Đầu của nàng bắt đầu lờ mờ xuất hiện những tiếng vo ve, trái tim đang đập mãnh liệt bỗng đông lại. Da đầu căng chặt đau nhức, cái đầu cúi thấp bị một bàn tay to mạnh mẽ cầm bím tóc kéo lên, thẳng tắp trước mặt hiện ra khuôn mặt nam nhân dữ tợn tục tằng lại không kém phần dã man dường như đã từng gặp qua. Gương mặt ngăm đen lây dính máu tươi làm cho nó càng thêm phần dữ tợn, thập phần dã tính, mùi tanh chết chóc đậm đặc phả thẳng vào mặt.
Là hắn, chính là nam nhân khủng bố đã dùng Ngao Tạng bắt giữ mình! Thì ra tất cả mọi thứ đều đã được định đoạt, không ngờ chính mình cuối cùng sẽ chết ở trong tay hắn. Không! Nàng tuyệt sẽ không để bàn tay to đó thâm nhập vào trong thân thể, tuyệt sẽ không chết bi thảm khuất nhục như vậy! Nếu bị mang ra liền lập tức cắn lưỡi tự sát, hoặc là dùng dao Thụy Sỹ giấu trong giày tự cắt cổ, suy nghĩ tất cả các biện pháp mà tự chấn dứt sinh mệnh bản thân trước. Dân gian có nói người tự sát trọn đời sẽ không được luân hồi, nhưng nếu so sánh với việc bị móc ra bộ phận sinh dục lúc còn sống, nàng thà rằng chọn trở thành u hồn trọn đời không được luân hồi.
Ánh mắt nam nhân nhiễm màu đỏ máu tàn lạnh híp lại, hắn cũng nhận ra nàng. Môi đột nhiên mở ra, vẻ mặt lại một lần nữa toát ra chán ghét cùng khinh bỉ đối với nàng.
"Nữ nhân này, sao mặt ngươi càng ngày càng bẩn? Cả khuôn mặt đều dính máu." Hắn tàn nhẫn mà buông đầu nàng ra, một cước đá nàng ngã lăn trên đất, khinh miệt nói, "Nữ nhân dơ bẩn này không xứng trở thành tế phẩm cho Pháp Vương tối cao." Mũi chân di chuyển, thân hình cao lớn rời khỏi tầm mắt nàng, đi qua phía bên phải.
Không xứng mới tốt! Không xứng mới tốt!
La Chu nửa quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị tóc rối bù che khuất. Sau khi trong cổ họng cứng đờ phát ra một tiếng rên kỳ lạ thật nhỏ, cái miệng nhỏ lúc này mới lặng lẽ không tiếng động mà thở gấp. Vai phải bị đá trúng đau không chịu nổi, nhưng nàng căn bản không bận tâm. Tuy rằng trong chỗ chết tìm được đường sống, thân thể cùng tinh thần của nàng cũng không có một chút buông lỏng nào, ngay cả há mồm thở dốc cũng không dám, sợ rằng âm thanh thở to sẽ làm cho binh sĩ đi tuần nảy sinh sát ý.
Nằm sát phía bên phải nàng chính là thi thể nữ không đầu làm cho người ta sởn tóc gáy, nhưng trong lúc này, nàng lại cảm thấy chỉ có ở gần khối thi thể này mới là an toàn nhất, vô hại nhất. Mùi tanh đến gay cả mũi, thi thể lạnh như băng, nhưng cũng vì dính vết máu nàng mới có thể may mắn mà đào thoát khỏi móng vuốt của tử thần, được tiếp tục hít thở không khí trong lành, được tắm mình trong ánh sáng mặt trời, tại sao nàng còn phải sợ nó?
Nàng đem mặt vùi vào bãi cỏ dính máu, đưa tay đè lên mặt đất thấm đầy máu tươi, cố gắng áp chế sợ hãi đang cuồn cuộn nổi lên, xúc động đến muốn khóc, tích tụ chút khí lực cùng dũng khí để có thể tiếp tục cố gắng sống sót.
Không bao lâu, ba nữ nhân trẻ ăn mặc sạch sẽ bị binh sĩ kéo ra từ trong đội ngũ. Các nàng khóc đến thê thảm, liều mạng giãy giụa, nhưng chỉ tiếc là sự phản kháng của họ quá nhỏ bé, cuối cùng vẫn là bị các binh sĩ kéo tuột quần, vô tình tàn nhẫn mà cắt xuống bộ phận sinh dục.
