Này. . . . . .
La Chu không đoán được cầm thú Vương nghĩ gì, không khỏi trở nên lo sợ, không dám lại đưa tay đoạt bát thuốc. Răng nanh cắn nhẹ vào môi dưới, hơi cúi đầu, giọng nói nhỏ xíu vô cùng cung kính: "Vương, xin. . . . . .Ban thuốc."
"À? Không sợ đắng?" Tán Bố Trác Đốn chăm chú nhìn ngao nô bỗng nhiên trở nên khúm núm, nhếch lên mày trái một cách gian tà. Mắt ưng nâu sậm lợi hại lãnh khốc, sâu xa khó dò.
Giọng nói của cầm thú Vương lạnh lùng mà cứng rắn nhưng vẫn ẩn chút ý cười bên trong, nghe qua coi như có một chút thân thiết. Nhưng nghe kĩ, lại làm cho con người ta cảm thấy rét lạnh tận xương. Quanh thân hắn tản ra sự oai nghiêm vương giả xen lẫn sự tanh máu của dã thú, tạo ra một chiếc lưới nguy hiểm khủng bố. Một khi rơi vào chiếc lưới kia, một khi chiếc lưới kia được thu hồi lại, thì không có bất cứ thứ gì có thể còn sống thoát được.
"Tiện nô có thể được Vương sai thầy thuốc tới khám chữa bệnh đã là vinh hạnh tận trời, cho dù đắng cũng. . . . . . Cũng có thể uống." La Chu chỉ cảm thấy chiếc lưới to lớn khủng bố kia đã vây quanh mình thật chặt, rời từng chút từng chút co lại, toàn thân căng cứng, lại càng thêm không dám ngẩng đầu nhìn cầm thú trước mặt.
Cho ta đi! Cho ta đi! Cho dù thuốc kia đắng gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần so với Hoàng Liên, ta cũng có thể uống hết bằng một ngụm! Cầm thú Vương vĩ đại, van cầu ngài mở lòng từ bi, mang hơi thở tôn quý uy nghiêm của ngài rời xa tiểu nhân, không cần áp bách thần kinh, gia tăng gánh nặng cho tiểu nhân nha, tiểu nhân sắp không chịu nổi nữa rồi!!!
La Chu bi phẫn gào lên trong lòng. Nhưng mà không như mong muốn của nàng, ngón tay thon dài màu đồng cổ dùng sức nâng cằm của nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng về phía người đang ông khủng bố kia.
"Ta hôm nay tâm tình không tồi, không ngại. . . . . . đút thuốc cho ngao nô một lần nữa." Mắt ưng nheo lại che đậy đầy nguy hiểm, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Lòng ngón tay thô ráp lại chậm rãi vuốt ve đôi môi đầy da khô của La Chu, động tác có chút mờ ám, có chút tà tứ.
La Chu kinh hãi nhìn hắn, động một cái cũng không dám, sắc mặt so với Cách Tang Trác Mã còn trắng hơn. Trái tim co lại như muốn ngừng đập, ngay cả thở cũng vì quá khẩn trương mà ngừng lại.
Ngón tay màu đồng cổ mãnh mẽ đẩy ra hai cánh môi của nàng, tiến vào bên trong khoang miệng ấm áp đầy mùi đàn hương, chậm rãi di chuyển bên trong, sờ soạng từng nơi một. Chiếc lưỡi mềm mại non nớt, vách thịt nhẵn mịn, từng chiếc răng nhỏ trắng sáng, lưỡi gà nho nhỏ yếu ớt trong cổ họng. Tán Bố Trác Đốn vô cùng vừa lòng với xúc cảm này, đầu ngón tay lại tiến sâu thêm vào trong, làm cho cổ họng nóng bỏng co rút lại, gắt gao bao vây ngón giữa, làm cho hắn sinh ra một loại khoái cảm mất hồn. Cổ họng mềm mịn không ngừng tiết ra nước miếng trong suốt, men theo khóe miệng không thể khép kín chảy xuống, cũng làm ẩm ướt ngón tay hắn.
Mắt ưng khép nữa càng ngày càng âm trầm, vẻ mặt lãnh khốc không thay đổi một chút nào. Hắn không chỉ kiềm chế cằm ngao nô, mà còn đẩy ngón trỏ cùng ngón giữa vào càng sâu, xoay tròn bên trong cỏ họng chật hẹp mềm mại.
Miệng La Chu bị đẩy ra đến cực hạn, cổ họng bị vướng dị vật làm cho nàng co rút họng nhiều lần vì buồn nôn. Vì khó chịu mà khóe mắt tràn ra chút nước mắt, nước miếng bị kích thích mà tuôn ra càng nhiều, nhưng không có cách nào nuốt vào, chỉ có thể không ngừng tích tụ, cuối cùng tràn ra, chảy xuống làm ướt chiếc cằm duyên dáng, tạo thành sự dâm mĩ đến câu hồn.
