Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong tẩm cung của Thân vương chỉ còn lại Thân vương – vẻ mặt háo sắc và Mạc Nhiễm Thiên – vẻ mặt khinh bỉ.

"Tiểu Thiên, hi hi, trẫm cho ngươi xem thứ này." Thân vương vẻ mặt lấy lòng khiến Mạc Nhiễm Thiên trong lòng thấy mắc ói.

Thân vương xoay người đi vào, Mạc Nhiễm Thiên đành phải theo sau, chỉ thấy Thân vương mân mê cái gì đó trong tủ quần áo xa hoa, cuối cùng xoay người lại, trên tay là những viên ngọc bích rất chói mắt, lớn có nhỏ có, khiến Mạc Nhiễm Thiên khiếp sợ không thôi, người này có thật nhiều bảo bối.

Thân vương thấy Mạc Nhiễm Thiên mở lớn miệng, vẻ mặt giật mình, trên mặt càng đắc ý hơn, bèn nói tiếp: "Chỉ cần Tiểu Thiên hầu hạ trẫm thư thái, số ngọc bích khổng lồ này chính là của Tiểu Thiên, đây là vật báu rất hiếm có, trẫm còn không nỡ cho Liệt nhi."

Tức thì khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên quất thẳng (:|), hắn nói: "Hoàng thượng, ngươi lớn tuổi như vậy rồi, nên giữ gìn thân thể của chính mình, không nên tìm phi tần thị tẩm nữa." Mạc Nhiễm Thiên trực tiếp đả kích hắn.

"Nói nhảm! Ai nói trẫm già rồi. Bảo đao của trẫm chưa già, Tiểu Thiên có thể hỏi hỏi phi tần của trẫm. Bọn họ đêm nào cũng muốn trẫm đó." Thân vương trên mặt lộ ra vẻ dâm uế.

"Vậy hoàng thượng đi tìm bọn họ sao, Tiểu Thiên không muốn hầu hạ, còn nữa, Tiểu Thiên là của nhi tử ngươi rồi, sao có thể đồng thời hầu hạ nhi tử và phụ thân được, không được!" Mạc Nhiễm Thiên trực tiếp cự tuyệt.

"Khốn nạn! Thằng con bất hiếu kia lại dám cướp người của trẫm!" Thân vương giận dữ nói.

"Không phải là cướp, là Tiểu Thiên bằng lòng, hoàng thượng, ngươi khai ân, để Tiểu Thiên trở về đi thôi, mấy ngày qua bị Thừa tướng đại nhân hành hạ, toàn thân Tiểu Thiên cũng rất đau." Mạc Nhiễm Thiên lộ ra bộ dáng đáng thương.

"Cái gì? Hắn thật sự ngược đãi ngươi?" Thân vương thất kinh.

"Ai, hoàng thượng, đó là sở thích của Thừa tướng đại nhân, hoàng thượng khai ân, để Tiểu Thiên trở về đi thôi, Tiểu Thiên mệt chết rồi." Mạc Nhiễm Thiên tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục rồi sau đó mới gây áp lực).

"Việc này, có, Tiểu Thiên, ở đây trẫm có đại bổ hoàn, cường thân kiện thể, ăn vào lập tức có tinh thần gấp trăm lần." Thân vương lại tới tủ quần áo lục lọi.

Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt nhìn theo, xem ra lão này không muốn để mình đi.

Chỉ thấy Thân vương lấy ra một hộp bạch ngọc, như hiến bảo mà mở ra trước mặt Mạc Nhiễm Thiên, bên trong để thật chỉnh tề hai viên thuốc màu trắng, thheo ánh mắt khôn khéo của Mạc Nhiễm Thiên, thuốc này nhất định là thuốc quý.

"Tiểu Thiên ngươi nhìn này, thuốc này trẫm cũng không nỡ ăn, trẫm tặng ngươi một viên, để thân thể ngươi cường tráng một chút, sức khỏe cũng tăng thêm một chút, xem dáng vẻ yếu ớt của ngươi, trẫm thật đau lòng." Đôi mắt già của Thân vương ái mộ ngắm nhìn gương mặt Mạc Nhiễm Thiên.

"Thật sự là thuốc cường thân kiện thể?" Mạc Nhiễm Thiên tò mò hỏi.

"Dĩ nhiên, trẫm chuẩn bị để lại cho Liệt nhi." Thân vương rất nâng niu cầm một viên đưa cho Mạc Nhiễm Thiên: "Nhưng Tiểu Thiên cũng là người trẫm thích nhất, tặng ngươi một viên ngoại lệ, ăn đi."

