Mạc Nhiễm Thiên quay đầu liếc hắn một cái đáp: “Hai người nam nhân thì có gì mà qua đêm? Hắn giúp ta đi tìm nữ nhân rồi!” Mạc Nhiễm Thiên mặc dù cảm giác có chút biến thái, chỉ có điều tới mức này rồi, hắn muốn thử xem bản thân đến cùng có phải hay không thật là nam nhân.
“A. Thái tử điện hạ như thế nào lại tìm nữ nhân? Không sợ?” Tiểu Lộ Tử đem lời nuốt vào trong miệng.
“Không sợ cái gì?” Mạc Nhiễm Thiên tò mò, xem ra tên tiểu thái giám này cái gì cũng biết a.
“À, không có gì, thái tử điện hạ dùng bữa thôi.” Tiểu Lộ Tử vỗ vỗ tay ba cái.
Chỉ thấy bốn tiểu thái giám từ trong một cánh cửa nâng ra một cái bàn tròn bằng gỗ lim, cái bàn lớn đến mức có thể dùng cho mười sáu người ăn, đồng thời còn có hai người nâng một cái ghế gỗ màu đỏ thẫm, từ một cánh cửa kháclại có tám người cung nữ tiến ra, mỗi người tay cầm khay, thoáng chốc trong phòng mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi, Mạc Nhiễm Thiên lập tức cảm giác bụng đang biểu tình dữ dội.
“Thái tử điện hạ, mời dùng bữa!” Tiểu Lộ Tử đặt chiếc chén nhỏ xuống, sau đó quay đầu nói với Mạc Nhiễm Thiên, mà Mạc Nhiễm Thiên thì kinh ngạc nhận ra mức độ xa hoa của hoàng cung, một bàn cao lương mỹ vị, lại chỉ có hắn một người ăn, coi hắn là heo sao, thực quá lãng phí mà.
Mạc Nhiễm Thiên sợ chính mình để lộ sơ hở, không thể làm gì khác hơn là không nói một tiếng, ngồi trên ghế lớn, nhìn đồ ăn trước mặt, hắn nhăn mi, thì ra đồ ăn trên bàn tất cả đều là thức ăn thanh đạm, mà ở hiện đại Mạc Vệ Quân ghét nhất chính là ăn chay.
“Tiểu Lộ Tử, tại sao tất cả đều là đồ chay?” Cảm giác thèm ăn vừa mới rồi đã hoàn toàn biến mất.
“A, thái tử điện hạ không phải không thích ăn thịt sao?” Tiểu Lộ Tử kì quái hỏi.
“Khụ khụ khụ, bổn thái tử hiện tại bắt đầu muốn ăn món mặn, sau này những món này đừng bưng lên nữa.” Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ không trách được tên thái tử này gầy yếu như thế, hại hắn muốn dùng sức đều cảm giác lực bất tòng tâm, nếu như mình là thân thể Mạc Vệ Quân, hôm nay đánh Mạc Tử Viêm cùng Mạc Nghị Thần, sẽ không chỉ nhẹ nhàng như vậy. Cho nên hắn nhất định phải rèn luyện thật tốt thân thể thái tử này, dinh dưỡng là quan trọng nhất, sao có thể suốt ngày ăn chay?
“Dạ, nô tài lập tức đi phân phó!” Tiểu Lộ Tử vội vàng gọi người tới dọn bàn, một lần nữa đi ra, mặc dù cảm giác được thái tử có chút khác thường, nhưng mà thái tử này cũng có mấy khi được bình thường.
Mạc Nhiễm Thiên ngồi ở bên bàn nhìn mọi người ra ra vào vào, hắn không khỏi tò mò đứng lên mở ra từng cánh cửa trên tường, làm cho hắn kinh ngạc chính là phòng nào cũng đều có đầy đủ, trong thư phòng văn phòng tứ bảo, kinh sách tầng tầng, xem ra thái tử nhìn vậy nhưng sách cũng không ít. Mạc Nhiễm Thiên đầu muốn xì khói, hắn phát hiện nơi này chữ Hán có chút khác biệt, hơn nữa viết uốn lượn lên xuống, rất khó nhận ra. Xem ra mình lại có thêm một phần việc phải làm.
