Nguyên nhân thì nàng cũng không nhớ rõ, từ lúc tỉnh lại, nàng liền ở trong ao thuốc cùng cái bô cạnh đó di chuyển qua lại duy nhất hai nơi đó. Làn da bị ngâm nước đến bóc ra một lớp, tuốt ra một tầng, mỗi ngày lại dài thêm. Bị bắt nuốt vào đủ loại thuốc, một lần lại một lần thổ tả liên tục so với kiết lỵ còn đáng sợ hơn. Thân thể từ trong ra ngoài đau nhức như bị lóc xương lột da vậy, lúc nóng lúc lạnh, thường thường vì chịu không nổi mà ngất lịm đi.
Chung quanh ao thuốc cách mặt đất cao một thước là bốn đám khói đen tụ thành hình đầu đứa trẻ con bay lơ lửng trôi nổi trên không trung, đầu lưỡi thè ra duỗi dài vào trong ao, khuôn mặt trẻ con trông như thật vô cùng sinh động. Nhưng này đó đều không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là một ngày 24 giờ, không sai biệt lắm hơn phân nửa thời gian Liên hoa Pháp Vương Bạch Mã Đan Tăng đều canh giữ ở bên người nàng.
Khi nàng dần dần tỉnh lại, nàng nhận thức được mình đang nằm ở trong ao thuốc, màu nước thuốc hồng nâu quen thuộc bao vây lấy thân thể, canh giữ ở bên cạnh người chính là Pháp Vương cười đến ôn nhu từ ái cũng vô cùng quỷ dị.
Trong đầu mê mang thì ý niệm thứ nhất hiện lên là “Được cứu rồi!” ngay sau đó lại trào ra các loại nghi hoặc. Nàng không phải bị Cầm Thú Vương cường bạo đau đến hôn mê sao, vì sao khi tỉnh lại lại ở trong mật thất ma quỷ này kia chứ? Chẳng lẽ nói Cầm Thú Vương phá màng trinh của nàng xong liền chán nàng, sau mới đem nàng qua tay cho Pháp Vương ma quỷ? Nàng nhớ rõ Pháp Vương ma quỷ vẫn luôn thèm nhỏ dãi linh khí quý hiếm trên người nàng, tâm tâm niệm niệm muốn song tu, sẽ không phải là Cầm Thú Vương ghét bỏ nàng không thể hầu hạ hắn nên tính lấy lòng Pháp Vương liền đưa nàng qua dâng cho chứ?
Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau nhói như hàng ngàn kim đâm, giống như lọt vào vực thẳm không thấy ánh sáng mặt trời nữa, cảm xúc tiêu cực đến tột cùng. Nàng vẫn là bị tên cầm thú đó hung hăng cắn một ngụm lớn, mất đi tầng màng kia. Nhưng mà trong lòng đau cùng khó chịu giống như không ngừng dừng lại, trong đầu văng vẳng như âm thầm nói chính mình chỉ là một cái nô lệ đê tiện bị tàn phá, chủ nhân tùy ý có thể chuyển cho ai tặng cho ai là hết sức bình thường, không cần thiết phải để ý hay đau buồn, nàng chỉ là một món vật phẩm hèn mọn.
Ở trong tay Cầm Thú Vương hay ở trong tay ma quỷ thì cơ hồ không có gì khác nhau cả, bất quá là thay đổi phương thức tra tấn mà thôi. Nàng hờ hững đảo mắt qua nhìn gương mặt ôn nhu thanh nhã tươi cười của Pháp Vương ma quỷ, chậm rãi nhắm mắt lại, nỗ lực đối kháng cự lại đau đớn càng ngày càng tăng ở trên người mình. Bị tính chất của thuốc dày vò so ra còn nhẹ hơn bị cầm thú cường bạo đâu, nàng có thể chịu đựng được. Nàng mơ màng mà nghĩ. Mà này một lần ngâm thuốc, liền không biết ngâm bao lâu.
Pháp Vương ma quỷ ngồi xếp bằng ở đệm hương bồ, trong tay lần tràng hạt mắt phượng bồ đề, mắt phượng đỏ tím cười khanh khách mà nhìn chăm chú vào nàng, ôn nhu hòa ái mang theo từ bi thương hại, thanh nhã thánh khiết lộ ra xa xôi mờ mịt, làm người khác dâng lên thành kính ngước nhìn lên, quỳ sát đất cúng bái.
Trong mật thất nhìn không thấy ban ngày, cũng nhìn không thấy đêm tối, ngọn đèn bơ phảng phất vĩnh viễn thiêu đốt, không khí hô hấp lại không hề vẩn đục. La Chu không biết chính mình bị tra tấn như vậy qua bao lâu, nàng thậm chí sinh ra bi quan cùng tuyệt vọng.