Sự khó chịu đã thúc giục nàng chiến thắng bản năng sợ hãi vốn đã ăn sâu, nàng nhịn không được mà đưa tay bắt lấy cổ tay cầm thú Vương, dùng sức kéo nó ra, hòng kéo ngón tay đang ở sâu trong cổ họng ra ngoài.
Đối với lực phản kháng nhỏ bé như kiến của nàng, Tán Bố Trác Đốn khẽ mỉm cười, hai ngón tay khuấy đảo trong cổ họng đột nhiên cao thấp tách ra, một cái chặn lại chiếc lưỡi, một cái đẩy lên hàm trên. Trong lúc La Chu còn ú ớ, thì đầu dài nhỏ của bát thuốc đã tiến vào trong miệng nàng, cắm thẳng tới yết hầu, nước thuốc chậm rãi chảy xuống.
Cơ thể bị co rút mạnh mẽ, nước thuốc đắng chát không có chạm vào bề mặt lưỡi của nàng, mà trực tiếp theo cổ họng xuống thẳng dạ dày. Không cảm thấy đắng lắm. Chát, lại lan từ cổ họng tới từng bộ phận trên cơ thể. Đôi mắt to sáng đóng chặt lại, nước mắt đọng ở khóe mắt cuối cùng cũng đầy mà tràn ra, thành hai hàng chảy xuôi xuống, chạm tới hai bên tóc mai hỗn độn.
Đút thuốc bao lâu, thì nàng khóc bấy lâu.
Ngay lúc Tán Bố Trác Đốn rút bát thuốc ra, đôi mắt sáng nhẹ nhàng mở ra. Bên trong vốn tràn ngậm hèn mọn lấy lòng giờ đã trở thành hư không vô tận, con ngươi bị nước mắt làm cho trở nên giống như trong suốt tràn đầy ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nháy mắt giống như trở nên có sức sống .
Hắn nhìn một lát, ngón tay thô dài liền rút ra khỏi miệng La Chu, đầu ngón tay còn lưu lại một sợi chỉ bạc. Ngón tay vẫn còn dính chỉ bạc trực tiếp đặt lên giữa đôi lông mày, không nói gì mà nhẹ nhàng ấn ấn.
"Thật đắng. . . . . . Thật chát. . . . . ."
Đôi môi khẽ mở, khẽ run run nói ra những tiếng thật nhỏ, giống như là thở dài, lại giống như khóc, lại vừa giống như đang làm nũng. Mắt to buồn đầy ủy khuất phủ kín một tầng u oán, nước mắt tựa như một chuỗi hạt lăn xuống, cả người La Chu giống như đang rơi vào thế giới cách biệt với bên ngoài.
Cái thế giới mà chỉ có một mình nàng co ro trong góc tường hoảng sợ nhìn cha mẹ mình cãi nhau kịch liệt; chỉ có một mình nàng ngồi dưới ngọn đèn bên đường bồi hồi, liếm những vết thương đánh nhau với người khác; chỉ có một mình nàng ngồi bên cửa sổ nhìn về cuối ngã tư đường, khát vọng nhìn thấy bóng hình cha mẹ. Một ngày chờ đợi, một tháng chờ đợi, một năm chờ đợi, nàng chờ đợi một chút yêu thương ít ỏi, chờ tới mức bị coi rẻ lạnh nhạt. Cho tới khi lòng giá lạnh, tình phai nhạt, cho đến khi cả cha lẫn mẹ cùng vĩnh viễn biến mất, nàng đã không còn chờ đợi nữa.
Nàng dùng mười bảy năm chờ đợi cha mẹ ngoái đầu nhìn lại, chờ đợi cha mẹ yêu thương, lại chung quy muốn mà không được. Vào thời khắc chôn cất cha mẹ, nàng thề từ nay về sau chỉ sống vì chính bản thân mình, cố gắng sống cho thật tốt.
Nàng chán ghét thuốc đông y, vô cùng chán ghét nó, chất lỏng đắng chát ấm áp kia làm cho nàng nghĩ tới hình ảnh chôn cất đã giấu kín trong đầu. Thân thể thật đắng! Thật chát! Trên lưỡi là đắng chát, máu cũng là đắng chát, da thịt cũng đắng chát, lục phủ ngũ tạng tất cả đều là đắng chát, đắng chát đến mức không thể nào khống chế được nước mắt trào ra.
Tán Bố Trác Đốn lạnh lùng nhìn ngao nô khóc không tiếng động, ngón tay đang ấn trán nhẹ nhàng trượt đi, đem nước mắt chảy xuống bôi khắp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng.
"Heo, thuốc thực sự rất đắng rất chát sao?" Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng. Giọng nói âm trầm bớt đi một chút lạnh lẽo, lại tăng thêm một chút hấp dẫn.
La Chu di chuyển mắt, nước mắt lại tiếp tục chảy dài, hít hít mũi, mơ hồ ưm một tiếng.
