Cô lê thân thể trở về khu Vịnh Thâm Thủy, khi gõ cửa cũng chỉ là gõ cộc cộc hai tiếng, không nói nên lời.
Điền Tư còn đang lau sàn, khi anh ra mở cửa, mùi cam quýt của nước lau sàn ùa về phía cô, Hồ Già nhăn mũi rồi thuận thế ngã vào lòng Điền Tư. Tay Điền Tư còn bẩn, anh sợ dính vào quần áo cô nên chỉ ôm một cách lỏng lẻo, Hồ Già không hài lòng, cứng rắn phải kéo lấy Điền Tư, bắt anh ôm mình thật chặt.
"Ngày đầu tiên đã tập với cường độ cao như vậy rồi à?" Điền Tư mở nắp chai nước đưa cho cô.
Hồ Già tu ừng ực, chỉ chỉ cổ họng với Điền Tư rồi lắc đầu.
Cô gõ một chuỗi chữ trên điện thoại đưa cho anh, cổ họng bị hét đến khản trên lớp, giờ nói không được.
Điền Tư nhíu mày, "Nghiêm trọng vậy sao?" Anh lập tức muốn đi xuống lầu mua thuốc cho cô, Hồ Già giữ anh lại rồi móc ra một nắm kẹo ngậm từ trong túi.
Hồ Già gõ chữ, là cô giáo cho đó, ngậm hai viên là đến ngày mai sẽ khỏi. Cô dừng một lúc rồi lại gõ mấy chữ cho Điền Tư xem, cô giáo khen em xinh đẹp, rất lanh lợi.
Điền Tư thấy an tâm rồi anh mỉm cười nói: "Vậy thì cô giáo em cũng rất biết nhìn người."
Hồ Già lại gõ chữ, cô ấy còn dạy em cách dùng ánh mắt, cách nói chuyện, dùng lực ở đâu.
Mắt cô sáng lên, mang theo sự hứng thú khi học được kiến thức gì mới, Điền Tư cũng cười theo rồi nói: "Toàn là những thứ bổ ích, cô còn dạy gì nữa?"
Hồ Già do dự gõ ra một chuỗi chữ dài trên điện thoại, cô ấy bảo bọn em bắt chước động vật, học khỉ đột ăn chuối, em học rồi, cô ấy lại nói rằng không phải là ăn chuối, mà là ngô Đông Bắc, sau đó còn bảo bọn em đóng vai cá rồi bơi trên sàn nhà, em bơi ở phía trước cùng, cô ấy nói em thể hiện không tệ, có phải đang vội bơi đến Paris tham gia Thế vận hội hay không?
Điền Tư nhịn cười đọc xong rồi hỏi cô: "Vậy em muốn đăng ký nội dung gì ở Olympic? 50 mét hay là 100 mét?"
Nói xong, anh liền bật cười ha ha. Hồ Già thấy Điền Tư hiếm khi vui vẻ như vậy nên cũng không nỡ nói anh.
Cô trợn mắt rồi gõ mấy chữ trên điện thoại: Cho phép anh cười mười giây.
Điền Tư mặc cả: "Mười giây quá ngắn, ba mươi giây đi."
Điền Tư nấu xong bữa tối rồi còn Hồ Già vẫn đang làm bài tập tưởng tượng không có đạo cụ mà cô giáo giao.
Hồ Già tưởng tượng trên tay mình có một quả chuối, cô dùng tay từ từ bóc vỏ, gỡ bỏ sợi mềm dính rồi cắn một miếng, nhai nhuyễn thịt quả trong miệng rồi nuốt xuống, lại cắn thêm một miếng chuối, cứ thế lặp đi lặp lại, Hồ Già ăn xong chuối rồi ném vỏ vào trong thùng rác không tồn tại, trong thùng toàn là vỏ chuối. Trời mới biết cô đã ăn bao nhiêu quả chuối ảo rồi.
Hồ Già nói với Điền Tư, "Em vừa ăn chuối Brazil đấy."
Điền Tư nói: "Ừ, tiến bộ lớn rồi, ít nhất là không giống như đang ăn ngô nữa."
Hồ Già hứng chí nói: "Mới đã đâu vào đâu, để em ăn thêm quả chuối tiêu cho anh xem."
Điền Tư cười rồi kéo cô dậy khỏi ghế sofa, "Đi rửa tay rồi ăn cơm trước, ăn xong rồi lại ăn hoa quả."
Trước khi động đũa, Hồ Già chuyển học phí cho Điền Tư.
Ban ngày Điền Tư rút tiền mặt từ thẻ của mình ra đưa cho cô. Cô học hai tiếng, anh đưa cho cô một ngàn sáu trăm.
Hồ Già chuyển tiền qua WeChat, thông báo làm điện thoại anh sáng lên theo, Điền Tư nhìn qua rồi mỉm cười hỏi cô: "Chuyển tiền cho anh làm gì?"
Hồ Già hỏi lại anh: "Làm gì là sao, đây không phải là học phí mà anh giúp em trả sao? Ban ngày em bận nên quên mất, bây giờ nhớ ra rồi thì đương nhiên phải trả lại cho anh."
Điền Tư nghiêm túc nhìn biểu cảm của cô rồi vẫn lắc đầu từ chối: "Giữa chúng ta không nói mấy chuyện như trả hay không trả."
Hồ Già nhíu mày, giục anh: "Mau nhận đi. Anh còn không nhận là em giận đấy, em không cần anh giúp em trả học phí, em có tiền mà."