(văn phòng tứ bảo: gồm bút, mực, nghiên mực và giấy)
Lại mở ra một gian, bên trong tất cả đều là quần áo thái tử, lụa là gấm vóc, trường bào cẩm y, đủ loại kiểu dáng, màu vàng nhạt chiếm đa số, hẳn là độc quyền của thái tử, Mạc Nhiễm Thiên cảm giác nơi này tựa như phòng giữ quần áo ở thời hiện tại, thì ra thiết kế như vậy tại cổ đại cũng đã lưu hành.
(trường bào: một loại áo khoác ngoài, cẩm y: áo gấm)
Khi gian thứ ba vừa mở ra, Mạc Nhiễm Thiên chợt sửng sốt, phòng này so với bình thường còn lớn hơn, bên trong treo đầy đủ mười tám loại vũ khí, vùng đất trống ở giữa đương nhiên là dùng để luyện tập, chẳng lẽ thái tử cũng học võ, Mạc Nhiễm Thiên không khỏi nghĩ đến cổ đại này có thể hay không thật như trong tv có tuyệt thế võ công, như vậy mình ở chỗ này cũng chỉ có bị người đánh.
Những căn phòng khác có giường nhỏ cũng có cả giường lớn, xem ra là phòng khách hoặc là phòng ở của thái giám cung nữ, Mạc Nhiễm Thiên không nhìn kĩ thêm, xoay người về ngồi trên ghế lớn, thầm nghĩ không trách được đại sảnh này rộng rãi thoáng đãng như vậy, thì ra vật gì cũng đều đặt ở trong phòng nhỏ hai bên, chỉ còn một cái giường lớn xa hoa, lụa trắng bay múa, thật đúng là có khí thế của gia đình đế vương.
Chỉ chốc lát, bữa tối một lần nữa mang lên, lúc này Mạc Nhiễm Thiên hai mắt sáng lên, thức ăn trên bàn từng món đều là gà vịt thịt cá hắn thích, không khỏi muốn gậm lấy gậm để.
“A a, thái tử điện hạ, đêm nay khẩu vị thật là tốt. Hoàng thượng biết nhất định thật cao hứng.” Tiểu Lộ Tử một mình đứng bên cạnh hầu hạ hắn.
“Tiểu Lộ Tử, bổn thái tử lúc nào đi gặp phụ hoàng a?” Mạc Nhiễm Thiên vừa ăn vừa hỏi.
“Thái tử điện hạ mỗi ngày sớm sớm đều đi thỉnh an, hoàng thượng trước khi lâm triều sẽ phải thấy thái tử một chút, bằng không hoàng thượng nói không có tâm tư phê tấu chương.” Tiểu Lộ Tử không chút kiêng dè, kiên nhẫn hồi đáp.
“Ồ. Tiểu Lộ Tử, ngươi đi theo bổn thái tử bao lâu rồi?” Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ hoàng thượng xem ra thật là thương đứa con trai này, không biết mẫu phi thái tử này là mỹ nhân như thế nào, tại một quốc gia quý trọng nam nhân cư nhiên có thể được hoàng thượng ân sủng, xem ra không phải tuyệt thế đại mỹ nữ, chính là hồ li tinh ngàn năm.
“A a, thái tử điện hạ, Tiểu Lộ Tử đi theo người đã mười năm.” Tiểu Lộ Tử cười nói.
“Cái gì, nói dối! Ngươi mới mười mấy tuổi? Đi theo ta mười năm?” Mạc Nhiễm Thiên nhìn bộ dáng cậu bé con Tiểu Lộ Tử này nghĩ thầm hắn nhiều nhất chỉ mười ba, bốn tuổi.
“Tiểu Lộ Tử năm nay mười bảy tuổi, năm ấy bảy tuổi Dung quý phi, cũng là mẫu phi thái tử lựa chọn trúng Tiểu Lộ Tử hầu hạ thái tử, mãi cho đến hôm nay.” Tiểu Lộ Tử dương dương tự đắc.