Mạc Nhiễm Thiên nhận lấy viên thuốc, thuốc lạnh như băng, hắn thầm nghĩ lão già này hẳn sẽ không hại hắn, nhét vào miệng rồi nói: "Vậy thì đa tạ Thân vương."

Thân vương đem cái hộp cẩn thận cất kỹ, mang viên ngọc bích thật to cho Mạc Nhiễm Thiên, còn nói: "Cái này coi như là lễ ra mắt của trẫm với ái phi, nhận đi."

"Ơ, hoàng thượng, Tiểu Thiên kiên quyết không làm ái phi của ngươi, Tiểu Thiên nói như thế nào cũng chỉ có thể là Thái Tử Phi." Mạc Nhiễm Thiên không cần mấy vật chết kia, mặc dù rất đáng tiền.

"Tiểu Thiên, trẫm già rồi, không thể thỏa mãn trẫm một lần ư? Ngươi là nam nhân xinh đẹp nhất trẫm từng thấy, chỉ một lần thôi, sau này tất cả chỗ này đều thuộc về các ngươi." Thân vương khẩn cầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên, móng vuốt lại bắt đầu sờ tay Mạc Nhiễm Thiên.

"Ngươi tự biết mình già rồi, cũng đừng có già mà không nên nết, Tiểu Thiên sẽ không hầu hạ ngươi, tối nay tới chẳng qua là muốn ngươi tự giác thoái vị, truyền ngôi cho thái tử điện hạ, Tiểu Thiên sẽ phụ hắn trị Thân quốc, ngươi hãy ở hậu cung an dưỡng tuổi già đi." Mạc Nhiễm Thiên đi thẳng vào vấn đề.

"Cái gì? Đây, đây là Liệt nhi nói?" Thân vương thất kinh.

"Không, là Tiểu Thiên ta nói, hoàng thượng, ngươi cũng biết nhi tử kia của ngươi quá mức nhân từ, làm sao đấu llaij Thân Vô Kỵ, chẳng lẽ ngươi muốn đem quốc gia tặng cho Thân Vô Kỵ sao?" Mạc Nhiễm Thiên đôi mắt sắc sảo.

"Ai, không phải là trẫm không muốn truyền ngôi cho hắn, chỉ là sợ truyền quá sớm, Thân Vô Kỵ động thủ cũng sớm. Liệt nhi quá thiện lương, căn bản không phải đối thủ của Thân Vô Kỵ." Thân vương lắc đầu.

"Thì ra là ngươi biết, hiện giờ Tiểu Thiên có thể trợ giúp hắn, hơn nữa còn giúp hắn diệt trừ Thân Vô Kỵ, hoàng thượng nghĩ như thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh nói, có điều hắn phát hiện bên trong tẩm cung này dường như càng ngày càng nóng, hắn mặc áo khoác ngoài mà đổ mồ hôi trán, đành cởi nó ra, bên trong là trường bào màu trắng viền đen, lộ ra vóc người mảnh mai yếu đuối của hắn.

"Mạc Tam vương gia quá mạnh miệng rồi, vì sao ngươi phải đấu cùng Thân Vô Kỵ? Hiện giờ trên tay Thượng tướng quân có trăm vạn binh lính, chỉ cần một câu nói của Thân Vô Kỵ, trẫm cũng phải biết điều một chút mà tránh ra, cũng may còn chưa động thủ nhanh như vậy." Trong con mắt lão bắt đầu xuất hiện vẻ thanh minh, khiếnMạc Nhiễm Thiên biết hắn cũng không phải là lão hồ đồ.

"Tiểu Thiên tự nhiên có cách của mình, ba ngày sau, ngươi vào triều tuyên bố truyền ngôi, để Thân Vô Kỵ trở tay không kịp, những thứ khác giao cho Tiểu Thiên làm." Mạc Nhiễm Thiên khí thế tỏa ra.

"Không, không, trẫm không thể mạo hiểm, ngộ nhỡ thất bại thì làm sao bây giờ?" Thân vương lo lắng nói.

"Hoàng thượng, ngươi không phải đã nghĩ đến kết cục sao? Đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn không phải sao? Hiện tại có một con đường sống, chẳng lẽ ngươi chỉ vì ham vinh hoa phú quý mà không đồng ý thử? Ngươi còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông sao?" Mạc Nhiễm Thiên có chút thất vọng.

