Tóc dài nâu đậm buông xõa hỗn loạn trên vai, cùng sợi dây trang sức hình đầu lâu khảm ngọc bích lóe sáng trong đêm, ẩn giấu sự lạnh lẽo vô tình. Đôi môi nở nang vẽ ra một hình vòng cung hờ hững, mắt ưng lóe lên tia cười nhạt nhòe như tia sáng lạnh lẽo của băng tuyết. Chiếc cằm cương nghị tạo nên một vòng cung mê người mà lạnh lẽo, thêm một chút râu lởm chởm làm cho phần lạnh lẽo này thêm chút gì đó lười biếng. Kẻ này đích thị là Cổ Cách Vương cao quý như sư tử, uy nghiêm như kền kền, tao nhã như báo tuyết, tàn nhẫn như sói hoang.
Ánh mắt hắn chậm rãi chu du khắp các vết thương loang lổ trên người La Chu, giống như đang thưởng thức một cảnh đẹp tuyệt mỹ, lưu luyến quên đường về. Ngay khi ánh mắt hắn dừng lại ở cánh môi đang sưng đỏ, không khỏi chép miệng tặc lưỡi, vươn tay trái vuốt lên những sợ tóc rủ xuống trán nàng, nói: "Heo ngoan, ngươi hầu hạ ta rất vừa lòng, ta sẽ hết lòng tuân thử lời hứa thả ngao nô kia ra." Tiếng cười nhẹ mang theo tình dục thật sự quá mức gợi cảm, lại mị hoặc không nổi tâm trí La Chu.
Hầu hạ ngươi? !
Ha ha, đúng là. . . . . .Ba chữ quá mức châm chọc! Nàng chỉ ngất đi, thân thể bị hắn tùy ý sử dụng, loại hầu hạ bị động lại có thể làm cho cầm thú vừa lòng này, nàng cả đời cũng không muốn làm! Ha ha, đời người ngắn ngủi, thoắt cái trăm năm. Đời nàng lại càng ngắn, chỉ có hai mươi năm! Hai mươi năm!
Bụng lại quặn đau kịch liệt, đau tới mức muốn gãy làm đôi. Những cỗ dịch nóng như máu đang chảy ra khỏi cơ thể, từng cỗ niêm mạc đỏ sậm lại chảy ra, hoàn toàn chặt đứt tia hy vọng sống sót của nàng.
Dưới ánh mắt tuần tra của cầm thú Vương, tuy rằng toàn thân nàng đã trần như nhộng, nhưng cơ thể không chút sức lực để phát huy cái gọi là thẹn thùng nữ tính. Trừ thứ dịch nóng vừa trào ra, thân thể không hề cảm nhận được hơi ấm, thứ đau đớn trói buộc cùng sự lạnh lẽo thấu xương này làm cho thân thể nàng chết lặng.
Khóe môi đưa lên một nụ cười trào phúng, La Chu lặng yên nhìn cầm thú Vương trước mắt, từ từ nói: "Vương sẽ tuân thủ lời hứa thả Trác Mã ra?"
Mi phải Tán Bố Trác Đốn khẽ nhíu, khóe môi lại câu ra một nụ cười lạnh: "Đương nhiên."
"Bất luận có việc gì xảy ra, cho dù tình huống nào, Vương cũng sẽ tuân thủ lời hứa thả Cách Tang Trác Mã về thôn Nạp Mộc A?" Nét mặt nàng không vì câu trả lời của Tán Bố Trác Đốn mà vui sướng, vẫn là không chút thay đổi, giọng nói không chút gợn sóng.
"Heo ngoan đã bồi thường bằng thân thể non mềm, ta thân là vua Cổ Cách, sao có thể thất tín với ngươi?" Hắn cuốn cuốn mái tóc nàng, bàn tay to đặt trên ngực tùy ý nhào nắn, miệng lại thở dài tiếc nuối, "Nhưng mới dùng sức một chút, thân thể liền biến thành bộ dáng khó coi này?"
Nàng ban đầu chỉ muốn dùng thân thể này, không phải là tính mạng nha!
Mồ hôi lạnh theo hai bên trán chảy xuống, La Chu cố nén đau đớn, thấp giọng nói: "Vương. . . . . .Vương có thể lập tức phái người đưa Cách Tang Trác Mã trở về được không?"
Động tác tay của Tán Bố Trác Đốn đột nhiên dừng lại, nhìn nàng thật lâu, rồi cao giọng hạ lệnh với người sau rèm: "Phái người đưa ngao nô tên Cách Tang Trác Mã đuổi về thôn Nạp Mộc A. Trên đường không được có sai sót, nếu không mang đầu tới gặp ta."
"Dạ, Vương."
Thị vệ phía sau rèm đáp lại, sau đó không còn tiếng động nào.
Hắn ngoái đầu lại nhìn về phía La Chu, nụ cười trên mồi ngập mùi máu, "Heo, ngươi là người đầu tiên có lá gan nghi ngờ Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn mà vẫn còn sống. Khó có người có thể phục vụ ta vừa lòng, ngươi đây là được sủng mà làm càn?" Ngón tay hắn nắm lấy cằm nàng, mắt ưng híp lại, nham hiểm nói, "Nhớ kỹ, tất cả những thứ dám can đảm khiêu khích Mục Xích Tán Bố Trác Đốn ta, đều chỉ có một kết cục, đó chính là ──" dừng một chút, từ giữa đôi môi toát ra một chữ, "Chết." thản nhiên, lạnh lùng đến cực điểm.