* xin phép lược bỏ câu chuyện về Quan Thế âm Bồ tát hóa thân thành nữ nhân xinh đẹp quyến rũ một vị vương giả quyền thế hám sắc rồi từ đó phổ độ cảm hóa hắn (mình sẽ tìm hiểu rõ rồi update lại sau)
âm thanh nhu hòa ôn thuần linh hoạt kỳ ảo quanh quẩn ở bên tai, giọng nói êm tai đến giống như tiếng nước chảy róc rách khe núi, như cánh hoa uyển chuyển nhẹ nhàng bay phấp phới. Bao nhiêu ngày chịu đựng đủ tra tấn, chỉ cần nàng tỉnh mặc kệ nguyện ý hay vẫn là không muốn, Pháp Vương ma quỷ nhàn rỗi liền sẽ giảng chuyện xưa của Phật giáo cho nàng.
Đến lúc hết thời gian chữa trị, nàng đã nghe xong mấy trăm câu chuyện xưa.
hiện giờ hắn đang thuật lại câu truyện về Quan Thế âm hóa thành mỹ nữ đêm đó tiếp cận quyến rũ vị Vương hám sắc, sau đó Người đã cảm hóa hắn và vị Vương đó đã quy y Phật giáo. Nghe nói đây chính là câu chuyện bắt nguồn của giáo lý Phật bổn “Sắc tức là không, không tức là sắc, sắc bất dị không, không bất dị sắc”, lợi dụng “không nhạc song vận” đạt tới mục đích giáo lí “Lấy dục chế dục”.
Khi còn nhỏ nàng mộng tưởng có thể có người ngồi canh đầu giường kể chuyện xưa trước khi đi ngủ cho nàng, kết quả nguyện vọng đó vẫn luôn không thực hiện được. Khi trưởng thành, nguyện vọng này lại quay trở lại. Nếu địa điểm kể chuyện xưa là ở trên giường chứ không phải trong ao thuốc; nếu trênngười có đệm chăn mềm như bông, mà không phải nước thuốc mùi vị tanh ngọt có chút tanh tưởi; nếu người kể chuyện xưa chính là cao tăng đắc đạo cả trong lẫn ngoài chứ không phải Pháp Vương ma quỷ khoác áo ngoài thần phật, La Chu tin tưởng chính mình khả năng sẽ sinh ra chút cảm xúc an ủi.
Buồn cười a, một vị Vương ham mê đút thức ăn cho nàng, một vị Pháp Vương ham mê kể chuyện xưa cho nàng nghe, nhưng hành động nhìn như ôn nhu trìu mến đều hoàn toàn gây đau đớn cùng tra tấn nàng. Giờ phút này, nàng cư nhiên có chút hoài niệm tên mãnh thú Thích Già Thát Tu kia. Ít nhất, ở chung cùng hắn một đoạn thời gian, hắn là thật sự đối tốt với nàng.
Cảm giác đau đớn như lột da lóc xương dần dần biến mất, nàng rốt cuộc thở không ra hơi, cũng khôngdi chuyển được chút nào. Cả người giống như đã trải qua một lần triệt để quét dọn cùng cải tạo lại, giống như miêu tả của bí tịch võ lâm《 Dịch Cân kinh 》- bằng cách tái tạo gân cốt da thịt lại một lần nữa.
“Heo nhỏ, Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn chính là vị Vương tàn bạo lãnh khốc trong chuyện xưa đó, ngươi không muốn làm Quan Thế âm đại từ đại bi trước lấy tình ái dục vọng dụ hoặc rồi lại cảm hóa hắn, dẫn hắn đi vào con đường chính đạo từ bi nhân ái sao?”
“không nghĩ tới.” Lại tới nữa, mỗi lần kể chuyện xưa xong, Pháp Vương ma quỷ sẽ lại tiến hành so sánh nhân vật, hắn rất siêng năng mà tẩy não nàng để bồi dưỡng ra “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục” cao thượng xả thân vì bá tánh. Cùng Pháp Vương ma quỷ ở chung lâu như thế này, nàng đại khái minh bạch. Chính là nàng hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ Cầm Thú Vương đem nàng gửi ở chỗ này dưỡng thương cũng tốt, hay đem nàng đưa cho Pháp Vương ma quỷ cũng được, tóm lại, nếu khôngđến vạn bất đắc dĩ thì nàng kiên quyết không trở về bên cạnh tên cầm thú máu lạnh hung ác đó.
Pháp Vương ma quỷ tuy rằng dùng dược vật tra tấn đến đầu quả tim nàng cũng run lên, hắn muốn hấp thụ linh khí của nàng nhưng mặt mũi luôn đều thể hiện từ ái ôn nhu, này so với Cầm Thú Vương hỉ nộ bất thường thì tốt hơn nhiều.
“Heo nhỏ, nếu Vương trở nên từ bi nhân ái, không chỉ có thể giảm bớt thống khổ cho chính ngươi, còn tạo phúc cho muôn nghìn chúng sinh, ngươi sẽ nhận được sự kính yêu kính ngưỡng của vạn dân Cổ Cách, cớ sao mà không làm?”
Biến cầm thú hung tàn ăn thịt biến thành gia súc ôn thuần ăn cỏ, nàng tự nhận có dùng hết cái mạng già này của mình cũng không có cái bản lĩnh kia. Lúc Cầm Thú Vương xé rách thân thể nàng, bản thân cảm nhận kịch liệt đau đớn khắc sâu trong lòng, trừ phi nàng bị cửa kẹp đầu mới có thể chủ động vì hạnh phúc của đông đảo dân chúng lấy thân đi cung phụng cầm thú a.