Hai mươi mấy tù binh quý tốc lúc trước toàn bộ đều chết thảm, trên đồng cỏ trống tù binh bình thường cũng có không ít người bị chặt đầu. Tế phẩm đã thu thập đầy đủ, nhưng thảm kịch cũng chưa chấm dứt ở đây.
Nam tù binh phàm là thiếu tay thiếu chân, bị thương tương đối nghiêm trọng đều bị đưa vào chỗ lão nhân cung tiểu hài tử ở bãi đất trống bên phải, nữ tù binh lớn tuổi hiển nhiên cũng bị đưa sang bãi đất trống bên phải.
La Chu từ nửa nằm bò dưới đất khó khăn ngồi thẳng dậy, chợt nghe có tiếng nam nhân quát to từ trên truyền xuống: "Đóng ấn cho tất cả các nô lệ được chọn!"
Đóng ấn cho tất cả các nô lệ được chọn?! Là dấu gì?
Nàng hoảng sợ mà nhìn mấy trăm cái gậy sắt bị những binh sĩ đưa vào trong đống lửa, ở trong ngọn lửa đang cháy hừng hực, những cây thiết bổng dần dần biến thành đỏ hồng.
Khi cái đầu gậy biến thành đỏ bừng liền bị binh sĩ rút ra, mang hướng về đám tù binh nam bên trái. Những binh sĩ này dùng sức kéo tụt cổ áo bên vai phải của tù binh, đầu gậy sắt sáng hồng dán lên đầu vai hở ra. Da thịt cháy khét toát ra làn khói mỏng, trên khoảng không đồng cỏ một lần nữa vang lên những âm thanh tru lên thống khổ. Lúc gậy sắt kia rời đi, trên đầu vai cường tráng bỗng nhiên xuất hiện một chữ cái cổ có nghĩa là "Nô", quấn xung quanh chữ cái là một đóa hoa sen mười sáu cánh kèm theo đầu lâu, đẹp đến kỳ lạ mà lại vô cùng thần bí.
Vô luận ấn kí kia có đẹp đến thế nào, nó vẫn là một dấu ấn nô lệ làm cho con người ta đánh mất hoàn toàn tôn nghiêm, một dấu ấn đêm con người trở thành một thứ còn không đáng giá bằng súc vật.
Nhưng mà một màn giết chóc khủng bố tanh máu vừa diễn ra đã làm sụp đổ tất cả sự phản kháng cuối cùng còn lại trong lòng của các tù nhân, bọn họ đều lặng lẽ chấp nhận số mạnh để có thể tiếp tục sống sót trong thời loạn lạc này, trở thành những cái xác không hồn nhẫn nhục chịu đựng. Chỉ là một cái nô ấn mà thôi, chỉ là biến thành nô lệ mà thôi, dù sao so với kết cục bị tàn nhẫn giết hại thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Con kiến còn ham sống, huống chi là con người. Là một người sống một quãng thời gian dài trong xã hội hiện đầy dẫy công danh lợi lộc, La Chu cũng không có cái loại kiêu ngạo của con người lòng đầy tự trọng cùng khí tiết. Nàng rất sợ chết, vô cùng sợ chết. Trong suốt ba năm làm một lữ hàng gia, vì sống, nàng có thể đối mặt rồi chiến thắng các loại khó khăn, phát ra một loại dũng khí khó có thể tưởng tượng được. mà trong tình huống nếu có thể sống sót, nàng cũng giống như đại đa số người bình thường thà chọn làm ngói lành, còn hơn ngọc nát.
Trở thành nô lệ thật đáng buồn nhưng mất đi tôn nghiêm con người, lại có thể sống sót. Sống có thể thấy được trời xanh mây trắng, thấy hoa tươi cùng cỏ xanh, thấy núi cao cùng hồ lớn, thấy được mọi thứ trên đời, vô luận đẹp hay xấu, chỉ có thể sống mới có thể thấy được. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, nàng không thể giống như cha mẹ mình lãng phí trong mớ hỗn độn, sớm lãng phí sinh mệnh quý giá.
Nhìn đến binh sĩ tay cầm gậy sắt đỏ đi tới phía mình, tim La Chu đập mạnh tới nỗi như muốn nứt ra, cả cơ thể mỗi một tế bào đều căng thẳng. Bên khóe môi hé ra một nụ cười khổ, cư nhiên vẫn là nam nhân đã bắt nàng, lại buông tha nàng khỏi kiếp trở thành tế phẩm, nàng với hắn là có ──nghiệt duyên.
