"Cũng không phải chỉ mình ta chết, ngươi không phải cũng muốn dùng mạng mình cứu người nhà ngươi sao? Coi như là ta báo đáp ơn thu nhận và giúp đỡ của nhà ngươi, cũng cảm ơn tình yêu của Lãng Thố, chúng ta không ai thiếu nợ ai." La Chu cay đắng cười. Sống chết trước mắt không ai thực có lỗi với ai? Không ai thiếu ai? Sống, mới là điều quan trọng nhất! Thực tâm mà nói, nàng rất sợ cái chết, cũng là người bình thường ích kỷ ham sống sợ chết. Nếu không phải vị trí ẩn náu bị phát hiện trước, nói không chừng nàng sẽ thờ ơ lạnh nhạt để một nhà Trát Tây trong hầm bị bắt, căn bản là sẽ không đưa ra đề nghị lợi dụng trốn chạy để che dấu, dù sao ân tình lớn đến mấy cũng không quý giá bằng sinh mệnh của chính mình. Trước mắt nàng cũng chỉ là muốn cho cái chết của mình có giá trị một chút, nếu thật muốn oán cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
"Ta đếm tới ba, cùng nhau dùng sức hướng về bức tường phía sau. Nhớ kỹ, trường vừa đổ, chúng ra lập tức chia ra chạy trốn." Nàng hạ giọng nói, có gắng áp chế sự kích động muốn hét lên, khống chế sự run rẩy của thân thể, đếm tất cả khí lực ngưng tụ sau vai, vận sức chờ phát động.
Đông ──đông ──đông ──
Bên ngoài bức tường đối diện vang lên âm thanh nặng nề mạnh mẽ, cả vách tường đều rung chuyển. Bụi rơi xuống phủ đầy đầu cùng thân thể của La Chu và Cách Tang Trác Mã, chỉ kém chút là rơi hết vào mắt, một vết nứt ghê người xuất hiện ở trước mắt. Tình thế, đã vô cùng cấp bách!
"Một, hai, ba ──Chạy!" La Chu hét thật lớn tiếng, dùng hông vai lưng, cùng Cách Tang Trác Mã đồng thời tung hết toàn lực đẩy bức tường phía sau.
Công sức rèn luyện thân thể ba năm trong lúc nguy cấp này cuối cùng phát huy tác dụng, bả vai truyền ra đau nhức. Tại lúc đổ vỡ rầm một tiếng, thân thể ngã vào trong đống bùn nhão. Ánh mặt trời chói mắt thoáng chốc chiếu vào trong mắt, nàng phản xạ nhắm mắt lại, lại nhanh chóng mở ra. Chịu đựng sự đau đớn trên lưng, ra sức bật dậy. Cách Tang Trác Mã khóe mắt ngấn lệ đang giãy dụa trong đống bùn nhão, nhanh chóng đưa tay kéo nàng, coi như đây là một phần lương tâm cuối cùng của người làm bằng hữu.
"Chạy!"
Bỏ lại một chứ ngắn gọn, nàng liền cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không quản mà ra sức chạy về phía trước. Âm thanh bức tường phía sau bị đổ, tiếng nam nhân quát mắng, tiếng tàng ngao tà ác gào rú, tiếng khóc thê lương của Cách Tang Trác Mã. tất cả đều bị ném lại phía sau đầu.
Gió cao nguyên mạnh mẽ đập thẳng vào mặt, gào thét hai bên tai, cát sát qua hai bên má phát đau, ánh mắt bị thổi trúng gần như không mở nổi. Nàng vận sức vào hai chân, dùng hết sức bình sinh chạy như điên. Tưởng tượng mình giống như Lưu Tường đang vượt kỉ lục một trăm mét, là Usain Bolt đã vượt qua cực hạn của con người, là kình ngư Michael Phelps. Giẫm lên cỏ mềm vốn là thoải mái, hiện tại lại thật sự vướng chân; quần áo chống rét trên người, hiện tại cũng làm tăng thêm sự trói buộc bản thân.
Nàng mở lớn miệng thở dốc, tim đập kịch liệt, lồng ngực nghẹn đến muốn nổ tung. Trái tim ngày càng đau đớn, tiếng tim đập dồn dập, giống như muốn rút hết linh hồn. Nhưng bất kể lại đau đớn, lại khó chịu, nàng cũng không thể ngừng lại bước chân.
"Ngao ──"
Một tiếng gào rung chuyển trời đất, sau lưng bị tấn công mạnh mẽ, thân mình bị áp đảo trên mặt đất, miệng đầy cây cỏ.
Chết chắc rồi!
Trong đầu hiện lên ba chữ lớn đầm đìa máy chảy. Chớp mắt cả người ngã vào bãi cỏ lạnh ngắt, nỗi sợ đè nén cuối cùng phá đê tràn ra, không gì cản nổi đánh sâu vào mỗi một tế bào trong cơ thể. Năng lượng toàn thân giống như đã tiêu hao hoàn toàn trong lúc chạy trốn, tứ chi mèm mại vô lực, thân mình giống như chú dê lên cơn điên không ngừng mà run rẩy.
La Chu mở lớn miệng, đầu lưỡi với ra ngoài, không ngừng mà thở hổn hển, cây cỏ trong miệng vì thở gấp mà lác đác rơi xuống. Hai vai bị móng vuốt nặng nề áp xuống bãi cỏ, vuốt cứng sắc bén đâm sâu vào quần áo, chỉ cần sâu thêm một chút là có thể đâm thủng da, tiến sâu vào da thịt. Sau cổ có một cỗ hơi thở nóng hầm hập, ẩn chứa một chút tanh hôi băng giá. Bên tai dường nhe nghe thấy âm thanh từ sâu trong lòng đất vang lên tiếng càu nhàu trầm thấp, giấu trong đó sự nguy hiểm có thể xé rách tinh thần. Một chất lỏng nóng bỏng rơi xuống tai trái, khó có thể nói rõ nguyên nhân, nàng thế nhưng lại vừa thở dốc, vừa dùng tốc độ thật chậm cố hết sức ngẩng đầu về phía bên trái.
Một cái đầu thật to, chóp mũi lớn, chiếc mũi thô ráp ngắn ngủn. Nhìn xuống dưới là đôi mắt tam giác màu lam đầy nham hiểm bình tĩnh, thâm thúy hung lệ (dung ác tàn bạo). Miệng màu đồng to khỏa bên dưới đôi mắt tam giác màu lam lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn, dưới cằm còn vương một giọt nước bọt tanh nóng. Quanh chiếc cổ vạm vỡ là một bộ lông bờm, giống như một con sư tử Châu Phi màu xám bạc.
Ánh mắt hoảng sợ mở to tới cực hạn, trong đầu trống không dường như xuất hiện những tri thức đã từng xem qua.
Tàng ngao, còn được gọi là Phồn cẩu, Đa Khải, Sâm Cách, cổ đại gọi là Thương Nghê (sư tử xám bạc). Là loại chó thân hình lớn hiếm có trong lịch sử Trung Quốc từ trước đến nay, đã qua năm nghìn năm lịch sử, tổ tiên có thể được bắt nguồn từ 800 đến 1000 vạn năm trước. Tàng ngao có bờm như sư tử, đầu giống hổ, sinh sống ở trên núi Himalaya. Tính cách cương nghị, khỏe mạnh hung mãnh, dã tính cao khiến người trông đã khiếp sợ. Bảo vệ lãnh địa, bảo vệ lương thực, tấn công lì lợm, có thái độ thù địch mãnh liệt với người lạ, đối với chủ nhân cực kỳ thân thiết, là loại khuyển duy nhất dám đọ sức cùng mãnh thú, dưới hoàn cảnh băng tuyết âm ba bốn mươi độ vẫn có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Lữ hàng gia người Ý Marco Polo trong nhật ký hành trình từng viết "Trung Quốc lại có loại khuyển lớn như vậy, hung mãnh như vậy, hình dạng như lừa, tiếng sủa như sư tử", còn gọi Tàng ngao là "Đông Phương thần khuyển". Theo tư liệu lịch sử ghi lại, năm đó quan đoàn ba vạn Tàng ngao từng vì Thành Cát Tư Hãn tây chinh lập nhiều chiến công hiển hách, Trung Quốc cổ đại cũng được tán dương là "Hạo Thiên Khuyển" (Chó của anh Nhị Lang Thần)
Những tài liệu nước ngoài có liên quan tới Tàng ngao ghi lại, chứng minh rằng Saint Bernard, Great Dane, chó chăn cừu Hungary, chó Newfoundland cho tới các giống chó Dave Thomas đều có cùng huyết thống với Tàng ngao Tây Tạng. Năm 55 trước công nguyên, người Phoenicia đem giống chó này từ Trung Á Tây Á tới Anh Quốc sinh sống, sau đó tới đế quốc La Mã, chó ngao được mang tới La Mã, ở trong kịch trường có thể đấu vật cùng với gấu, sư tử, ngoài ra trong đa số các cuộc chiến tranh của La Mã, Tàng ngao cũng được dùng làm quân khuyển.
Tàng ngao màu xám bạc ở hiện đại là cực kỳ trân quý, bởi vì tổ tiên đầu tiền của Tàng ngao chính là màu xám bạc, mà tỷ lệ lai giống lại là 24 phần vạn. Hiện tại đang ở trên người nàng, chế trụ hai vai nàng chính là một đầu Tàng ngao màu xám bạc nhanh nhẹn dũng mãnh cường tráng như lừa, hung mãnh uy nghi đáng sợ như sư tử. Trên đầu, ngực bụng cùng chân không có một sợi lông pha tạp, hơn phân nửa chắc chắn đây là một cái cực phẩm Tàng ngao.
Ở trên nóc nhà cao nguyên cổ đại, chỉ có quý tộc cùng tăng lữ mới có thể nuôi nấng một cực phẩm Tàng ngao thuần chủng. Như vậy tên đội trưởng nhất định không có khả năng nuôi dưỡng đầu Tàng ngao này. Chẳng lẽ lẻ địch xâm nhập vào trong thôn là một người quý tộc có địa vị cực cao hoặc là tăng lữ? Nhưng mà tình huống trước mắt, Tàng ngao là dao thớt, người là thịt bò, vấn đề gì cũng đều không thể tỉ mỉ phân tích. Chỉ cần cái đầu Tàng ngao này cúi người há mồm cắn một cái, đáng thương nàng sẽ không thể thấy được mặt trời ngày mai.
Giọt nước bọt dính bên cằm Tàng ngao lắc lư trong gió, rới xuống trên má đang che kín bởi bùn đất cùng cỏ dại của La Chu. Giọt chất lỏng ấm áp giống như nước băng vạn năm xâm nhập vào trong xương cốt.
Chạy không được, trốn không thoát, cuộc sống ngắn ngủi của nàng đoán chừng sẽ vĩnh viễn mà chấm dứt tại nơi cao nguyên lạnh lẽo này. Suy sụp nhắm mắt lại, dời đầu, đem má tái áp đến trên mặt cỏ ướt lạnh như băng.
Bình tĩnh chờ đau đớn tiến đến, nàng cảm thấy được chính mình đang tới gần tiểu cô nương Lưu Hồ Lan "Sống vĩ đại, chết vinh quang" được một chút. Khác biệt là một người treo trên đầu là dao chém, một người treo trên đầu là miệng chó ngao của kẻ địch; một cái sống vĩ đại, chết vinh quang; một cái sống bình thường, chết có chút uất ức. Xuyên qua, quả nhiên là việc đào hố chôn cha. Chỉ hy vọng sau khi chết, ông trời có thể thương xót nàng bị chết thê thảm, bị chết trẻ, cho nàng đầu thai kiếp sau làm một người có thể hưởng thụ đủ phúc lộc thọ.
Phanh ──
Một bàn chân to mạnh mẽ dẫm vào sau lưng, nàng đầu chân vừa co vừa giơ lên, "Oa" một tiếng, nôn ra toàn bộ chỗ thịt bò ăn trong hôn lễ còn chưa kịp tiêu hóa. Mùi thịt thối nát xông thẳng lên mũi, may mà một trận gió mạnh thổi tới, trong giây lát đem toàn bộ mùi chua thối cuốn đi.
"Nữ nhân này chẳng những giảo hoạt như hồ ly, chạy trốn cũng nhẹ nhàng như linh dương." Đột nhiên xuất hiện tia nhìn lạnh giá, hai vai khẽ run, một thanh đại đao sáng loáng chen vào bên hông nàng. Trên lưng truyền đến giọng nam thô mãng, mang theo vài phần ý cười tàn nhẫn, "Nếu không phải Vương hạ lệnh tất cả tù binh đều phải bắt sống, bay giờ ta liền làm thịt ngươi."
Cổ áo sau bị một bàn tay to nắm lấy, thân thể nằm úp sắp bị kéo lên không trung, nàng nhìn thấy khuôn mặt tục tằng ngăm đen mà xa lẹ lộ ra nụ cười dữ tợn.
Nam nhân đầu đội mũ da trâu màu nâu, mặc áo da bào tay ngắn, ngoại bào từ vai đến ngực bụng là một bộ giáp da trâu màu lá cọ, tiếp theo là một khối giáp da màu bạc. Sau lưng là một cây cung màu bạc, thắt lưng đeo một cât đại đao bạc. Người này ăn mặc so với các nam nhân ra trận trong thôn Nạp Mộc A càng thêm uy vũ nghiêm trang, khí thế chỉnh thể tinh lệ uy sát (tanh tưởi, nghiêm khắc, oai phong, đầy sát khí), quả thực. . . . . .Quả thực giống như quân nhân đang diễu hành.
Đúng, là quân nhân! Nam nhân cho nàng cảm giác hắn chính là một quân nhân vô cùng nhanh nhẹ dũng mãnh! Hay là tập kích thôn xém không phải một cánh quân một lãnh chúa bình thường có thể triệu tập, mà chính là quân đội chính quy?! Theo như phán đoán đáng sợ này, nàng cư nhiên lại quên chúc mừng số phận mình chuyển sang an toàn, chòng chọc mà nhìn vào nam nhân, rơi vào trong sợ hãi đến không thể tin được.
"Mặt thặt bẩn, thật là một cái nữ nhân lôi thôi."
Người nghi ngờ là một quân nhân mặc áo giáp mở miệng nhe răng cười, trong mắt tràn ngập tàn nhẫn chán ghét cùng đùa cợt. Hắn đưa tay quăng nữ nhân đã sợ tới mức đần độn tới cho hai cấp dưới, không kiên nhẫn quát: "Mang đi!"
"Dạ! Đội trưởng."