(nhàn trí: bỏ không, không dùng tới)
Tề Hằng cưỡng hôn Thượng Quan Nghi, thấy y nhắm chặt hai mắt không chịu đáp lại, nỗi tức giận trong lòng hắn càng thêm sâu.
"Ngươi quan tâm đến cái tên thái tử ngốc kia đến vậy?" Tề Hằng hung tợn nói, mặc dù hắn đã nhìn ra Mạc Nhiễm Thiên đang giả ngu, chỉ là một chốc một lát không thể sửa đổi được cách gọi.
"Hằng, cầu ngươi đừng làm chuyện điên rồ, chặt đứt tình bạn giữa chúng ta!" Thượng Quan Nghi lãnh đạm nhìn hắn.
"Thượng Quan, tại sao ngươi thích hắn, hắn không phải mới đến vài ngày sao? Chẳng lẽ ngươi cũng là người nông cạn, nhìn trúng sắc đẹp của hắn?" Khuôn mặt Tề Hằng vặn vẹo thống khổ.
"Việc này không liên quan đến ngươi, xin ngươi buông ta ra, đừng làm cho ta hận ngươi cả đời." Thượng Quan Nghi sẽ không nói bất cứ cái gì tiết lộ bí mật của Mạc Nhiễm Thiên.
"Ngươi thật sự chưa từng thích ta, cho dù là khi còn bé?" Tề Hằng hy vọng nhìn chằm chằm Thượng Quan Nghi.
"Tề Hằng, đừng u mê nữa, ta không muốn làm nam thị, cũng chưa bao giờ có tình cảm với ngươi, đối với ngươi chỉ có tình bằng hữu mà thôi. Ta rất lo lắng ngươi lần này trở về, cho nên muốn khuyên ngươi, ngươi đừng làm chuyện điên rồ." Thượng Quan Nghi chậm rãi nói, âm điệu dường như không có lấy một tia nhấp nhô.
"Thượng Quan, ta yêu ngươi, ta có thể làm nam thị của ngươi, ta không quan tâm, chỉ hy vọng ngươi ở bên cạnh ta, ta thậm chí có thể lập tức rời đi, chỉ cần ngươi theo ta đi." Tề Hằng quả thật tình sâu nghĩa nặng với Thượng Quan Nghi.
"Ngươi, ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa, ta sẽ không thích ngươi đâu, nể tình nghĩa giữa ta và ngươi, ngươi an tâm làm vương gia của ngươi, ta sẽ cầu xin hoàng thượng, phong ngươi làm tướng quốc, ngươi vẫn có thể thực hiện khát vọng của mình tại Tề quốc!" Thượng Quan Nghi hy vọng có thể lay động hắn.
Tề Hằng sửng sốt, sau đó đem đầu dán vào lồng ngực Thượng Quan Nghi không lên tiếng.
"Hằng, ngươi mau buông ta ra, ta có thể làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra." Trống ngực Thượng Quan Nghi đập dồn dập.
Tề Hằng ngẩng đầu lên, mắt ầng ậng nước, trìu mến nhìn Thượng Quan Nghi nói: "Chỉ có ngươi hiểu ta rõ nhất, cho đến tận bây giờ ta cũng chỉ muốn thực hiện hoài bão của mình thôi, phụ hoàng chưa cho ta cơ hội, tại sao đến bây giờ ngươi cũng không cho ta cơ hội."
Thượng Quan Nghi sửng sốt rồi lại nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể thực hiện khát vọng của mình, có đề nghị gì có thể đề xướng với hoàng thượng, hoàng thượng cũng không phải người cổ hủ, ngươi xem dân chúng rất yên ổn, có thể biết hắn cũng rất dụng tâm cai trị Tề quốc, hắn cũng hy vọng Tề quốc cường đại a. Ngươi có thể giúp hắn, các ngươi là hai huynh đệ, vì sao phải thành thù?" Thượng Quan Nghi chân thành khuyên bảo hắn.
"Không, Thượng Quan, ngươi sai lầm rồi, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta." Tề Hằng phản bác.
"Có chứ, trước kia có thể sẽ không, nhưng hiện tại hắn bị bệnh đã hại chết rất nhiều người, hắn đã hiểu ra rất nhiều, nếu không cũng sẽ không giải tán hậu cung!"