Thân vương trầm mặc, trong phòng đi tới đi lui, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: "Trẫm tin ngươi như thế nào đây? Nếu Ngươi là người của Thân Vô Kỵ, chẳng phải đây là trẫm chắp tay đem giang sơn cho các ngươi?"

"Hừ, vậy ngươi muốn thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh nói.

" tối nay ngươi thị tẩm, trẫm sẽ tin ngươi thật tâm giúp Liệt nhi!" Thân vương vốn không muốn buông tha cho đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử này, muốn một mủi tên hạ hai con chim.

"Ngươi, ngươi thật là một hôn quân!" Mạc Nhiễm Thiên giận đến chửi ầm lên, nhưng hắn phát hiện cả người mình càng ngày càng nóng.

"Tiểu Thiên, ngươi đi theo trẫm đi, sau này cái gì trẫm cũng nghe theo ngươi được không? Ngươi cũng có thể cùng với Liệt nhi mà." Lão hoàng đế thật đúng là háo sắc.

"Ngươi, ngươi đây là thuốc gì?" Cả người Mạc Nhiễm Thiên nóng ran lên.

"Đại bổ hoàn, tuyệt thế lương dược, sau này ngươi sẽ có công lực, trở nên càng ngày càng mạnh, nhưng trước đó, ngươi phải trải qua ba ngày đau khổ, trong cơ thể lửa cháy bừng bừng, ha ha, trẫm sẽ giúp ngươi." Thân vương cuối cùng đem toàn bộ chức năng thuốc này nói ra.

"Ngươi, ngươi đáng chết!" Mạc Nhiễm Thiên đấm thẳng một đấm vào mặt Thân vương.

Thân vương giờ mới nhớ rằng Mạc Nhiễm Thiên còn biết võ công, nhất thời máu mũi phun trào, hắn sợ đến kêu loạn lên: "Cứu mạng, cứu mạng!" Mạc Nhiễm Thiên lửa giận ngập tràn, hận không được giết chết lão khốn kiếp này.

Thân Liệt cùng Dạ Tích Tuyết lập tức bối rối chạy vào.

"Phụ hoàng! Làm sao thế?" Thân Liệt thấy Thân vương ngẩng đầu, khăn tay đang che mũi cũng tràn máu, thấy thế liền bị sợ không nhẹ.

"Hắn, hắn đánh trẫm!" Thân vương đau khổ chỉ vào Mạc Nhiễm Thiên.

"Tiểu Thiên, chuyện gì xảy ra?" Dạ Tích Tuyết thấy Mạc Nhiễm Thiên trong hai mắt tràn ngập sát ý, lập tức kéo hắn hỏi.

"Hắn, hắn hạ mị dược Tiểu Thiên trong ba ngày! Khốn kiếp! A, nóng quá! Dạ đại ca!" Mạc Nhiễm Thiên bụng dưới nổi lên hừng hực liệt hỏa.

"Cái gì? Phụ hoàng, ngươi, ngươi sao có thể?" Thân Liệt sợ hãi, phụ vương hắn cũng quá độc ác.

"Trẫm là vì tốt cho hắn thôi, cho hắn tuyệt thế lương dược, chỉ cần chịu đựng qua ba ngày, hắn sẽ có võ công, sau này cũng sẽ không bị người ta bắt nạt! Liệt nhi, trẫm cũng để lại cho ngươi một viên." Thân vương thấy Dạ Tích Tuyết cũng là ánh mắt giết người, lập tức giải thích.

"Nhưng, nhưng, điều này cũng quá tàn nhẫn." Thân Liệt đưa ra kết luận, lo lắng nhìn gương mặt tuấn tú bắt đầu nhanh chóng đỏ lên của Mạc Nhiễm Thiên.

"Dạ đại ca, Tiểu Thiên nóng quá, không được." Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu cởi quần áo, thật sự là nóng đến nhịn không nổi.

"Tiểu Thiên, việc này! Có rồi!" Dạ Tích Tuyết lập tức đi tới trước mặt Thân vương, đẩy Thân Liệt ra, sau đó tiến sát về phía Thân vương đang hoảng sợ, lão sắc quỷ "rầm" một cái ngã xuống, Dạ Tích Tuyết đón được, đặt hắn trên long sàng.

"Tiểu Thiên, ngươi, ngươi không sao chứ, có phải rất khó chịu hay không, Liệt nhi đã nghe phụ vương nói tới thuốc kia, lần đó phụ hoàng cho ta ăn, Liệt nhi cảm thấy ba ngày quá khó chịu, không dám ăn, không ngờ hắn để cho ngươi ăn." Thân Liệt lo lắng nói.