“Ta là một phàm nhân, không nghĩ thành thần thành Phật, Pháp Vương không cần độ hóa ta.” Nàng mở miệng, cố giữ vững giọng nói đạm mạc.
trên mặt Bạch Mã Đan Tăng không hề có nửa điểm không vui, hắn nhợt nhạt cười, phảng phất giống như hoa sen trong gió tuyết, mùi hương sen thanh nhã sâu kín tỏa khắp: “Heo nhỏ, nghe xong như vậy nhiều chuyện xưa cùng khuyên bảo, tâm ngươi như cũ kiên cố, điểm này thực làm ta tán thưởng. Bất quá ngươi tuy không muốn chủ động dùng thân thể đi cảm hóa Vương lãnh khốc tàn bạo, ta thân là Cổ Cách Liên hoa Pháp Vương, lại có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo hộ các tín đồ của mình, chỉ đành phạm vào ý nguyện của ngươi, ủy khuất ngươi thôi.”
Ý tứ gì vậy?!
La Chu mở to hai mắt hoảng sợ mà nhìn Pháp Vương trước mặt giơ tay nhấc chân đều là một mảnh nhẹnhàng khoan thai nhân ái, tâm căng chặt bỗng chốc leo tới cổ họng, sinh ra dự cảm cực kỳ bất thường. Nàng muốn giãy giụa từ trong ao thuốc đứng lên nhưng thân thể mới trải qua đau đớn cùng trúng thổ tả nên thân thể lại càng mềm mại như nước thuốc trong ao vậy, không có một chút sức lực nào, giống như con sơn dương chờ bị thịt.
“Heo nhỏ, trải qua mười lăm ngày luyện chế, tạp chất cuối cùng trong cơ thể ngươi đã được loại bỏ sạch sẽ, linh khí cổ ẩn chứa năng lượng vũ trụ của thần núi viễn cổ kia sẽ càng trở nên thuần khiết, giờ ngươi đã trở thành liên nữ song tu cao cấp nhất gia tăng tu luyện cho Mật tu giả.” hắn cong lưng, đem người nàng đầy nước thuốc từ trong ao ôm ra, hoàn toàn không thèm để ý áo tăng trắng xóa bị nhiễm màu hồng của nước thuốc.
Cánh môi hơi mỏng bịt kín một vầng sáng nhàn nhạt, mềm mại oánh nhuận tràn ra vẻ đẹp thánh khiết cùng quyến rũ nhàn nhạt mị hoặc, “hiện giờ, ngươi đã là tế phẩm Vương hiến cho ta, dấu nô ấn được thêm ấn ký thuộc về Liên hoa Pháp Vương.” Lòng bàn tay ở dấu nô ấn vai phải La Chu nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu như nước.
Ở bốn phía của nô ấn nở rộ liên tiếp các cánh hoa sen nối liền nhau, nó mọc lan ra non nửa đầu vai mượt mà non mịn, cánh hoa màu xanh nhạt hay phấn hồng, trắng tinh khiết đều có hình dạng tuyệt đẹp, nhiều màu, ngẫu nhiên thay đổi góc độ nhìn lại còn lập loè ánh sáng tỏa ra. Nhiều đóa hoa sen thuần mỹ trên vai được miêu tả vô cùng sinh động cứ như thật vậy.
một đoạn thời gian vừa qua gọi là chữa thương nhưng kỳ thật thì là chịu tra tấn ngày đêm, La Chu liền không có mặc qua một lần quần áo. Khi bị thổ tả, người duy nhất phụ trách bế nàng qua chỗ thùng phân rồi quay lại ao thuốc chỉ có Pháp Vương ma quỷ. Thói quen sớm thành tự nhiên, ở trước mặt Pháp Vương ma quỷ, bị hắn ốm bế, nàng đã từ ban đầu xấu hổ buồn bực biến thành bình tĩnh chết lặng, cái gì mà rụt rè thẹn thùng linh tinh sớm bị nàng dẫm xuống dưới bàn chân lâu rồi.
Tế phẩm? Tế phẩm!
La Chu nghe vậy sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi. Vì sao ở chung từng đấy thời gian vậy mà Pháp Vương ma quỷ này không hề nói nửa câu về “Tế phẩm” với nàng bao giờ cơ chứ?!
Trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh thiếu nữ bị con trâu cày cường bạo đến chết trong pháp hội mùa đông kia, sau khi chết còn bị chặt thành từng mảnh tế phẩm, cả người từ trong ra ngoài trở nên lạnh lẽo. Mẹ khiếp! Nếu chịu bị súc sinh cường bạo đến chết, lại bị phanh thây tàn nhẫn, còn không bằng lăn trở về làm nô lệ của tên Cầm Thú Vương còn hơn, tốt xấu gì kẻ cường bạo là cầm thú cao đẳng khoác da người a, tốt xấu gì lúc nàng khóc lớn thì tên cầm thú cao đẳng này cũng sẽ nhẫn nại thú tính của hắnmà thu tay lại một chút.