Lại uy hiếp sao? Đối với một người sắp vào quan tài mà nói, uy hiếp mạng sống có bao nhiêu vô ích? Trở thành nô lệ hơn một tháng, để có thể chạy trốn, nàng luôn nơm nớp lo sợ, sống đê tiện hèn mọn không bằng một con chó. Một lần hầu hạ, khiến cho tất cả mọi nhẫn nhục của nàng trở thành trò cười. Mà tên cầm thú kia, lại vẫn dùng cái chết để uy hiếp nàng!
Một cỗ dịch nóng từ dưới lại trào ra, tầm nhìn đột nhiên mơ hồ, linh hồn trong cơ thể như dây đàn đứt "Phựt" một tiếng.
Nàng gạt mạnh bàn tay to đang nắm chặt cằm ra, đồng thời vung mạnh tay tát vào khuôn mặt chuẩn không cần chỉnh màu cổ đồng.
"Ba ──"
Một tiếng giòn vang nóng bỏng, cánh tay trắng noãn nhỏ bé xẹt qua má trái của Tán Bố Trác Đốn, một giống màu hồng được khắc trên da mặt cổ đồng thật nổi bật.
Cái tát này xảy ra thật bất ngờ, không tưởng tượn được, làm cho lòng người sợ hãi.
Tán Bố Trác Đốn che lại má trái, thế nào cũng không dự đoán được con chuột nhỏ yếu vô hại này, nữ nô nhát gan sợ chết sau khi nghe hắn uy hiếp, chẳng những không sợ hãi lấy lòng, ngược lại còn vung tay tát cho hắn một cái. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi ba năm qua, hắn bị tát. Mà người đánh hắn, lại là một nô lệ, một thứ đồ chơi đê tiện! Khiếp sợ cùng kinh ngạc nháy mắt làm hắn thất thần, má trái không đau lắm, da thịt dần ngứa ngứa nóng nóng, tức giận như sóng trào, điên cuồng gào thét trong lồng ngực hắn.
"Ngươi! Dám! Đánh! Ta!"
Hắn vuốt vuốt dấu ấn màu hồng nhạt, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói. Mắt ưng u tối sát khí muốn dọa người, ngập kín mắt hắn, kêu gào muốn hủy diệt mọi thứ.
"Ta đánh chính là cầm thú!"
La Chu không chút yếu thế rống lại. Thân thể mềm mại một lúc trước còn như thỏ muốn chạy trốn, giờ lại khiêu khích áp sát người Tán Bố Trác Đốn, nắm tay không ngừng hạ xuống trên người hắn, làm hắn không kịp trở tay.
"Cút!"
Tán Bố Trác Đốn chợt nghe lời nhục mạ, lại thình lình trúng hai đấm, lửa giận công tâm, đưa tay hất vật đang dính trên thân xuống giường, lớn tiếng quát.
"Ta liều mạng với ngươi!"
La Chu kiệt lực hét lên. thân thể ngã xuống lập tức lại bật dậy, như báo con phát cuồng xông lên, "Ngao ô" cắn lên đùi Tán Bố Trác Đốn.
Tán Bố Trác Đốn ăn đau muốn nhấc chân đá, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt cùng với hàm răng dính máu của nữ nô kia thì lại chần chờ.
Hắn chần chờ lại cho La Chu cơ hội. Không một chút chậm trễ, nàng đem toàn bộ chiêu thức trước kia đánh nhau hay dùng đem ra sử dụng bằng hết.
"Cầm thú! Ngươi con mẹ nó chính là cầm thú! Ta là người tha hương, sống dễ dàng lắm sao? Vì mạng sống, dù khổ sở thế nào, ta cũng không dám lớn tiếng khôc. Ta gặm xương, ăn bánh mì rỗng, cùng chó ngao ăn chung một chậu, ngủ chung một phòng. Ta nắm toàn bộ tôn nghiêm, mặc cho đàn cầm thú các ngươi ba lần bảy lượt đe dọa tra tấn, ti tiện còn hơn súc sinh. Chỉ cần có thể tiếp tục sống, tất cả ta đều có thể chịu đựng! Mẹ nó chính là con cầm thú nhà ngươi! Cầm thú!"
Nàng bi phẫn gào rú, như điên như dại mà cắn, cấu, đấm đá Tán Bố Trác Đốn, đem toàn bộ oán hận ở sâu trong lòng phát tiết.
"Vì sao cường bạo ta? Vì sao cường bạo ta? Ngươi là Cổ Cách Vương cao cao tại thượng, ta là nô lệ thấp hèn, ta có chỗ nào ngăn trở ngươi? Vì sao ngươi lại muốn cường bạo chết ta! Ngươi nói đi! Ngươi nói mau đi!"
La Chu gào một câu lại cắn một cái; gào một câu cào một cái, cả khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt cùng nước mũi. Hai cánh môi cũng trắng bệch như sắp chết. Nước mắt trong suốt lấp lánh, đôi mắt to một màu đỏ thẫm, phẫn nộ quyết tuyệt cùng bi thương tuyệt vọng đan lẫn vào nhau. Bên trong đôi mắt đã mất đi khát vọng sinh tồn mãnh liệt, nơi nơi đều là trống rỗng cùng cái chết.
Khi hắn thấy được điều đó, ngực hắn khó chịu còn hơn lúc thấy nàng ngất đi, thậm chí còn ngăn chặn toàn bộ lửa giận đang dâng trào trong lòng hắn.