(*Ý nghĩa tiêu đề chương: Tiểu Trùng Sơn là một bài thơ thời kỳ Nam Tống, Kim của Nhạc Phi. Năm Thiệu Hưng thứ 9 (1139) đời Tống Cao Tông, triều đình Nam Tống ký "Hoà nghị" với nhà Kim với các điều khoản: hoàng đế Nam Tống xưng thần với nước Kim; mỗi năm Nam Tống cống cho nước Kim 25 vạn lạng bạc, 25 vạn súc lụa; nước Kim rút quân khỏi vùng Thiểm Tây, Hà Nam (ngày nay), đồng thời đưa quan tài Tống Huy Tông về Tống. Nhạc Phi và đông đảo tướng lĩnh kiên quyết phản đối. Ông từng tâu với Tống Cao Tông rằng: "Việc ngày hôm nay là việc lo chứ không phải việc đáng chúc mừng", đồng thời dâng biểu nêu kế lớn khôi phục Trung Nguyên nhưng không được Cao Tông chấp nhận. Bài từ này ra đời trong hoàn cảnh đó.Đại khái là vua Tống Cao Tông sẵn sàng bỏ nhiều thứ, thậm chí là cúi mình để đưa quan tài cha của mình (Tống Huy Tông) về, còn gặp phải chỉ trích và phản đối của thần tử, còn lí do vì sao nó là tên tiêu đề thì mọi người cứ đọc tiếp thì sẽ hiểu nha.)
Đới Sơn Nguyệt về nhà tắm rửa qua rồi lại quay về nhà tang lễ.
Linh đường của Trì Tông Dự được đặt ở sảnh Tịnh Uyển, bên trong có phòng nghỉ túc trực bên linh cữu, phòng ngủ và nhà vệ sinh.
Bây giờ là 9 giờ, khách còn chưa đến, Điền Tư khuyên bà ngoại đi ngủ thêm chút nữa, bà ngoại vẫy vẫy tay, rũ mắt thì thầm: "Bà về uống 3 tách cà phê rồi." Cậu anh cau mày trách móc: "Mẹ uống cà phê không thôi à? Cà phê mà cũng uống bừa bãi sao? Chốc nữa tim lại khó chịu mà coi." Bà ngoại không đáp, một lúc sau mới nói: "Còn ăn một miếng bánh hạt dẻ nữa." Cậu anh nghe xong mới thôi nói.
Điền Tư nghe cuộc trò chuyện thường ngày to nhỏ của họ, trong lòng không hiểu sao thấy được an ủi phần nào.
Ông ngoại mất, cuộc sống của bà ngoại và cậu vẫn phải tiếp tục.
Phòng thức trực bên linh đường đã được bày biện chu đáo.
Hai bên tường là tượng Phật gỗ 18 vị La Hán, giữa sảnh là bàn cúng tế, được trang trí bằng hoa cẩm chướng trắng, còn có hoa huệ trắng, hoa cúc và cành lá. Mùi hương hoa thoang thoảng bốc lên, ngửi giống như mùi gỗ cẩm lai và thảm Ba Tư, khiến Điền Tư nhớ đến tang lễ của Trì Vận.
Sau khi Trì Vận gặp nạn ở Nhật Bản, họ đưa thi thể bà về Thượng Hải.
Cho đến khi thi thể sắp hỏa táng, Điền Bồi Anh vẫn nắm tay Trì Vận không chịu buông, nhẫn trên tay hai người áp sát vào nhau.
Điền Tư thấy bố mình khóc quỳ trên đất, kinh ngạc phát hiện ra chỉ trong hai ba ngày ông đã mọc nhiều tóc bạc như vậy, phần tóc bạc rậm rạp ẩn nấp trong tóc đen, như ngày và đêm đan xen quấn quýt. Trong một năm sau khi Trì Vận qua đời, Điền Bồi Anh vẫn không tháo nhẫn, mỗi lần Điền Tư sang Singapore gặp ông đều thấy ông lại gầy đi mấy cân, cuối cùng, nhẫn cũng trượt ra khỏi tay vì gầy.
Bụng cậu anh kêu òng ọc mấy tiếng.
Cậu ho khan, nghiêng người thì thầm với bà ngoại: "Mẹ tự ăn bánh và cà phê ngon lành, cũng không mang cho chúng con chút nào cả."
Bà ngoại đưa điện thoại cho cậu rồi nói to: "Con thèm mà không nói, nè, muốn ăn gì nói với Tiểu Dương đi, bảo nó gửi qua."
Cậu anh ngủ thiếp đi. Bà ngoại không gọi cậu dậy đúng giờ, chỉ muốn cậu ngủ thêm chút nữa.