"MD, hắn giết ta rồi, a, Dạ đại ca, giúp, giúp Tiểu Thiên!" Mạc Nhiễm Thiên đem y phục trên người cởi hết, ôm lấy Dạ Tích Tuyết, bắt đầu xé y phục trên người hắn.

"Tiểu Thiên, nhịn một chút đã." Dạ Tích Tuyết lúng túng hất tay của hắn, liếc nhìn thân thể đỏ ửng của Mạc Nhiễm Thiên, bắt đầu cởi quần áo của mình.

"Ư...ưm..." Mạc Nhiễm Thiên chủ động quấn hai cánh tay quanh cổ Dạ Tích Tuyết, tìm kiếm môi hắn bắt đầu hôn lên.

Thân Liệt mặt đỏ tim đập, không biết làm sao bây giờ, vừa định đi, Dạ Tích Tuyết đã lập tức la hắn: "Ngươi đừng đi, một mình ta không giải hết mị dược này, ngươi đã đáp ứng gả cho Tiểu Thiên, cũng không cần kiêng dè. Ư." Còn chưa nói hết, đã bị Mạc Nhiễm Thiên vịn đầu, tiếp tục hôn.

"A. Thế này, thế này." Thân Liệt đỏ bừng mặt, không biết làm sao, nhìn đường cong hoàn mỹ khi Mạc Nhiễm Thiên dán trên người Dạ Tích Tuyết, trong lòng hắn vô thức mong chờ.

"A ư, Dạ đại ca." Mạc Nhiễm Thiên ánh mắt cũng dần đỏ, tình dục khống chế cả đại não hắn, khiến hắn càng thêm điên cuồng, Dạ Tích Tuyết còn chưa cởi tiết khố đã bị hắn kéo, bàn tay nhỏ bé khẩn cấp cầm vật kia của Dạ Tích Tuyết.

"Ôi, Tiểu Thiên, chờ một chút!" Dạ Tích Tuyết biết hắn đã hơi mất đi lý trí, bị hắn dùng lực bám chặt, y đau đớn kêu lên.

"Dạ đại ca, cho, cho Tiểu Thiên, hu hu..." Mạc Nhiễm Thiên cảm giác toàn thân như bị lửa thiêu cháy, chỉ có đụng chạm đến cơ thể Dạ Tích Tuyết, mới cảm thấy mát mẻ, nhưng rõ ràng là không đủ.

"Liệt, đem chăn trải xuống đất đi, còn không giúp đỡ!" Dạ Tích Tuyết lập tức hô gọi Thân Liệt đang đứng bất động.

"Ờ!" Thân Liệt phục hồi tinh thần lại, lập tức đem chăn bông trên long sàng trải bằng trên mặt đất, Dạ Tích Tuyết ôm cổ Mạc Nhiễm Thiên, hai người lăn xuống đất.

"Hu hu, nóng quá, nóng quá a." Mạc Nhiễm Thiên liều mạng cọ cọ Dạ Tích Tuyết.

"Liệt, nhanh lên một chút, cởi quần áo, ôm lấy hắn, ngươi nghĩ gì thế, cứu hắn đi." Dạ Tích Tuyết lạnh lùng nói.

"Tiểu Thiên không khóc, lập tức tốt, lập tức là tốt rồi." Dạ Tích Tuyết còn phải dụ dỗ Mạc Nhiễm Thiên, hai bàn tay mơn trớn toàn thân hắn.

Thân Liệt không chần chừ nữa, chuyện ba người cùng nhau hắn cũng không phải chưa từng làm, nam thị trong phủ thái tử có khi cũng bốn năm người cùng nhau hầu hạ hắn. Hắn lập tức cởi y phục thái tử, lộ ra vóc người trắng nõn duyên dáng, ngồi xổm xuống, bắt đầu vuốt ve đôi chân thon dài mĩ lệ của Mạc Nhiễm Thiên.

"A, ư, đúng, đúng, thật mát." Trên người Mạc Nhiễm Thiên bị Dạ Tích Tuyết chiếm cứ, chân có Thân Liệt vuốt ve, nhất thời tốt hơn chút ít, nhưng tiểu nộn nha vẫn cao cao nhô lên, chờ an ủi.

"A, lại nóng rồi, ô ô." Mạc Nhiễm Thiên khó chịu càng không ngừng vặn vẹo thân thể.