Cô cảm thấy giọng điệu của mình có hơi gay gắt, cố dịu giọng lại rồi nói, "Em đã ăn của anh, dùng của anh rồi, nếu anh còn giúp em trả học phí nữa thì em thực sự sẽ có áp lực, cảm thấy rằng em nợ anh rất nhiều."
Cô đã nói đến mức này rồi, Điền Tư cũng không tiện nói gì thêm, anh nhận tiền rồi lại xin lỗi cô.
"Vẫn yên lành mà, anh xin lỗi làm gì? Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, oa, tôm viên trông ngon quá." Hồ Già gắp thức ăn cho anh.
Trước khi đi ngủ, Điền Tư ôm lấy Hồ Già rồi dịu dàng hôn cô.
Anh lẩm bẩm gọi cô, "Giai Giai?" Giọng nói của anh pha lẫn tình yêu, nịnh nọt và sự bất an.
Hồ Già động ngón tay rồi chạm lên mu bàn tay Điền Tư, cô luôn dùng cách lười biếng này để nói với anh rằng cô đang nghe anh nói chuyện.
Điền Tư nói nghe như đang an ủi cô nhưng thực ra lại càng giống với đang cầu xin cô, "Em đừng có áp lực, cũng đừng cảm thấy như nợ anh cái gì, anh rất rõ ràng mình đang làm gì, từ đầu đến giờ đều là anh tự nguyện cả."
Hồ Già nhẹ nhàng nói, "Em biết."
Trong căn phòng không bật đèn, bóng tối như nước ối bao bọc lấy cô, khiến cô sẵn lòng thổ lộ tâm sự của mình.
Hồ Già im lặng một lúc rồi lại thở dài: "Dạo này em cảm thấy kỳ lạ lắm, rõ ràng trước đây em bắt nạt anh thế nào cũng không sao, bây giờ em thấy anh buồn thì trong lòng cũng thấy khó chịu theo, nhìn anh ngốc nghếch giúp em đóng học phí như vậy, em càng khó chịu hơn."
Cô lật người, sau khi suy nghĩ một lúc lại nói, "Có lẽ là sắp đến tháng rồi nên cảm xúc dạt dào."
Điền Tư trong bóng tối chỉ im lặng rồi tựa đầu lên vai cô.
Cuối tuần, Điền Tư trở về Dũng Thành, bầu bạn với Điền Trọng Lân.
Tiết sương giáng chỉ vừa đi qua, mùa thu Dũng Thành có mưa, nước mưa gột rửa đám trúc tím trong sân khiến màu sắc của chúng cũng trầm xuống.
Trời tối càng lúc càng sớm. Đến giờ ăn cơm mà Điền Dục Mẫn vẫn chưa đến, chồng cô Kỳ Chấn Quảng lại đến một mình.
Anh ta vào cửa với một vẻ mặt không tốt, chỉ cởi chiếc áo khoác len cổ bẻ trên người rồi đưa cho dì Tiểu Cầm, bảo dì treo lên.
Điền Trọng Lân không thấy Điền Dục Mẫn, tưởng rằng cô vẫn đang giận dỗi nên hỏi dò Kỳ Chấn Quảng, "Dục Mẫn sao không đến?"
Kỳ Chấn Quảng phủi giọt mưa trên áo khoác rồi dùng giọng điệu hết sức bình thường mở lời, "Cô ấy đi họp khẩn cấp rồi, trường cấp ba bên cạnh lại có một học sinh nhảy lầu, trường họ cũng lo theo, sợ chuyện xảy ra đến đầu mình nên đang bàn bạc cách làm sao phòng ngừa đây."
Tay Điền Trọng Lân kéo ghế chợt khựng lại, sau khi im lặng một lúc ông mới hỏi anh ta, "Vì sao lại nhảy?"
Kỳ Chấn Quảng lắc đầu, đáp lại rất khinh thường, "Nghe nói là phụ huynh không cho nó chơi game, nói nó vài câu là nó tức giận, dứt khoát bước ra ngoài ban công nhảy xuống. Học sinh bây giờ tâm lý quá yếu ớt." Lúc nói chuyện, Hồ Già cũng đã học xong tiết diễn xuất, cô gửi cho Điền Tư hơn chục tin nhắn, điện thoại anh rung liên hồi, Điền Trọng Lân liếc nhìn anh một cái không hài lòng.
Điền Trọng Lân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Họp xong bảo con bé gọi điện cho bố."
Điền Trọng Lân nghĩ một lúc rồi bảo dì Tiểu Cầm hầm súp gà, sau đó nói với Kỳ Chấn Quảng: "Con bé chắc chắn không có thời gian ăn cơm, con mang súp gà về cho con bé, bảo con bé chú ý sức khỏe." Kỳ Chấn Quảng đáp ừ một tiếng. Trên bàn ăn, ba người không nói thêm lời nào. Đợi Kỳ Chấn Quảng đi rồi, Điền Tư mới rảnh để trả lời tin nhắn của Hồ Già.
Chính là trong khoảng mười mấy giây này, Điền Tư bước lên lầu, Điền Trọng Lân vừa hay từ thư phòng bước ra, ông hơi ngẩng mắt lên, vừa định gọi Điền Tư lại nói chuyện thì đúng lúc nhìn thấy biểu cảm của anh - Điền Tư nhìn điện thoại, khóe miệng đuôi mày đều là ý cười. Hình nền WeChat của anh cũng là Hồ Già, đó là hình cô đang cho vịt ăn bên Tây Hồ, biểu cảm nhíu mày, như đang giận dỗi nhìn vào ống kính.
Điền Trọng Lân nuốt lại lời định nói xuống, lạnh lùng nhìn Điền Tư bước lên lầu.
Anh thậm chí còn không phát hiện ra Điền Trọng Lân đang nhìn mình.