"Trực tiếp đổ vào cổ họng sao có thể nếm được vị đắng?" Tán Bố Trác Đốn hừ nhẹ, khóe môi nhếch lên cực kì dữ tợn, "Ngao nô lừa gạt Vương chính là trọng tội, phải rút lưỡi chặt tứ chi treo cổ."
Lời nói máu lạnh vô tình kéo La Chu ra khỏi thế giới đầy nước mắt cùng thống khổ vô tận.
Nàng vội vội vàng vàng lau nước mắt, sống chết lắc đầu, nói liên mồm: "Tiện nô nói sai rồi, Vương đút thuốc tuyệt đối không đắng, tuyệt đối không chát. Vương, tiện nô nói sai rồi, xin người nể tình Ngân Nghê mà tha thứ cho tiện nô đi, tha cho tiện nô đi." Tiếng cầu xin mang theo tiếng khóc hãi hùng.
Nhớ rõ ở nóc nhà cao nguyên cổ đại có một bộ gọi là "Mười sáu pháp điển", bên trong có quy định đối với người hạ đẳng như sau: "Ba loại người lang thang, thợ rèn, đồ tể, mạng không bằng cây cỏ." Làm nô lệ, mạng của nàng còn không bằng một cọng cỏ. Phàm là nông nô, nô lệ cùng người hạ đẳng có hành vi phạm thượng, trừng phạt theo luật pháp vô cùng nghiêm khắc, dã man, nhục hình thi hành gồm có "Khoét mắt, chặt đầu gối, cắt lưỡi, chặt tay chân, quăng xuống vực, giết từ từ", có thể nói là hoàn toàn phủ định quyền sinh tồn.
Cầm thú Vương trước mắt nàng đã từng hành hạ không biết bao nhiêu người, hắn hỉ nộ vô thường máu lạnh vô tình đã in thật sâu vào trong lòng nàng. Một tháng qua, nếu không phải có Ngân Nghê bảo vệ nàng, nếu không phải nàng từng giây từng phút chú ý lời ăn tiếng nói, hèn mọn tuân theo, không chừng đã sớm trở thành kẻ tàn tật, hoặc sớm là linh hồn nơi chín suối.
Nhìn xem hôm nay nàng đã làm gì? Có ý đồ đoạt bát thuốc từ tay cầm thú Vương, cào cấu tay hắn nhằm rút tay hắn ra ngoài, khóc lóc ầm ĩ còn kêu thuốc đắng chát. Này. . . . . . Này không phải là muốn chết sao? Càng nhớ lại, La Chu lại càng sợ hãi, thân thể không khống chế được mà run rẩy.
"Nói sai rồi sao?" Tán Bố Trác Đốn nhẹ nhàng bóp chặt lại năm ngón tay đang nắm lấy cổ nàng, chữ cuối cùng nói thật nhẹ, ẩn ý khó đoán.
"Sai lầm rồi, sai lầm rồi, Vương, tiện nô sai lầm rồi." La Chu khóc thút thít nói, hai gò má lúc trắng lúc xanh, ánh mắt nghẹn lại cố không để rơi nước mắt trở nên hồng như mắt thỏ.
Tán Bố Trác Đốn buông cổ nàng ra, đứng thẳng dậy, đôi mắt sắc bén xẹt qua ý cười châm chọc: "Nếu biết sai rồi, liền phạt ngươi uống thuốc bốn ngày. Nếu để rơi một giọt, nhất định rút lưỡi chặt tứ chi treo cổ!"
A? ! La Chu ghé vào trên người Ngân Nghê, ngơ ngác nhìn nam nhân trên cao, trong đầu trống rỗng.
Tin dữ! Đây là tin dữ ngang với rút lưỡi chặt tứ chi treo cổ!
Sau một lúc lâu, cho tới khi bóng dáng của Tán Bố Trác Đốn cùng hai con báo tuyết biến mất, Cách Tang Trác Mã đứng lên dùng sức lay nàng, nàng mới phun ra một ngụm khí đục, căm hận nói: "Mẹ nó, đúng là rất cầm thú mà."
Cách Tang Trác Mã ngồi dựa vào bên người nàng mê mang đồng ý, rối rắm nhìn ra cửa ngao phòng trống không.
Vương đối với tội đại bất kính của La Chu a tỷ cũng chỉ phạt nàng uống thuốc thêm hai ngày, thật sự đối lập với những khổ hình tàn bạo trước đây, quả thực không thể tin được. Hơn nữa, uống thêm hai ngày thuốc cũng là trừng phạt sao? Nàng chuyển mắt nhìn La Chu đang đau khổ sống không bằng chết, nàng giật mình. Đối với La Chu a tỷ mà nói, uống thêm hai ngày thuốc tuyệt đối đáng sợ hơn so với trừng phạt quất roi.
Vương, quả thực rất khủng khiếp!