Dạ Tích Tuyết biết hắn không thể nhẫn nhịn quá lâu, lập tức bắt đầu vuốt ve tiểu nộn nha của hắn, còn Thân Liệt càng thêm lão luyện, để Tiểu Thiên nằm nghiêng, cúi đầu liếm cái rãnh xinh đẹp trên PP của Tiểu Thiên, Phượng Hoàng màu vàng trên lưng trông rất sống động, tóc trắng xõa ra tứ tung, khiến Mạc Nhiễm Thiên nom đẹp đẽ mị hoặc, khiến dục vọng Thân Liệt cũng bộc phát ra.

"A, ư..." Mạc Nhiễm Thiên thở hổn hển, cả người vừa nóng vừa ngứa.

Dạ Tích Tuyết cúi đầu dùng miệng vuốt ve, làm cho Mạc Nhiễm Thiên run rẩy từng đợt.

Thân Liệt đỏ bừng mặt dùng ngón tay khuếch trương phía sau hắn, nghĩ tới tối nay mình có thể có được Tiểu Thiên, tâm trạng ngứa ngáy khó nhịn.

"A, ư, mau vào." Mạc Nhiễm Thiên đã phân không rõ ai là ai, chỉ biết là hắn khó chịu, trống rỗng.

Dạ Tích Tuyết nhìn Thân Liệt một cái, đem Mạc Nhiễm Thiên ôm lấy để hắn đứng lên, bàn tay to không ngừng an ủi tiểu nộn nha của Mạc Nhiễm Thiên, nói với Thân Liệt ở sau lưng: "Nhanh lên một chút đi, hắn khó chịu." Dạ Tích Tuyết có ý tứ là để Thân Liệt tới trước.

Thân Liệt gương mặt tuấn tú ngượng ngùng không chịu nổi, tiểu huyệt mĩ lệ kia sớm bị ngón tay của hắn khuếch trương mà trơn mềm, hắn động thân, đem lửa nóng của mình vùi thật sâu vào trong nơi ấm áp.

"A." Mạc Nhiễm Thiên hét to một tiếng, ngẩng đầu.

Dạ Tích Tuyết dùng hai tay đè lại vai hắn, tiếp tục phục vụ tiểu nộn nha, còn Thân Liệt bắt đầu chinh chiến.

"A, ô, ư." Nhất thời trong tẩm cung, không ngừng vang lên tiếng rên của Tiểu Thiên.

Dược tính rất mạnh, Thân Liệt vô cùng thoải mái, không nhịn được tiết ra, sau đó là Dạ Tích Tuyết tới, nhưng dường như Tiểu Thiên có lúc tỉnh táo lại, sau đó một chút lại bắt đầu la nóng, Dạ Tích Tuyết phát hiện trong cơ thể hắn xuất hiện nội lực, tuy ít nhưng cũng bắt đầu vận chuyển.

Sau vòng thứ hai, Dạ Tích Tuyết cùng Thân Liệt đều mệt mỏi thở dốc, nhưng Mạc Nhiễm Thiên vẫn như cún con cọ cọ trên người bọn họ.

Đúng lúc ấy, Liêu Thanh Phong tới, thấy một màn dâm uế của ba người trên mặt đất, trong lòng chua như ăn phải một vại dấm, từ dấu vết trên chăn bông kia, cũng biết ba người này điên cuồng thế nào.

"Thanh Phong, mau, mau cứu Tiểu Thiên, chúng ta nghỉ ngơi." Dạ Tích Tuyết mừng rỡ, lập tức gọi.

"A, chuyện gì xảy ra vậy?" Liêu Thanh Phong đi tới, thấy Mạc Nhiễm Thiên cả thân thể đều hồng hồng, mới biết được nhất định đã xảy ra chuyện.

"Hắn ăn đại bổ hoàn của phụ hoàng, phải ba ngày mới có thể giải được mị tính." Thân Liệt gương mặt tuấn tú cũng nhễ nhại mồ hôi.

"Cái gì!" Liêu Thanh Phong không nói hai lời, bắt đầu cởi quần áo, Mạc Nhiễm Thiên vừa thấy hắn, lập tức nhếch miệng cười một tiếng, ôm lấy hắn thì thào: "Thanh Phong, ta muốn." Vừa nói tay liền sờ xuống dưới.

Liêu Thanh Phong trong lòng cao hứng, Mạc Nhiễm Thiên cũng không phải là cái gì cũng hồ đồ, ít nhất biết ba người là ai.

