Cái nữ nô này trừ bỏ ôm lấy Liệt đội trưởng gào khóc ra còn có thể ôm lấy con chó ngao mà gào khóc. Chẳng lẽ trong mắt của nàng, một con súc sinh chó ngao cũng có thể đối xử như với người? Thú vị, thậtsự rất thú vị.
Trong khi hắn còn đang thích thú với điều mà hắn vừa tìm ra, Ngân Nghê cúi đầu, đôi mắt tam giác xanh lục nhìn trông thật nhu mì, long lanh kệ cho La Chu giày vò cọ cọ trên cổ của nó. Cổ họng khôngngừng phát ra tiếng khò khè trầm thấp như là đang trấn an La Chu.
Tiếng khóc cuối cùng cũng nhỏ dần rồi biến mất, La Chu vẫn còn thút thít lau đi nước mắt, nàng chậm rãi vuốt lại lông trên cổ của Ngân Nghê bị ướt thẫm bởi nước mắt và rối tinh mù vì do nàng vò, lúc này tâm tình nàng cuối cùng cũng chậm rãi trở lại bình thường. Lúc gào khóc trong lòng Thích Ca Thát Tu là nàng trút hết tất cả sợ hãi từ việc trước đó; còn khi ôm Ngân Nghê khóc là giải thoát tất cả những ủy khuất cùng ấm ức suốt thời gian qua. Sau khi khóc sướt mướt một hồi, mặc dù thân thể có chút mệt mỏi nhưng nàng cảm giác thật sảng khoái thoải mái. Đợi cho điều chỉnh hoàn toàn cảm xúc thật tốt, nàng mới quay người lại ngượng ngùng nhìn Đa Cát gượng cười nói: “Tỷ tỷ khóc khiến đệ chê cười rồi.”
Đa Cát lắc đầu trên mặt nở một nụ cười như ánh mặt trời ấm áp: “Mẹ đệ cũng từng nói, khi nào muốn khóc thì cứ khóc thật to, nhịn lại sẽ không tốt cho cơ thể. Đệ ngay cả khi khổ sở cũng không dám khóc a, vì đệ là nam nhân vừa khóc sẽ liền bị ca ca quát mắng. Tỷ tỷ là nữ nhân, có thể tùy ý khóc, nên tỷ không cần thấy thẹn thùng đâu.”
Nam nhân á? một nhóc con mười một mười hai tuổi cũng có thể gọi là nam nhân sao? Trẻ con cổ đại toàn tiếp nhận sự nuông chiều cho đến hư mà lớn lên thật đúng là thể loại giáo dục đi xuống! La Chu nhìn khuôn mặt cậu nhóc vừa đáng yêu vừa hồn nhiên trước mắt này, hắn có đôi mắt thật thân thiết ngay cả không nói gì cũng có thể khiến người khác đồng tình. Nữ nhân có thể sinh ra được một Đa Cát như tri kỉ thế này thật không uổng công chín tháng mười ngày nuôi dưỡng! Nàng không khỏi đối người mẹ đã qua đời của Đa Cát có chút yêu thích và ngưỡng mộ, nàng tự đáy lòng nói: “Đa Cát thật biết săn sóc người khác, cô gái nào mà gả cho ngươi thì đời này nhất định sẽ rất hạnh phúc nha.”
“Tỷ tỷ, ngươi nói bậy cái gì vậy!” Đa Cát lớn giọng nói, khuôn mặt toàn bộ ửng hồng, răng nanh trắng sáng cắn cắn môi dưới biểu hiện chủ nhân của nó không được tự nhiên, cặp mắt to màu rám nắng hiệnlên xấu hổ cùng ngượng ngùng, trông càng khờ khạo đáng yêu.