"Hắn cũng không phải tự nguyện giải tán, đó chỉ là kế hoãn binh của hắn, ngươi nghĩ rằng ta không biết ư, đó là hắn muốn lôi kéo sự đồng tình, người có biết hiện tại có bao nhiêu triều thần phản đối hắn không, nếu không có một chiêu này, người của thái tử đảng cũng đã đứng ở bên ta rồi, hắn thật sự là giảo hoạt, âm hiểm!" Tề Hằng không tin.
Thượng Quan Nghi trong lòng kinh hãi, xem ra cách làm của Tề Quân Hành hắn cũng biết, cái hắn không biết chính là Tề Vương cố tình giải tán hậu cung, một là người chết quá nhiều, hai là Mạc thái tử đã tới, ba là vừa đúng lúc này, một mũi tên trúng ba cái đích, cho nên Tề Hằng nghĩ đó là mưu kế của hắn.
"Ai, ngươi đấu không lại hắn, buông tay đi!" Thượng Quan Nghi thở dài.
"Hừ, Thượng Quan, ngươi vì sao ủng hộ hắn như vậy, trung tâm đối với hắn như vậy?" Tề Hằng vẫn không cam lòng.
"Bởi vì hắn chính là Tề quốc chi vương được trời định, không thể thay đổi, ngươi chết tâm đi." Thượng Quan Nghi khuyên hắn không được cũng tức giận, không thể làm gì khác hơn là hù hắn.
"Cái gì! Không thể nào!" Tề Hằng giận run người.
"Ngươi mau thả ta, lời ta muốn nói đã hết, ngươi thích thế nào thì cứ làm thế ấy đi, đừng có hối hận!" Thượng Quan Nghi định không nói rồi lại nói, trong lòng vẫn lo lắng cho Mạc Nhiễm Thiên.
Tề Hằng nhìn Thượng Quan Nghi đến ngây người, Thượng Quan Nghi cũng lạnh lùng nhìn hắn, thời gian từng phút từng giây trôi qua.
**
Đột nhiên Tề Hằng hôn Thượng Quan Nghi, thật sự đem đầu lưỡi len vào.
Thượng Quan Nghi giận run người, vừa định cắn hắn một nhát, đã bị Tề Hằng bóp chặt cằm, đau đến mức y không thể ngậm mồm lại, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
"Ưm...ư......" Bị Tề Hằng đối xử thô bạo, Thượng Quan Nghi không thể không phát ra thanh âm phản kháng.
Tề Hằng hôn đến no nê mới buông Thượng Quan Nghi ra, nhìn y mà nói: "Ta chính là không tin Tề Hằng ta cái gì cũng không chiếm được, cho dù không chiếm được ngôi vị hoàng đế, ta cũng phải chiếm được ngươi!" Nói xong hắn xé áo Thượng Quan Nghi, quan phục của Thượng Quan Nghi bị cởi ra, lộ ra lồng ngực bóng loáng, hai chu quả màu đỏ ở trong không khí lập tức mẫn cảm mà sừng sững đứng lên.
"Ngươi, ngươi dừng tay, ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Nghi trong lòng sợ hãi không thôi.
Tề Hằng mạnh bạo cúi đầu, cắn một bên chu quả, bên kia cũng bị bàn tay hắn xoa nắn, tùy ý chà đạp.
"Không, không, buông ta ra, Hằng, cầu ngươi!" Thượng Quan Nghi khẩn cầu.
Tề Hằng một bên dùng đầu lưỡi liếm chu quả, một bên ngước mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh tú của Thượng Quan Nghi.
"Không, dù thế nào ta cũng không buông tay! Cho dù ngươi hận ta cả đời, ít nhất trong lòng của ngươi có ta." Tề Hằng nói xong, cúi xuống, hai tay cởi bỏ tiết khố Thượng Quan Nghi.
"A, không, đừng!" Thượng Quan Nghi nổi giận kêu một tiếng.
"Thượng Quan, xin lỗi, ta quá yêu ngươi!" Tề Hằng đưa tay điểm á huyệt của Thượng Quan Nghi, không quan tâm đến khuôn mặt thống khổ của Thượng Quan Nghi nữa.
Thượng Quan Nghi rốt cuộc nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt từ rơi xuống, đầu óc y bắt đầu từng chút từng chút nhớ lại khi y cùng Tiểu Thiên, không bận tâm Tề Hằng ở trên người hắn vuốt ve.