"Tiểu Thiên, a, đừng nóng vội, a." Liêu Thanh Phong bị hắn làm cho than nhẹ liên tục, hai người còn lại nằm trên mặt đất cười khổ không dứt.

Chờ Liêu Thanh Phong trấn an xong Tiểu Thiên, Mạc Nhiễm Thiên mới cảm thấy toàn thân thư thái hơn rất nhiều, bốn người nằm trên mặt đất, đắp chăn lên rồi ngủ thật say.

Ngày hôm sau không lâm triều, các quan đều cho là hoàng thượng cùng Mạc Tam vương gia quá mức mệt nhọc, cho nên cũng không nói gì, chỉ riêng Thân Vô Kỵ khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Chờ Mạc Nhiễm Thiên tỉnh lại lần nữa, là do dục hỏa trong cơ thể một lần nữa làm nóng tỉnh, thấy ba nam nhân lõa thể nằm chung quanh hắn, nhất thời khóe miệng hắn quất thẳng, mình quá dâm loạn rồi, nghĩ đến viên đại bổ hoàn tối hôm qua, hắn liền nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, chợt phát hiện thân thể mình dường như nhẹ rất nhiều, sức bật cũng tốt hơn nhiều, thì cảm thấy rất kì lạ, chẳng lẽ đại bổ hoàn kia thật sự có tác dụng thần kì.

Quay đầu thấy Thân vương nằm trên long sàng, Mạc Nhiễm Thiên chau mày, cơ thể lại nóng lên, hắn hít vào một hơi, muốn đem dục hỏa ép xuống, nhưng dường như cũng không làm nên chuyện gì.

"Tiểu Thiên, ngươi thế nào?" Dạ Tích Tuyết vẻ mặt mệt nhọc nhìn Mạc Nhiễm Thiên, phát hiện tinh thần hắn có vẻ rất tốt, bèn hỏi, lúc này Thân Liệt và Liêu Thanh Phong cũng tỉnh lại.

"Ta, ta lại nóng rồi." Mạc Nhiễm Thiên buồn rầu nói: "Đây là loại thuốc gì vậy, hại chết người." Mạc Nhiễm Thiên cũng không đành lòng làm bọn họ quá mệt mỏi, mơ hồ nhớ được tối hôm qua mình không ngừng đòi hỏi.

"A, sao lại nhanh như vậy?" Thân Liệt cười khổ.

"Thật sự phải ba ngày sao?" Mạc Nhiễm Thiên buồn bực vạn phần, cái dạng này của mình không phải là thiên hạ đệ nhất dâm nam sao.

"Phụ hoàng nói như vậy." Thân Liệt bất đắc dĩ nói.

"Tiểu Thiên, nếu không thì ăn Thiên Lộ Hoàn đi?" Dạ Tích Tuyết đề nghị.

Mạc Nhiễm Thiên nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới bệnh nhức đầu của Thân Vô Kỵ, bèn lắc đầu nói: "Không, không nên lãng phí, để cho ta ăn Thanh Não Tỉnh Thần Hoàn đi, ít nhất dập tắt chút lửa." Mạc Nhiễm Thiên cười khổ.

"Tiểu Thiên, nếu không, Thanh Phong sẽ giúp ngươi." Liêu Thanh Phong tối hôm qua mới làm một lần, cho nên buổi sáng tinh thần rất tốt, còn Dạ Tích Tuyết mệt mỏi nhất, từ xế chiều hôm qua vẫn không ngừng nghỉ.

"Chờ lúc Tiểu Thiên không nhịn được rồi hãy nói, cũng lấy lại tinh thần đi, Liệt, ngươi đi tìm một chút đồ ăn, xem ra phải sống ở chỗ này thêm mấy ngày rồi." Mạc Nhiễm Thiên suy tư nói.

"Vậy hoàng thượng phải làm sao bây giờ?" Dạ Tích Tuyết hỏi.

"Để cho hắn ngủ đi, bà nó chứ, chẳng lẽ hắn còn muốn Tiểu Thiên hầu hạ hắn ba ngày, lão sắc quỷ, cũng không tự biết lượng sức! Phi!" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến chuyện mình bị đau khổ ba ngày, thật muốn trực tiếp giết hắn.

Đúng lúc ấy, phía ngoài vang lên giọng của thái giám.

"Thừa tướng đại nhân cầu kiến hoàng thượng!" Bốn người bỗng thất kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK