Vương là quân chủ hùng tài trăm năm khó gặp, dù là xử lý quốc sự chính vụ, hay vẫn là hành quân đánh giặc đều vô cùng thuần thục, thành thạo. Nhưng cố tình lại mang thanh danh là con trời nên từ nhỏ hắn liền đối với nữ nhân không có hứng thú, về tình yêu thì càng không biết gì cả tựa như tuyết trắng tinh thuần. Trước mắt tuy nhận ra rằng chính mình thích heo nhỏ lại không đem nàng như nữ nhân hắn thích mà đối đãi, chỉ cho rằng nàng là nô lệ mà mình thích.
Trong luật pháp Cổ Cách, giá trị nô lệ cùng một tấm da trâu là bằng nhau, không kể đến nô lệ phải làm việc chân tay, người sở hữu có thể tùy ý giết, gian dâm tìm niềm vui đê tiện này nọ. Mà thân là từ xưa hậu duệ vương thất của một quốc gia hung mạnh, thừa kế sự quyền quý từ trong máu, hắn đùa bỡn chiếm lấy một cung nô ti tiện hoàn toàn là chuyện nhỏ. Cho dù là nô lệ được Vương thích thì cũng không thay đổi được thân phận ti tiện cùng địa vị thấp.
Đương nhiên, hai mươi năm thủ hộ bên cạnh Vương cũng không phải giả dối, hắn sẽ vĩnh viễn trung thành với Vương không thay lòng. Bất quá đối mặt với nữ nhân mà mình thích thì phàm là Bác Ba nam nhân đầu đội trời chân đạp đất cũng muốn loại bỏ vớt muôn vàn khó khăn và cố gắng tranh thủ một vị trí mới được.
Ánh mắt bắt đầu nổi lên một tầng ánh sáng ôn nhu ấm áp chiếu đến khuôn mặt thanh tú đáng yêu trêngiường. Ngón tay thô ráp ngăm đen nhẹ nhàng mà yêu thương vuốt ve khuôn mặt trắng mịn hồng hào của nàng. thật muốn không màng đến bất cứ ai bất cứ điều gì đem nàng ôm vào trong lòng, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy. Càng muốn đem nàng một ngụm ăn luôn vào trong bụng khiến cho nàng vĩnh viễn cùng hắn luôn cùng một chỗ. Vì cái gì càng ngày càng yêu thích nàng mãnh liệt hơn? Là mộtnữ nhân thì heo nhỏ không đủ xinh đẹp, không đủ mềm mại đáng yêu, không có nhiệt tình, ngay cả cười cũng keo kiệt cho hắn, nhưng mà chính là hắn càng mê đắm nàng. Mặc kệ lúc trước có hay khôngthích, từ lúc ở thôn Nạp Á, hắn dùng dẫm một chân lên lưng nàng, ánh mắt của hắn liền dừng ở trênngười nàng.
Nhìn nàng khàn cả giọng gào khóc sống sót sau đóng dấu nô lệ, nhìn nàng ở cạnh sông nhỏ bứt cắn ăn cỏ dại, nhìn nàng khúm núm trong đám xương dê bò trụi tìm kiếm thịt thừa, nhìn nàng gầy yếu khôngchịu nổi đến mức ngã xuống, một đôi tay đầm đìa máu tươi, cùng chó ngao liều chết đấu đến thương tích đầy mình. Nhìn nàng dưới nanh vuốt Ngân Nghê mà kinh sợ phát run, nhìn nàng bị Vương khôngngừng tra tấn đe dọa. Đôi mắt to như bảo thạch yên tĩnh ảm đạm, hãi hùng co rúm lại nhưng vẫn toát ra khát vọng kiên định, nó lóe ra hào quang sáng ngời trong suốt sinh động.
hắn chậm rãi muốn tới gần nàng bảo hộ nàng, muốn đem nàng ôm vào trong ngực nắn bóp, muốn đem nàng đặt ở dưới thân mà hung hăng chà đạp, muốn nhìn nàng ở trong lòng hắn cười đùa làm nũng hay khóc lóc, đây là dục vọng hai mươi sáu năm qua hắn chưa từng có. Mà dục vọng này chính là thích a. Biểu lộ yêu thích của hắn rất rõ ràng khiến Pháp vương liếc mắt một cái vẫn là nhìn thấu. Vương hơn phân nửa cũng đã nhìn ra. Giờ phút này, hắn có thể thân cận bên cạnh heo nhỏ, không phải là Vương vì muốn lung lạc lòng hắn mà ban cho sao?
Ha ha, trước mắt Vương đem heo nhỏ coi như món vật yêu thích lại có thể dứt bỏ cho người khác chơi đùa, dùng vật phẩm quý báu lung lạc lòng người, đối xử với nàng không đủ bá đạo cũng không đủ quý trọng. Như vậy càng tốt, tạo cơ hội cho hắn. hắn thật vất vả mới gặp được nữ nhân mình thích, hắn đãbỏ lỡ rất nhiều lần trước đó giờ hắn sẽ lãng phí cơ hội tốt như thế này!
Cánh môi sưng đỏ của heo nhỏ được thoa một lớp thuốc mỡ, càng có vẻ mê người. hắn cúi đầu đangmuốn chỉnh đốn trang phục như trước khi Vương dời đi, bất thình lình hắn đối diện một đôi con ngươi đen nhánh mở to. thì ra trong lúc hắn suy nghĩ, heo nhỏ đã muốn tỉnh lại.
“Heo nhỏ, nàng tỉnh rồi sao?” hắn ôn nhu hỏi, khóe miệng ý cười luôn thường trực.
Vô lý! Nàng không muốn tỉnh, chẳng lẽ là mộng du? La Chu đề phòng chăm chú nhìn hắn, miệng mím chặt nhưng trong lòng vẫn hung hăng phun trào. Mới vừa mở mắt liền thấy tên khuôn mặt mãnh thú vốn dĩ tà nịnh oai hùng tục tằn giờ lại toát lên ý cười mang vẻ ôn nhu, ánh mắt chăm chú nhìn nàng lúc thì thản nhiên mông lung, như đang chuyên chú xem nàng, lại như xuyên thấu qua nàng.
Thân thể từ mũi chân đến sợi tóc như cũ vẫn còn trong dư vị cao trào lúc trước, mềm oặt, ấm áp làm cho nàng thoải mái lười biếng không muốn nhúc nhích. Chóp mũi ngửi được mùi thuốc mỡ quen thuộc, đau đớn do Cầm thú Vương tra tấn như kỳ tích mà biến mất. Nhưng nàng sẽ không quên, hắn nhục nhã đùa bỡn nàng như thế nào. hắn… tay hắn thế mà lại… lại cắm vào hoa cúc của nàng! Lúc ấy nàng mặc dù hôn mê trong cao trào tình dục nhưng cảm nhận sâu sắc dã man xé rách như cũ vẫn hoàn toàn rõrệt. Phía sau hiện tại đã không còn đau như trước nữa, nhưng cảm giác bên trong bị dị vật xâm nhập qua thật quái dị. Cúc hoa của nàng không bị hủy ở trong tay Cầm thú Vương thế mà lại thất thủ bởi ngón tay của tên mãnh thú! Phẫn hận thật nhiều nhưng trong lòng cũng cảm giác đôi chút may mắn, vũ nhục là chuyện tránh cũng không thể tránh, nhưng ít ra ruột cả nàng cũng không bị lôi ra đi.
Đối mặt của nàng đề phòng cùng lặng yên quan sát hắn, Thích Ca Thát Tu vẫn luôn giữ nụ cười tiếp tục ôn nhu hỏi nói: “Heo nhỏ, phía sau còn đau không?”
Cho dù La Chu đã sớm hạ quyết tâm đem mấy thứ nữ tính thẹn thùng cùng tự tôn cái gì vứt lên chín từng mây, nhưng chưa chính thức trải qua chuyện nam nữ mà giờ bị tên nam nhân này đột nhiên hỏi trắng ra chuyện tư mật như vậy, theo phản xạ cúc hoa đột nhiên co rút nhanh, gương mặt “Oanh” mộtcái choáng váng. Nàng đột nhiên nhớ lại cảnh nóng bỏng trong nhà tắm, khi hắn làm càn dâm ô nàng thế mà chính mình lại dâm đãng rên rỉ vặn vẹo, trên mặt trở nên nóng đến nỗi có thể nấu chín trứng gà. Mẹ nó thật đáng xấu hổ! thật dâm loạn a! Ông trời sao không đánh chết tên mãnh thú đi, lại còn đánh thức nàng a!
Liên….liên quan quái gì đến ngươi chứ! Nàng vừa xấu hổ vừa bực tức đến cực điểm, đôi mắt giận đến phát run tránh né tầm mắt mãnh thú, khóe môi mím được càng chặt. Răng bên trong thật ngứa đến phát điên, hận không thể lập tức biến thân thành Ngân Nghê nhảy chồm lên rồi dùng sức mà cắn vài phát vào mặt hắn.
“Heo nhỏ, lần này là ta có chút thô bạo, lần sau sẽ nhớ phải ôn nhu chút.” Ngón tay nhẹ nâng cằm nàng lên, vui sướng nhìn đến ánh mắt nàng trốn tránh xấu hổ và đôi chút tức giận, âm thanh trấn an, “Nàng yên tâm, chỉ cần nàng sau này giống như hôm nay ngoan ngoãn nghe lời, ta tuyệt không làm đau nàng.”
Mẹ nó còn muốn lần sau! Thực sự coi nàng như búp bê tình dục, như là món đồ chơi, không có tôn nghiêm! thật không thể nhẫn nhịn được nữa, nghẹn đến oán giận xấu hổ và giận dữ không còn cách nào nhịn được nữa.
Đôi mắt mãnh thú thật mềm mại nhìn nàng tựa như đang nhìn vật quý báu mà hắn trân ái nhất. Ánh mắt dữ tợn khát máu, tàn lệ hung ác cư nhiên không còn một tia bóng dáng.
Trái tim có đôi chút kinh hãi, oán giận xấu hổ và giận dữ thoáng chốc cũng tán thành mây khói, nàng thế mà lại mất đi dũng khí nhìn thẳng vào hắn. Đầu nhanh chóng lui tiến vào trong chăn đệm, khôngthể dây vào thì liền trốn a, nàng không nên nhìn tên mãnh thú này!
Bên ngoài chăn đêm truyền đến tiếng cười khẽ trầm trầm, nàng cảm thấy có hai cánh tay kiên cố cường tráng như sắt cách một tầng đệm chăn vòng xung quanh người mình. Tiếp theo… tiếp theo vẫn như vậy ôm vòng quanh người nàng thật lâu, cũng không sợ buồn chết nàng a.
Ở trong chăn đệm tối đen nàng mặc kệ hắn, tùy ý để cánh tay mạnh mẽ ấy vây quanh mình. Hô hấp cùng nhiệt độ cơ thể nóng bóng của mãnh thú lâu dài tựa hồ xuyên thấu qua chăn đệm êm dày, nhẹnhàng quanh quẩn bên nàng tai nàng, làm da thịt nàng muốn bỏng luôn. Tim đập thình thịch dần dần cũng ổn định trở lại, tâm sinh ra cảm giác được trân ái ấm áp yêu thương.
“Mãnh… Liệt đội trưởng đại nhân.” Lặng im trong chốc lát, nàng đột ngột thấp giọng kêu.
“Ân.” Nếu La Chu hiên mở chăn, sẽ thấy Thích Ca Thát Tu liệt một ngụm lóe sáng răng trắng, mặt mày gian tàn nịnh tiêu hết, đồ nhiễm nùng được hóa không ra vui mừng ý cười. Chậc chậc, hảo hiện tượng, heo nhỏ thẩm tịch lạnh bạc tâm trở nên có chút rối loạn.
“Mấy tù nhân ở cùng nhà lao với ta…” Từ trong chăn đêm truyền ra âm thanh buồn bã dừng một chút rồi mới cẩn thận hỏi, “toàn bộ bị xử tử sao?”
Khóe miệng Thích Ca Thát Tu nhếch lên đường cong tà mị, tươi cười nhất thời trở nên dữ tợn tà vọng, không chút để ý đáp: “Hai mươi sáu tù nhân, trừ một ckẻ đào tẩu bị xử tử tại chỗ, một kẻ bị thương ngã xuống vách núi đen, còn lại hai mươi bốn người toàn bộ băm nhỏ tiến vào bụng chó ngao.”
Quả nhiên là nàng tai họa nhân! La Chu tại đệm chăn trung xiết chặt quyền đầu, khẽ cắn môi, thanh âmxuất hiện hơi hơi run run: “Đó… Cái kia đào tẩu tù phạm nhiều… Nhiều?” Tâm banh quá chặt chẽ, nhắc tới cổ họng mắt, nàng cơ hồ là nín thở chờ đợi đệm chăn ngoại trả lời.
Con ngươi hẹp dài ra vẻ nghiền ngẫm mười phần, Nụ cười trên mặt Thích Ca Thát Tu càng cười càng lạnh, miệng thoát ra những từ ngữ mềm nhẹ như nước chảy róc rách: “Kẻ đào tẩu là một cậu bé.”
“thật sự?!” Chăn đệm bị nàng đây lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy khẩn trường cùng khôngyên, hai bàn tay trắng noãn gọn gàng thậm chí kích động bắt lấy tóc mai của hắn, vội vàng truy vấn, “Cậu nhóc đó trông như nào? Mặc cái gì”
Thích Ca Thát Tu cúi đầu nhìn móng vuốt đang túm tóc mai của mình, lại nhìn đôi mắt đên to tròn lo lắng không yên, ý tứ hàm xúc không rõ hướng nàng thâm trầm cười. Cầm lên hai bàn tay của nàng nhét vào trong đệm chăn, rồi dẹm lại cẩn thận. Cũng không vì nàng mà vội trả lời, thản nhiên nói, “Tên nhóc trốn thoát đó mặc một bộ quần áo cũ nát da bào hơi sờn, diện mạo thì… ta không chú ý lắm.” Nhìn đến đôi mắt sáng ngời trong chốc lát ảm đạm vài phần, hắn mới như giật mình nhớ tới điều gì đó nên bổ sung nói, “Đúng rồi, tên nhóc đó bị giam giữ ngay bên cạnh phòng giam của heo nhỏ, nói không chừng nàng đã nhìn thấy bộ dáng của hắn.”
Là Đa Cát! Chỉ có phòng giam của Đa Cát mới cùng nàng cạnh nhau! Nàng như được đại xá thở phào nhẹ nhõm, tâm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Đa Cát đào tẩu được là tốt rồi, những người xa lạ kia… Nàng không quản được nhiều như vậy, cũng không có cảm giác tội lỗi gì. Bị bắt vào địa lao của Cầm thú Vương thì sớm hay muộn đều phải chết, chẳng qua bởi vì liên lụy tới nàng nên chết trước thời hạn thôi. Cùng lắm sau này có cơ hội thì đốt cho bọn họ thêm chút tiền giấy, thỉnh vài tăng nhân đến siêu độ.
“Xem vẻ mặt heo nhỏ thì ậu nhóc đào tẩu giống như cùng nàng có quen biết.” Thích Ca Thát Tu nhíu mày ung dung nói, “Heo nhỏ, nàng nói ta có hay không ban ơn cho nàng, hủy mệnh lệnh truy kích và tiêu diệt đào phạm?”
La Chu không nói, cho rằng cái gì cũng không có nghe, chỉ như ngáp ngắn ngáp dài, đầu hướng vào trong chăn đệm dụi dụi. Đa Cát chạy thoát khỏi địa lao nhất định sẽ bị đại ca nhà hắn bảo vệ thật tốt, nàng cũng không lo lắng hắn sẽ bị bắt lại, cũng không cần tên mãnh thú này ban ơn cho nàng a. Ồ! Cũng thật kỳ quái, nàng giống như không có sợ tên mãnh thú này lắm? Đáy lòng còn cảm giác như vô luận nàng có làm cái gì cũng không bị tên mãnh thú rút một đao chém chết đâu.
“Heo nhỏ, không được ngủ nàng còn chưa có ăn gì đâu.”
Thích Ca Thát Tu vỗ vỗ gương mặt tròn tròn của nàng, đáp lại hắn là tiếng hít thở đều đều rất nhỏ.
hắn ngẩn người ra rồi trầm trầm cười. Này thật sự là được thần phật che chở một ngày, trong lòng suy nghĩ thế nhưng như kỳ tích thành sự thật. Heo nhỏ tuy rằng không có đối với hắn cười đùa, đối hắn làm nũng, nhưng cũng bắt đầu không sợ hắn nữa. Bất quá… nhìn nữ nhân nháy mắt tiến vào mộng đẹp, con ngươi nghiền ngẫm càng sâu.
Theo như ngục trưởng bẩm báo lại, lúc binh sĩ vào địa lao giết các tù nhân thì tên nhóc nghich ngợm khiến người ta không bớt lo đó đã muốn chạy thoát khỏi nhà tù rồi, trước mắt cũng không tìm được và cũng không ai biết hắn trốn ở chỗ nào.
Vương, ngươi phải cẩn thận, cảm thấy hứng thú đối với heo nhỏ không chỉ có riêng một mình thần đâu.