì hắn phải cam nguyện hầu hạ trẫm. Cơ Nhi, có phải như vậy hay không?" Đôi mắt Tề Quân Hành nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ ngươi cái con cáo già này, nhưng ngoài miệng lại nói: "Vâng, hoàng thượng, đại nhân xin làm chứng!"
"Tốt lắm, Cơ Nhi ngươi có thể nói, có biện pháp gì có thể làm cho trẫm một đêm yên tĩnh ngủ không lo nghĩ đây?" Tề Quân Hành hơi mỉm cười nói.
Mạc Nhiễm Thiên đi về phía Tề Quân Hành cũng cười nói: "Có, lập tức để cho hoàng thượng ngủ một đêm, hoàng thượng xin đi tới bên giường."
Thượng Quan Nghi cảm thấy mê muội, nhìn hai người đang thần thần bí bí. Y có phần dở khóc dở cười, hoàng thượng vì chuyện này mà bảo mình nửa đêm tiến cung sao?
"Đại nhân, ngươi hãy nhìn nhé!" Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên lớn tiếng nói với Thượng Quan Nghi, sau đó xoay người một cái, lấy tay làm đao, trực tiếp bổ vào cổ Tề Quân Hành đang khom người trên long sàng, Tề Quân Hành kêu lên một tiếng, rồi bất tỉnh trên long sàng.
Thượng Quan Nghi hoảng sợ nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên đang mang vẻ mặt đắc ý.