“Tỷ không có nói bậy chút nào, Đa Cát của chúng cũng không còn nhỏ tuổi nữa đâu.” La Chu vỗ vỗ khuôn mặt hồng lên vì ngượng ngùng của hắn, trong mắt nàng còn hiện lên ý cười đùa cợt. Đột nhiên nhớ tới vấn đề nàng xem nhẹ trước khi ngủ, Nàng tò mò hỏi, “Đúng rồi Đa Cát, đệ làm sao lại bị tống vào đây vậy?” Chẳng nhẽ hắn cũng giống A Lan Ni Mã cũng biết phá khóa sao? Này có phải hay khôngnàng có thể chạy thoát khỏi địa lao này, có khả năng thoát khỏi hoàng cung?
“Sau khi Liệt đội trưởng rời đi, tỷ tỷ vẫn ở bên trong chăn dù đệ có gọi thế nào cũng không lên tiếng trả lời. Đệ thực lo lắng cho tỷ tỷ liền chui qua khe hở giữa các song chắn đến xem tỷ nha.” Đa Cát bình thản đáp lại.
Chui qua? La Chu nửa xoay người nhìn về phía song chắn nhà lao, nó được làm bằng thân gỗ to nặng mà khoảng cách giữa mỗi song cũng chỉ tầm mười bốn mười lăm centimet, nàng lại liếc tầm mắt cẩn thận đánh giá đệ đệ này trước mặt. Nàng vắt óc nghĩ mãi cũng không hiểu sao hắn có thể chui qua được?
“Đệ… có thể chui qua ư?” Nàng khoa tay múa chân, vẻ mặt vừa khinh ngạc vừa nghi hoặc.
“Tỷ tỷ, đừng có khinh thường đệ, đệ từ bé đã luyện tập Mật Tông nên việc chui qua song chắn này dễ như bỡn với đệ.” Đa Cát đắc ý cười nói “Bất quá tỷ vẫn nên giữ bí mật cho đệ, trăm ngàn lần đừng nóicho ca ca đệ biết.”
hắn luyện tập Mật Tông chẳng lẽ là cùng võ thuật rút xương là một? La Chu há hốc mồm vì kinh ngạc, do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định buông tha cho. Mật Tông bắt nguồn từ Phật giáo Ấn Độ sau kết hợp với giáo phái nguyên thủy trải qua mấy trăm ngàn tuổi phát triển ra Tát già phái, là một nhánh của môn phái Mật Tông. Mỗi một nhánh của môn phái Mật Tông đều phải giữ kín không nói ra bí kíp. Nàng thân mình còn không giữu nổi, lúc nào cũng như lá phất phơ trong gió bão, dưới tình huống này quá hiếu kỳ cũng không phải một chuyện tốt, không biết chuyện vẫn là không cần đi tìm tòi đáp án. Trong lòng thật vất vả lóe sáng một tia mong manh ngay lập tức biến mất luôn, nàng chỉ biết thương cái thân nàng, cũng chỉ là một người bình thường nên không chui qua được song chắn đó.
“Ừm, tỷ nhất định sẽ giữ bí mật.” Nàng run run trả lời, lại nhìn về phía Ngân Nghê, “Ngân Nghê làm thế nào mà vào vậy?” một con chó ngao hẳn không có khả năng cũng luyện qua kỹ thuật rút xương của Mật Tông đi.
“Ngao ──”
Ngân nghê nhe hàm răng sắc bén đầy mạnh mẽ của nó, dưới ánh lửa ngọn đèn lóe ra cái dài cái ngắn nhọn hoắt.
“Ngân Nghê là tên của nó sao?” Đa Cát tựa gần La Chu có chút hơi sợ hãi đặt câu hỏi, “Vừa rồi tỷ tỷ gọi nó thì phải.”
“Đúng vậy, nó là một con chó ngao rất thông minh.” La Chu gãi gãi cằm Ngân Nghê, nói được có chút tự hào. Tuy rằng Ngân Nghê không do nàng nuôi dưỡng, người mà nó trung thành cũng không phải nàng. Cầm thú vương mà ra lệnh nó cũng có thể ngoan ngoãn bỏ mặc nàng coi như không quen biết nữa ý chứ, bất quá nó như cũ vẫn là người bạn thân nhất ở cổ đại này mà nàng có thể dựa vào.
“Đúng là rất thông minh a. Nó cắn gãy mấy thanh gỗ chắn trong nhà lao rồi chậm rãi chui vào.” Đa Cát gật đầu thực đồng ý với lời nói của La Chu rồi chỉ tay phía góc gian tù, “Kia kìa, tỷ xem, chính là cái góc kia.”
La Chu nhìn theo phía tay hắn chỉ thấy tại một góc bên trái gian tù sát bức tường thạch bích, nơi ánh lửa không chiếu nổi tới chỗ âm u xuất hiện một cái hốc có đường kính *một thước, trông nó to như mộtcái miệng động vậy, nàng hoàn toàn có thể thoải mái chui qua. Này… Này… Nàng lập tức thoát khỏi sựchoáng ngợp xem xét xung quanh nhà lao rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hốc Ngân Nghê để lại chỉ thấy ánh sáng từ ngọn đèn leo lắt hắt lên mù mờ. Nàng trở nên kích động tựa vào người Ngân Nghe từ trong ổ chăn vội vàng đứng thẳng lên như là con sói đói phát hiện được miếng thịt béo ngậy, hai mắt như đuốc, gắt gao chăm chú nhìn cái hốc như lỗ chó mà nàng không nhịn được run rẩy.
Đó không phải lỗ mà rõ ràng là cái động! Nàng tự nhủ mình như vậy. Và đó là cái động gần trong gang tấc hướng tới tự do! Nàng cuối cùng có cơ hội thoát khỏi chỗ này! Mẹ nó Ngân Nghê thật sự là tuyệt vời!
“Tỷ tỷ, mau quay lại ổ chăn đi, cẩn thận không tỷ lại bị cảm lạnh a.”
Nhưng mà còn không chờ nàng kích động nhảy nhót đủ, một đôi tay gầy mảnh khảnh từ đằng sau ôm lấy thân thể của nàng, dùng sức đem nàng kéo về ổ chăn xong đắp lại thật kín cho nàng.
Đa Cát nâng lên khuôn mặt của La Chu, cặp mắt to màu rám nắng chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng. Khuôn mặt đáng yêu trẻ con của hắn lúc này trở nên nghiêm túc: “Tỷ tỷ, ngươi đừng vọng tưởng chạy trốn. Nhà tù tuy rằng không có người trông coi, nhưng những chỗ trọng hiểm đều có binh sĩ nghiêm mật trông coi, một khi tù nhân bị phát hiện trốn tù thì cái kết duy nhất có được là bị chém chết. Cho dù ngươi có được Phật tổ phù hộ may mắn chạy thoát ra khỏi địa lao thì bên ngoài trời giá rét đông lạnh như này cùng cái cơ thể yếu ớt như vậy không đến nửa ngày sẽ bị đông chết.”
La Chu kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Đa Cát, ánh mắt kích động lúc nãy giờ dều rút đisạch không còn bóng dáng, tâm tình nhảy nhót cũng trầm xuống. Đa Cát nói đúng vậy là nàng chân tay nhanh hơn não. Ở đây mùa đông, nhiệt độ xuống cực thấp, có lúc xuống tới -20 độ -30 độ, nếu nàng tùy tiện trốn đi sẽ chỉ khiến nàng chết nhanh hơn. Mẹ nó, trơ mắt nhìn về phía cái lỗ chó mà cũng không thể chui qua, này thật là phiền muộn quá đi!
Nàng kéo tay Đa Cát xuống, cố gắng gợi lên khóe miệng, che giấu bằng nụ cười mà nói “Đa Cát, ngươi hiểu lầm tỷ rồi. Tỷ chỉ là sợ hãi ở lại trong địa lao mới có thể đột nhiên suy nghĩ lung tung, cũng khôngnghĩ tới chạy trốn.” Đa Cát, huynh đệ ạ, đệ có phải là một trong những nhân viên giám thị ở địa lao không vậy? Hay hắn là thần dân trung thành với Cầm thú Vương? Tóm lại mà nói tốt nhất vẫn là phải cẩn thận.