"Thượng Quan, hai năm này, ta nhớ ngươi đến tan nát cõi lòng, sao ngươi lại không liếc mắt nhìn ta một cái." Một tay an ủi tiểu đệ đệ của Thượng Quan Nghi, một tay lần xuống thăm dò bí huyệt của y, cảm giác đau đớn mãnh liệt làm cho Thượng Quan Nghi cắn chặt răng, không nghĩ tới mình có một ngày bị người ta cường bạo, lại còn là người y muốn cứu, điều này làm cho y cảm thấy rất khó chịu.
"Thượng Quan, ngươi thật chặt! Ta sợ làm ngươi bị thương." Tề Hằng cởi quần áo, lộ ra cự long sậm màu.
Thượng Quan Nghi vẫn không nhúc nhích, cũng không mở mắt, cái gì đến sẽ đến, y chỉ hận mình vì sao phải cứu hắn, hẳn là nên để Tiểu Thiên vu tội cho hắn.
"Thượng Quan, ta tới đây, ngươi kiên nhẫn một chút!" Tề Hằng nâng chân Thượng Quan Nghi lên, liếc nhìn Thượng Quan Nghi, sau đó đem tiểu đệ đệ cứng rắn của mình tiến vào bí huyệt cơ hồ chưa từng khai khẩn qua của Thượng Quan Nghi.
Mặc dù có quá ngón tay khuếch trương và bôi trơn, nhưng chỉ một lát sau máu tươi từ mật huyệt chảy xuống, Thượng Quan Nghi đau đến muốn xỉu luôn, miệng không thể nói, thân không thể động, y cơ hồ là muốn chết đi.
"Thượng Quan, rất đau à? Ngươi chặt quá, ô, trời ạ." Tề Hằng không thấy được phía dưới y chảy máu, gian nan cử động, một tay trấn an tiểu đệ của Thượng Quan Nghi, nhưng bất cứ khoái cảm nào cũng không thể đẩy lùi sự đau nhức trong cơ thể, càng không có cách nào xoa dịu nỗi đau trong lòng Thượng Quan Nghi.
Thật lâu, Tề Hằng rốt cuộc vô cùng thỏa mãn tiết ra bên trong y, còn tiểu đệ đệ của Thượng Quan Nghi dưới sự trêu đùa của Tề Hằng, cũng bắn ra. Tinh hoa tiết ra, Thượng Quan Nghi mở hai tròng mắt tràn đầy tơ máu, tràn ngập hận ý nhìn Tề Hằng, sau đó lập tức ngất đi.
"Thượng Quan, ngươi sao vậy?" Tề Hằng bị dọa đến nhảy dựng lên, nâng người dậy, mới phát hiện khăn trải giường đã dính đầy máu tươi, khuôn mặt hắn trắng bệch, nỗi sợ hãi thật sâu trong nội tâm ập lấy hắn.
"Thượng Quan, xin lỗi, xin lỗi, ngươi tỉnh lại đi!" Tề Hằng vội vàng giải huyệt đạo cho Thượng Quan Nghi, vỗ vỗ mặt y, vẫn không có phản ứng.
Tề Hằng sợ hãi, vội vã đem quần áo mặc vào, lại kéo quần áo che cho Thượng Quan Nghi, rồi ôm y lao tới thái y quán.
Mạc Nhiễm Thiên biết mình cố ý chạy khỏi ngự thư phòng, hoàng thượng nhất định sẽ phái người đi theo, hắn chỉ cần vừa tiếp xúc ai, người đó sẽ trở thành nghi can đã chơi đùa với mình, cho nên hắn cũng không dám đi bừa, cho đến khi Trần Chấn đuổi theo, mới cười hì hì nhìn hắn nói: "Trần ca ca, cùng Thiên nhi chơi có được không?"
Sau phút sửng sốt, khuôn mặt Trần Chấn đỏ bừng, hắn tưởng rằng Mạc Nhiễm Thiên muốn chỉ trò chơi hành phòng, lập tức khoát tay nói: "Không, không, hạ quan không dám, thái tử điện hạ chẳng phải muốn đi tìm ca ca đã chơi với ngươi sao?"