"Ta muốn tự tay mình in dấu ấn lên con mồi mà ta bắt được." Nam nhân nhe răng cười đi đến trước người nàng, bàn tay to tóm lấy vạt áo phải dùng sức kéo xuống. Xoẹt một tiếng, quần áo từ trong đến ngoài đều bị phá hư, lộ ra đầu vai sạch sẽ hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy máu bùn. Da thịt trên vai mặc dù nổi lên nhiều vết xanh tím ứ hồng, nhưng lại có thể dễ dàng nhìn ra nó mềm mại nhẵn nhụi khác xa với những nữ nhân cao nguyên bình thường. Nam nhân dường như giật mình, thân thể đột nhiên khẽ di động, che đi phía bên phải của nàng, gậy sắt trên cao không chút lưu tình ấn xuống.
Tại lúc nam nhân xé hư quần áo, La Chu liền nhắm thật chặt mắt lại. Nàng tinh tường cảm thấy một cỗ nóng bỏng đến phá da thịt càng ngày càng ép sát, tiếp theo đó trên vai truyền đến đau đớn kịch liệt. Tâm mãnh liệt co rút lại, đôi mắt nhắm chặt mở ra thật to, răng nanh cắn xuống môi dưới, mười ngón tay túm chặt gấu áo.
Đau! Đau quá! Đầu vai như có hàng ngàn con dao nhọn ra sức mà cắt xả, đi sâu vào da thịt, nóng đau không thể chịu được này dường như kéo dài vô tận, tới tận xương cốt, chạm vào linh hồn. Tiếng da thịt cháy xèo xèo vang vào trong tai giống như tiếng xâu thịt dê đang nướng trên bếp, ngay cả mùi cháy sém cũng tương đối giống nhau. Quả nhiên, người cũng là một loại động vật.
"A ──"
Nàng rốt cuộc không khống chế được mà thống khổ kêu lên. Mồ hôi chảy xuống như suối, linh hồn giống như dây đàn căng chặt đột nhiên bị gảy, thân thể thừa nhận sự đau đớn đến không thể chịu đựng thêm được nữa, giống như lá vàng trước gió lung lay sắp rụng. Trước mắt xuất hiện từng vòng tối, trong đầu xẹt qua từng trận choáng váng, mắt dần chìm vào vực sâu u tối.
"Nữ nhân dơ bẩn, đau có thể kêu lên, hôn mê cũng chỉ có con đường chết."
Trong mê muội, nàng mơ hồ nghe được tiếng nam nhân thô mãng cười ác độc, gậy sắt nóng áp sát đầu vai chậm rãi ly khai.
Chết?! Không thể được! Ánh mắt rã rời hơi hơi cứng lại, nàng liều mạng mà khóc mà gào, đem toàn bộ nỗi sợ hãi đọng hồi lâu trong cổ họng tận tình phóng thích, đem thần trí cận kề hôn mê quay về. Mười ngón tay buông ra gấu áo nắm chặt thành quyền, móng tay ra sức ấn tiến lòng bàn tay, gây cho chính mình một sự kích thích thông qua đau đớn.
Sát khí tanh máu bên người bay đi theo gió, bóng tối trước mắt lui dần, trong tầm mắt đầy sương mù mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mặc giáp cao lớn. Nàng lạnh lùng nhếch miệng, vừa rồi có thể xem như quái vật khát máu này có ý tốt cảnh báo sao?
Đầu vai phải đâu như thiêu đốt, nàng cố gắng quay đầu, không ngạc nhiên thấy được một bông hoa sen đầu lâu mười sáu cánh bao quanh chữ nô cổm dấu hiệu này cho thấy nàng, một người từ hiện đại xuyên qua nóc nhà cao nguyên, đã trở thành một nô lệ hèn mọn nhất, một nô lệ mặc cho người ta chà đạp.
Cuộc sống trở nên ngày càng gian nan. Nhưng nàng sẽ không chịu thua, một ngày nào đó, nàng sẽ hủy đi nô ấn này, chạy trốn tới một nơi an toàn, mỹ lệ mà một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Vén lên bím tóc che lấp, bàn tay trái dính đầy máu cùng bùn đất thật cẩn thận mà tránh khỏi nô ấn sưng đỏ cháy đen, đem da thịt đầy mảng xanh tím nhanh chóng làm bẩn, rồi chậm rãi đem từng lớp từng lớp quần áo rách rưới kéo lên như cũ.
Cái khủng bố nam nhân kia trong ngắn ngủi nhắc nhở nàng không chỉ có mặt cùng tay, mà ngay cả cổ, cổ tay, đầu vai, tất cả những nơi dễ dàng lộ ra da thịt đều phải làm bẩn.