“Tỷ tỷ không nghĩ tới chạy trốn là tốt rồi.” Đa Cát nhẹ nhàng thở hắt ra, khuôn mặt nghiêm túc trong giây lát lại tỏa ra nụ cười vui vẻ, “Tỷ tỷ, Liệt đội trưởng đại nhân không phải có nói là chờ Vương hết giận sẽ tự nhiên mà thả tỷ ra sao? Đệ nghĩ là không được bao lâu Vương sẽ thả tỷ đấy.”
Ha, Cầm thú Vương sẽ thả nàng ra á? La Chu bĩu môi từ chối cho hắn ý kiến. Đa Cát hẳn là cũng nghe được nàng nói những lời mạo phạm Cầm thú Vương như thế nào, vậy mà vẫn còn có thể đồng ý với Thích Ca Thát Tu cái chuyện ma quỷ không bao giờ xảy ra ấy, nàng chỉ có thể nói rằng hắn thật sự là một đứa trẻ ngây thơ.
“Ừ, vậy tỷ sẽ chờ.” Nàng lười chả có tâm tình mà đáp lời nữa, trong ngực vẫn có cảm giác hết sức tiếc nuối.
“Tỷ tỷ đừng mất hứng, nếu Vương không thả ngươi đi, chờ thêm vài ngày đệ sẽ lặng lẽ cầu ca ca thả ngươi đi ra ngoài.” Đa Cát nhìn nàng cười nói lấy lòng.
“Đệ… Đệ nhỏ giọng chút!” La Chu bị kinh hãi nheo mắt lại, vội vàng lấy tay che cái miệng của hắn, “Tự ý thả tù nhân là tội lớn, ngươi muốn hại ca ca đệ rơi đầu à?.” Nàng quay đầu nhìn qua bóng Ngân Nghê hướng ra ngoài cửa lao ngó nghiêng cảnh giác nhìn quanh.
“Tỷ tỷ yên tâm, ta sớm đi kiểm tra qua rồi, nơi này giam giữ tù nhân đều ngủ khì khì hết, không ai chú ý đến chúng ta đâu.” Đa Cát cười tủm tỉm cầm lấy tay nàng đang che miệng hắn, nắm ở trong tay nắn bóp, thầm oán nói, “Tỷ nhìn tỷ kìa, mới chui ra khỏi ổ chăn một lát mà tay liền lại lạnh đông cứng vào.”
“Có đệ cùng Ngân Nghê ở đây tỷ sẽ không bị lạnh a.” La Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, vẫn là lo lắng ân cần dặn dò “Sau này không cho phép lại tùy tiện nói lung tung. Nếu… Nếu ta thực sự không thể rời khỏi địa lao này, sau khi đệ rời khỏi phải luôn luôn đến thăm tỷ là được.”
Thành thật mà nói nàng đối với đề nghị của Đa Cát không thể không động tâm. Nàng từng chứng kiến toàn bộ cảnh A Lan Ni Mã chết đi, các nàng ấy không chịu nghe lời khuyên càng cố ý muốn báo thù và rồi kết thúc tính mạng mình dưới tình huống đó. Nàng cũng chỉ thuận tiện lợi dụng kế hoạch của các nàng ý nên trong lòng cũng không có bất luận cái gì áy náy cùng gánh nặng. Nhưng đối mặt với Đa Cát, người mà nàng mới gặp mặt liền trở thành người bạn thân thiết, cũng trải qua tuổi thơ giống nàng nên có chút đồng cảm. Tuy nàng cũng muốn nhận lấy tấm lòng thiện lương cùng nhiệt tình của hắn nhưng lại càng không muốn bởi vì chính mình khiến cho Đa Cát cùng người nhà của hắn gặp điều không may.