"Không phải a, ca ca kia đã xuất cung từ sáng rồi, hì hì, Thiên nhi sẽ không ngốc nghếch nói ra đâu, Trần ca ca, chúng ta chơi trốn tìm có được không? Thiên nhi buồn lắm, chơi với ta đi." Mạc Nhiễm Thiên vốn là có chủ tâm vứt bỏ hắn, hắn muốn đi tìm Thượng Quan Nghi, tại sao Thượng Quan Nghi phải cứu Tề Hằng, đây chính là thời cơ tốt nhất để diệt trừ Tề Hằng, cho dù hắn ta không chết thì cũng phải ngắc ngoải, chẳng lẽ tên kia có tư tình gì với hắn ta? Mạc Nhiễm Thiên cực kì không thích phỏng đoán này.
"A, cái này, cái này." Trần Chấn rất khó xử, hắn nếu không đi tìm người, mình giải thích với hoàng thượng như thế nào đây.
"Đừng cái này, cái kia nữa, Thiên nhi đi trốn đây, Trần đại ca chờ một lát rồi tìm nha, Thiên nhi trốn ở ngự hoa viên." Mạc Nhiễm Thiên cố ý nói ra địa điểm, còn Trần Chấn cười thầm, nào có ai đem địa điểm ẩn thân nói ra trước.
"Được, chỉ chơi một lần thôi, chơi xong thái tử điện hạ mang Trần ca ca đi tìm vị ca ca đã chơi với Thiên nhi lúc trước được không? Nếu không, Trần ca ca không chơi trốn tìm đâu." Trần Chấn cố ý làm mặt lạnh lùng.
"Yeah, được thôi, nhưng phải tìm được Thiên nhi trước nha, hì hì, Thiên nhi đi trốn, Trần ca ca xoay người sang chỗ khác, không cho nhìn lén." Mạc Nhiễm Thiên cười thầm không thôi, nhìn Trần Chấn cao hứng xoay người, vội vàng chạy về phía ngự hoa viên, chạy đến một góc cảm thấy Trần Chấn khó mà nghe được thanh âm mình, liền vòng sang, chạy vào một con đường đá nhỏ, con đường này thông sang thái học phủ cùng thái y quán.
Mạc Nhiễm Thiên thấy cửa lớn của thái y quán khép hờ, trong lòng tò mò liền tiến lên nhìn lén, thấy bên trong một lão thái y râu tóc bạc phơ đang phơi thuốc bắc, hắn giật mình đẩy cửa mà vào, thầm nghĩ trong thái y quán có nhiều thứ tốt, mình có thể lấy chút dược phòng thân.
"A, ngươi, ngươi là ai? Lão thần tham kiến thái tử điện hạ!" Lão thái y chờ Mạc Nhiễm Thiên đóng cửa xoay người, khi chứng kiến tuyệt thế dung nhan kia, mới biết được vị này chính là chí bảo của hoàng thượng Mạc thái tử điện hạ.
"Lão thái y không cần đa lễ, bổn thái tử buồn quá, cho nên đi loanh quanh khắp nơi." Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười đi lên trước nâng lão thái y dậy.
"Đa tạ thái tử điện hạ, thái tử điện hạ tới đây là...?" Lão thái y khó hiểu.
"Hắc hắc, lão thái y, nơi này của ông có thần dược Thiên Lộ Hoàn không?" Mạc Nhiễm Thiên thích thuốc này.
"A, thuốc này là tiên hoàng lưu lại cho hoàng thượng, nơi này của lão thần không phối ra được, thật xấu hổ." Lão thái y vẻ mặt áy náy, ông đã quyết tâm muốn chế ra loại dược này, đáng tiếc vẫn không có kết quả.
"A, như vậy a, bỏ đi vậy, có lương dược trị thương đặc biệt nào không?" Mạc Nhiễm Thiên chưa từ bỏ ý định, tới đây chủ yếu là để trộm thứ quý.
"Cũng có, mặc dù kém hơn Thiên Lộ Hoàn, nhưng chữa thương cũng nhanh gấp đôi so với dược thường, có thể làm liền da, xóa mờ vết sẹo, thái tử điện hạ chờ, lão thần đi lấy." Lão thái y lập tức tự hào mà nói.
"Cám ơn lão thái y, đúng rồi, có thuốc trị bệnh thiểu năng không?" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nghĩ đến.
Lúc này lão thái y dường như cũng nhớ ra điều gì, xoay người lại, kinh ngạc nhìn Mạc Nhiễm Thiên nói: "Thái tử điện hạ sao lại...?" Hắn không ngốc a.
"Hì hì, lão thái y đừng hiểu lầm, bổn thái tử cũng không phải mỗi giây mỗi phút đều ngu, cũng sẽ có lúc bình thường, chỉ là trong đầu có những lúc mơ hồ, sẽ trở nên ngốc nghếch, cho nên xin hỏi một chút có lương dược chữa trị không."
"Thì ra là thế, thái tử điện hạ đi vào, lão thần châm cứu cho ngươi một chút, có phải bên trong não bị tích huyết, đè lên dây thần kinh không." Lão thái y rất chuyên nghiệp.
"A, không cần không cần, hắc hắc, bổn thái tử sợ đau. Bổn thái tử chỉ cần có dược ăn là được." Mạc Nhiễm Thiên cũng không muốn tự tìm khổ.
"Như vậy a, thế thì lão thần kê cho thái tử ít Tỉnh Thần Hoàn, khi đầu óc mơ hồ thì ăn một viên, hy vọng hữu hiệu, thuốc này còn có thể trị đau đầu." Lão thái y đi vào trong phòng, Mạc Nhiễm Thiên đi theo phía sau.
Những ngăn tủ chứa thuốc ngăn nắp xếp đầy phòng, mấy tiểu dược đồng đang làm việc, khi thấy Mạc Nhiễm Thiên đều kinh diễm dừng tay, nhìn hắn chăm chú.
"Khụ khụ khụ, vị này chính là Mạc thái tử điện hạ, không được vô lễ!" Lão thái y ho khan một tiếng.
Đám đồng tử vội vàng thi lễ, Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười bảo bọn họ cứ tiếp tục làm việc, mình còn mình theo lão thái y vào phòng dược thành phẩm, cũng là một đống ngăn tủ, phía trên dán tên hiệu, Mạc Nhiễm Thiên ngạc nhiên nhìn quanh, nhưng phần lớn hắn không hiểu, trăm thứ thuốc hằm bà lằn gì đó, hắn cũng không biết là cái gì, không dám lộn xộn.
"Thái tử điện hạ, đây là Địa Lộ Hoàn trị liệu ngoại thương, khụ khụ, lão thần phối không ra Thiên Lộ Hoàn, không thể làm gì khác hơn là kêu nó Địa Lộ Hoàn, để thái tử điện hạ chê cười rồi." Lão thái y cầm một bình ngọc nhỏ màu trắng đưa cho Mạc Nhiễm Thiên, khuôn mặt già nua đỏ ửng.
"Cám ơn lão thái y, ngươi cũng đừng nói với hoàng thượng a." Mạc Nhiễm Thiên mở ra nhìn, một mùi thơm ngát thấm sâu vào trong cơ thể, bên trong không có nhiều dược lắm, nhưng từng khối trong suốt long lanh, vừa nhìn đã biết là thuốc tốt.
"Ha ha ha, tốt, thái tử điện hạ có làn da đẹp như vậy, có thuốc này rồi cũng không sợ lưu lại sẹo." Lão thái y rất thích bộ dạng không ngốc nghếch của Mạc Nhiễm Thiên, cảm giác rất thân thiết.
"Ha ha, thật sự là thật, tốt quá." Mạc Nhiễm Thiên lập tức đem bảo bối giấu vào trong vạt áo, thầm nghĩ hai khối Thiên Lộ Hoàn cho Dạ đại ca, mình có Địa Lộ Hoàn cũng tốt rồi.
"Không cần khách khí, thần mặc dù không có nhiều lắm, nhưng trong cung cũng chỉ có hoàng thượng cùng quý phi có thể sử dụng." Lão thái y mỉm cười nói.
"Đa tạ lão thái y." Mạc Nhiễm Thiên lần nữa cúi đầu nói lời cám ơn.
"Ha ha, đây là Tỉnh Thần Hoàn, thái tử điện hạ cầm đi, khi quá tức giận hoặc phiền não, cũng có thể dùng để bình ổn tâm tư, giảm bớt khổ đau." Lão thái y lại cho Mạc Nhiễm Thiên một bình thuốc màu đen.
"Đa tạ đa tạ, Thiên nhi thật không biết cảm ơn ông như thế nào, tóm lại cám ơn." Mạc Nhiễm Thiên lòng thầm cảm động, mình cũng chỉ là một thái tử dị quốc, lão thái y này lại lấy dược quý đem tặng, mình đúng là chó ngáp phải ruồi.
"Thái tử điện hạ khách khí quá, ngươi có thể tới thái y viện, là cho lão thần mặt mũi, ha ha, nơi này của lão thần trừ đám đồ nhi và dược đồng, bình thường không có người khác đến, thái tử điện hạ có thể tới đây, coi như là duyên phận, coi như là chút lòng thành của lão thần." Lão thái y trên mặt hiền hòa vô cùng, nhìn Mạc Nhiễm Thiên tràn ngập từ ái.
"Cám ơn, cám ơn." Mạc Nhiễm Thiên thật không biết nói cái gì cho phải.
Đúng lúc này, cửa chính bị một tiếng vang thật lớn đá văng, lão thái y mặt biến sắc, vội vã nói: "Có người tới, nhất định bệnh rất nghiêm trọng!" Nói xong lập tức xoay người chạy ra, Mạc Nhiễm Thiên tò mò lập tức đuổi theo.
"Thái y, thái y! Có người không, cứu mạng a." Tề Hằng đầu đầy mồ hôi xộc vào, hắn bế Thượng Quan Nghi đang hôn mê, vừa muốn né tránh thị vệ tuần tra trong cung, giờ phút này trong lòng rối bời lại tiêu hao quá nhiều sức lực, cả người quần áo ướt đẫm, trên mặt cũng nóng đến đỏ bừng.
Lão thái y lập tức chạy ra, nhìn thấy là nhị hoàng tử trước kia, thất kinh, lại nhìn đến tướng quốc Thượng Quan Nghi trên tay hắn, càng kinh ngạc, vội la lên: "Mau, nhanh đến trong phòng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tề Hằng tức khắc ôm người vào một gian phòng sạch sẽ, đem Thượng Quan Nghi nhẹ nhàng buông xuống, liên tiếp lo lắng nói: "Thái y, t mau mau cứu Thượng Quan! Là ta hồ đồ a!" Tề Hằng hối hận không thôi.
"Ngươi, ngươi làm cái gì? Đại nhân sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Mạc Nhiễm Thiên vốn định nhìn lén, lại nhìn thấy Thượng Quan Nghi hôn mê, cũng không nhịn được nữa nhảy ra, chạy ào tới bên giường.
"Thái tử điện hạ, ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?" Tề Hằng cũng bị Mạc Nhiễm Thiên dọa.
"Nói! Chuyện gì?" Cả người Mạc Nhiễm Thiên tản ra khí thế lạnh như băng.
Lão thái y đem cởi quần áo Thượng Quan Nghi, không thấy vết thương gì, không khỏi nhăn mày, sau đó chậm rãi kéo quần Thượng Quan Nghi xuống, chứng kiến một vệt máu lớn phía sau quần, lập tức lắc đầu nói: "Oan nghiệt a."
Mạc Nhiễm Thiên quay đầu nhìn, máu tươi chảy ra đến mức nhìn thấy mà giật mình, sau đó hắn càng trợn lớn đôi mắt, thấy thái y lật qua tiểu huyệt huyết nhục mơ hồ của Thượng Quan Nghi, tim hắn như bị đâm một đao, cả người một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Lão thái y, ngươi mau cứu cứu Thượng Quan, là ta hồ đồ, ta, ta đáng chết!" Tề Hằng quỳ gối trước giường, cũng không biết là quỳ lão thái y, hay là quỳ Mạc Nhiễm Thiên.
"Là, là ngươi cường bạo hắn?" Mạc Nhiễm Thiên mỗi chữ mỗi câu âm lãnh vô cùng, đôi mắt to đã nhuộm tơ máu, đáy mắt tràn ngập sát ý.
"Ta, ta yêu Thượng Quan a, ta biết người chơi đùa cùng thái tử điện hạ nhất định là Thượng Quan, hắn chết cũng không thừa nhận, vì bảo vệ ngươi trở mặt với ta, dưới sự giận dữ, ta liền, liền..." Nước mắt Tề Hằng chảy dài, tim hắn hiện giờ cũng đau đớn muốn chết.