Sau 10 giờ, khách dần dần đông lên.
Trì Phong Thành dù có ngủ ngon đến đâu thì cũng bị tiếng nói ồn ào của họ đánh thức, mơ màng mở mắt.
Cậu anh chỉnh trang lại quần áo, dùng ngón tay chải mái tóc rối, rồi bước ra, toàn thân thẳng tắp. Điền Tư nhìn thấy đôi mắt khô ráp đỏ sưng của cậu, liền biết cậu đã lén khóc trong đó, cậu đối diện ánh mắt Điền Tư, dùng khẩu hình nói, đó là viêm. Điền Tư gật đầu, cũng không vạch trần cậu.
Trong số người đến viếng, ngoài thân thích bạn bè của họ còn có người quen của ông ngoại trong giới kinh doanh.
Bà ngoại dẫn cậu và Điền Tư, đau buồn mà đón khách. Họ nắm tay bà ngoại nói lời chia buồn rồi lại vỗ vai Điền Tư.
Một số khách mà bà ngoại không quen, cậu cũng không quen, họ chỉ có thể mỉm cười ôn hòa lịch sự rồi gửi lời tri ân. Sảnh Tịnh Uyển rất lớn, lớn đến mức có thể chứa hàng trăm người, những người này ngồi xuống liền bắt đầu giao lưu ứng phó, trao đổi danh thiếp, như thể tang lễ của Trì Tông Dự là nơi để họ quen biết nhau, cũng có người sau khi ngồi xuống lại kỹ lưỡng nhìn qua Điền Tư, Trì Phong Thành và Đới Sơn Nguyệt, thì thầm nói rằng họ thật đáng thương.
"Chính vì thế, con mới không để truyền thông đến." Cậu cúi mày nói với bà ngoại.
Điền Trọng Lân đến vào buổi chiều.
Ông vẫn chống gậy kim loại đen nhánh, thẳng lưng, bước đi chậm rãi, Điền Dục Mẫn và Kỳ Chấn Quảng đều quy củ đi theo sau ông.
Điền Trọng Lân trầm giọng an ủi bà ngoại và cậu, ngừng một chút lại nói, "Người mất đã mất, xin hãy nén bi thương, đừng quá đau buồn, vẫn phải giữ gìn sức khỏe." Cậu anh gật đầu. Điền Trọng Lân lại nghiêng mặt, nhìn về phía Điền Tư, phát hiện anh đã gầy đi, lo lắng lại khiển trách nói, "Ông biết cháu buồn, nhưng cháu cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, đồ ăn vẫn phải ăn, giấc ngủ vẫn phải ngủ, có hiểu không?" Điền Tư đáp lời tỏ vẻ mình đã rõ.
Cậu anh mời Điền Trọng Lân ngồi lên ghế sofa, ông mới đặt gậy xuống, thả lỏng cái chân bệnh ở một mức độ nhỏ.
Điền Dục Mẫn và Kỳ Chấn Quảng đều không có gì để nói, Kỳ Chấn Quảng ngồi một lúc liền đi giao lưu.
Vào đêm, người trong sảnh cũng dần ít đi.
Bà ngoại bảo Tiểu Dương làm xong cơm canh rồi gửi đến, ba bà cháu cùng ăn cơm trong phòng nghỉ.
Trong khoảng thời gian Điền Tư đi vệ sinh, bà ngoại và cậu nói đến Điền Trọng Lân, bà nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị của Điền Trọng Lân, lại nghĩ đến ông lạnh lùng vô tình khuyên họ đừng đau buồn, liền không nhịn được mà thấp giọng nói: "Rốt cuộc cũng là làm cán bộ lãnh đạo, tình cảm nói vứt là vứt, người ta có thất tình lục dục, làm sao có thể nói không buồn là không buồn?"
Cậu anh thấy Điền Tư không có ở đó, nói một cách có ý tứ: "Con thấy ông ấy sẽ không đau buồn đâu, lúc trước anh Bồi Anh mất ông ấy cũng chẳng để tâm."
Bà ngoại chỉ nghĩ đến Điền Bồi Anh rồi lại than thở: "Đúng vậy, mộ phần không chịu mua, tang lễ không chịu làm, rải tro cốt xuống biển là xong. Đâu có người bố nào như vậy? Gần như là tuyệt tình. Mẹ thấy mà tức giận, thôi không nói nữa, nói xong lại buồn."
Điền Tư bước ra, bà ngoại và cậu lại trở nên yên lặng, từ từ ăn cơm tiếp.
Ánh đèn chiếu lên mặt Điền Tư thật bình lặng, như muối mịn được rắc lên.
______Edited by Koko |