“Vậy chuyện bổn thái tử, tất cả ngươi đều biết?” Mạc Nhiễm Thiên nhíu mày hỏi, hắn đột nhiên nghĩ tới Mạc Nghị Thần nói, thân thể này chính là khi đang sáu bảy tuổi mới bắt đầu chậm rãi biến trì trệ không phải sao?
“Chuyện đó đương nhiên, chuyện thái tử điện hạ, Tiểu Lộ Tử tất cả đều nhớ kĩ.” Tiểu Lộ Tử hệt như một đứa trẻ muốn tranh công.
“Ta đây hỏi ngươi, khi ngươi vừa mới bắt đầu hầu hạ bổn thái tử, ai xuất hiện ở bên cạnh ta nhiều nhất?” Mạc Nhiễm Thiên cơ hồ có thể khẳng định cái tên thái tử này là bị người hại thành ngu ngốc.
“A, cái này, nô tài ngẫm lại, nô tài nhớ kĩ lúc mới bắt đầu, hậu cung phi tử đều rất thích thái tử, bởi vì thái tử không chỉ có xinh đẹp đáng yêu mà còn thông minh lanh lợi, so với đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử đều được mọi người yêu quý hơn nhiều.”
“Khi đó tứ hoàng tử đã sinh ra chưa?” Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nói.
“A, đã sinh ra, nhưng khi đó mới bốn tuổi, hơn nữa không cùng ba vị hoàng tử các ngươi cùng nhau chơi đùa, bởi vì mẫu phi hắn, lúc ấy không được hoàng thượng sủng ái, nhưng hiện tại cũng rất sủng ái.” Tiểu Lộ Tử cau mày đáp.
Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, lập tức cảm giác được mẫu phi tứ hoàng tử nhất định là một nữ nhân vô cùng lợi hại, không trách được hiện tại tứ hoàng tử cũng là kẻ không thể coi thường.
“Ta cùng đại hoàng tử, nhị hoàng tử tình cảm tốt lắm sao?” Mạc Nhiễm Thiên tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử đều rất thích thái tử điện hạ, nếu không phải đại hoàng tử bị hoàng thượng phái đi đóng giữ quân doanh, chẳng phải mỗi đêm đều theo nhị hoàng tử ầm ĩ cùng ngươi ngủ sao?” Tiểu Lộ Tử là tự vạch áo cho người xem lưng.
Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, sắc mặt khẩn trương, phát hiện thức ăn trên bàn cũng toàn bộ không còn mùi vị, theo như Tiểu Lộ Tử nói, cái tên thái tử này cùng đại hoàng tử cũng có một chân sao.
Đúng lúc này, Mạc Nghị Thần lại tới nữa, phía sau dẫn theo một tiểu cung nữ, Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn, tiểu cung nữ kia vóc người xinh đẹp, một thân váy phấn, đúng là lúc nụ hoa chớm nở, ước chừng khoảng mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần không tì vết, sắc mặt mặc dù không tốt lắm, nhưng che đậy không được dung nhan xinh đẹp của nàng.
“Tiểu Thiên, đệ xem, nhị ca giúp đệ mang đến, nàng tên Lam nhi, mẫu phi hôm nay đưa cho ta làm nha hoàn ấm giường, nhị ca tặng cho đệ, nhìn một chút xem có thích hay không?” Mạc Nghị Thần cười lấy lòng nói.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co quắp mãnh liệt, chuyện kiểu này cũng để cho hắn đụng phải, hắn thật cảm giác được mình có cảm giác muốn nổi điên, nữ nhân lại như vậy đưa tới đưa đi, hơn nữa nghe y nói, trong tẩm cung của y dường như rất nhiều nữ nhân, vậy tại sao còn chọc ngoáy thái tử? Thật muốn điên rồi.
“Lam nhi tham kiến thái tử điện hạ!” Tiểu cung nữ ở trước mặt bàn chậm rãi quỳ xuống, một hàng thanh lệ từ khóe mắt chảy xuống, mặt Mạc Nhiễm Thiên phút chốc tối lại.