"Ngươi, ngươi, ta giết ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên phát uy, một cước đem Tề Hằng đá ngã xuống đất, cưỡi ở trên người hắn mà đánh đấm, căn bản không nể mặt mũi, trên mặt, trên người, từng quyền đều rất nặng, cho đến khi Tề Hằng đổ máu mũi, mắt sưng lên, khóe miệng máu tươi chảy ròng, lão thái y mới nói: "Thái tử điện hạ, dừng tay, đánh chết hắn mất." Lão thái y lập tức bắt được tay Mạc Nhiễm Thiên.
"Thái y, đại nhân thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức tỉnh ngộ, đi đến trước mặt Thượng Quan Nghi.
"Bị thương không nhẹ, ai, nhưng đừng quá lo lắng, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vết thương này sợ là thật lâu mới có thể khép lại. Lão thần đi lấy Địa Lộ Hoàn, phải đều đặn bôi hằng ngày mới được." Lão thái y toan chạy đi lấy dược.
"Chỗ này của ta có." Mạc Nhiễm Thiên lập tức lấy ra lọ dược đã cất đi, hắn hiện giờ càng hy vọng có Thiên Lộ Hoàn, loại đau đớn này hắn biết, cho nên hắn biết Thượng Quan Nghi vì sao lại chết ngất.
"Cái này ngươi cầm, lão thần còn có." Lão thái y vẫn một mực bảo hắn cất đi.
"Ngươi, ngươi là đồ súc sinh!" Mạc Nhiễm Thiên đứng lên, đạp hai cước lên bụng Tề Hằng, Tề Hằng kêu oai oái, cả người đau như vỡ ra, nhưng hắn biết như vậy cũng không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng hắn.
"Ta là súc sinh, ta có lỗi với Thượng Quan!" Tề Hằng ôm lấy thân thể, thanh âm mơ hồ.
"Ngươi đi chết đi! Ta thật hối hận!" Mạc Nhiễm Thiên lại hung hăng một cước đá hắn vào tường, hắn vẫn không nhúc nhích.
Đám dược đồng sợ chết khiếp, láo nháo chạy ra hóng, thì ra cũng ngất rồi, nhưng thấy Mạc Nhiễm Thiên đang tức giận, ai cũng không dám đi giúp Tề Hằng xem vết thương.
"Ai, sao thế này?" Lão thái y cầm dược trở về, thấy một người nữa hôn mê, không khỏi thở dài, vội vàng giúp Thượng Quan bôi thuốc trước.
"Lão thái y, đại nhân lúc nào mới tỉnh?" Mạc Nhiễm Thiên lần nữa trở lại bên giường, vuốt ve mặt Thượng Quan Nghi, lòng đau vạn phần.
"Cái lão này thần cũng không dám xác định, vết thương bên trong nặng bao nhiêu, lão thần cũng không biết." Lão thái y lắc đầu.
"Nếu có Thiên Lộ Hoàn có thể lập tức tốt hơn phải không?" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nghĩ đến, hắn không muốn thấy Thượng Quan Nghi thống khổ như vậy, mình bị cường bạo đã quen, hơn nữa mình vốn là tiểu thụ, nhưng Thượng Quan Nghi đường đường là đại nam tử, mặc dù khi cùng mình cùng nhau, rất sủng ái mà cho mình lên trên, nhưng nội tâm y tuyệt đối là không cho phép phát sinh chuyện bị nam nhân khác cường bạo, huống chi là kẻ có quan hệ thân thiết với y như Tề Hằng.
"Có thể, Thiên Lộ Hoàn là chí bảo trên đời, chỉ cần người không chết, bệnh gì cũng có thể trừ." Lão thái y lộ ra một ánh mắt tiếc hận.
"Ta đi lấy!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức liền xông ra ngoài.
Lão thái y muốn cản hắn, lão nghĩ thầm thứ dược trân quý như vậy sao hoàng thượng có thể tùy tiện cho người khác chứ, nhưng bóng dáng lướt qua Mạc Nhiễm Thiên quá nhanh, lão chỉ đành lắc đầu, xoay người sai đám dược đồng nâng Tề Hằng đang hôn mê vào căn phòng sát vách.