Điền Tư đưa Hồ Già đến khu Long Loan, anh dọn dẹp nhà cửa xong rồi lại quay về Xuân Hà Loan.
Nơi ở của Điền Trọng Lân ở Xuân Hà Loan hơi giống như một chiếc rương da bát phương bát giác, kiểu dáng đoan chính, trung hòa, hai cây tùng La Hán trong sân cũng có dáng vẻ uy nghiêm, nghiêm chỉnh, nhưng không có vẻ khoan dung. Vừa bước vào cửa, Điền Tư lại ngửi thấy mùi thuốc bắc, dì Tiểu Cầm đang cúi người sắp xếp các loại hộp quà và giỏ trái cây, có một số phải trả lại, một số có thể giữ lại. Điền Tư đến phòng đọc sách chào hỏi Điền Trọng Lân, Điền Trọng Lân không lên tiếng, mí mắt cũng không buồn nhấc lên, Điền Tư ngồi một lúc rồi lại đi ra ngoài.
Trước bữa trưa, một người đàn ông trung niên lạ mặt đến gõ cửa.
Dì Tiểu Cầm ra mở cửa, người đàn ông đứng bên ngoài, hòa khí gửi quà rồi quay người bỏ đi.
Điền Dục Mẫn ngẩng mắt lên nhìn người đàn ông rồi quay sang xem tin tức với vẻ mặt lạnh lùng. Cô biết người đến là tài xế của Kỳ Chấn Quảng.
Sau khi bọn họ sống ly thân, Kỳ Chấn Quảng hiểu rằng cô không thích gặp anh ta nên dần dần cũng nguội lạnh, chỉ để cho Tiểu Vương đến đưa quà, thể hiện thái độ đúng mực, còn lại thì cứ để cô làm ầm lên đi. Người đến tuổi trung niên, buồn vui lẫn lộn, mấy chuyện vặt vãnh, ai chẳng phải nhịn một hơi mà sống, bất mãn thì bất mãn, Kỳ Chấn Quảng không cho rằng Điền Dục Mẫn có cái gan mà ly hôn.
Điền Trọng Lân bước ra từ phòng đọc sách, nhìn thấy món quà mà Kỳ Chấn Quảng gửi.
Ông quay đầu lại thấy Điền Dục Mẫn ngồi trên ghế sofa, chiếc áo khoác dáng suông trên người trông gọn gàng, nét bình tĩnh trên mặt cô như thể Kỳ Chấn Quảng chẳng liên quan gì đến cô.
Điền Trọng Lân không khỏi lại phải phiền lòng, nỗi phiền muộn này còn nhiều hơn lúc ông gả con gái, ông nắm chặt gậy, gân xanh nổi lên, ho một tiếng rồi hỏi cô: "Sao Chấn Quảng không đến?" Điền Dục Mẫn thấy Điền Tư không có ở đây, trong phòng khách chỉ có cô và Điền Trọng Lân, bèn nói: "Con không biết anh ta." Điền Trọng Lân nhíu mày: "Không biết anh ta? Anh ta là chồng con, sao con lại không biết anh ta?" Điền Dục Mẫn nói: "Chúng con không gặp mặt cũng chẳng gọi điện, anh ta đến hay không, con không biết." Điền Trọng Lân nhất thời cũng không nói gì.
Hai người nói chuyện xong, Điền Khải Nhân cũng vừa lúc trở về.
Điền Khải Nhân thường ở Bắc Kinh, chỉ về vào dịp Tết Dương lịch và Tết Âm lịch, ông biết rất ít về chuyện ở Dũng Thành.
Trong nhà như một bãi chiến trường, Điền Khải Nhân vừa bước vào cửa đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Điền Trọng Lân va chạm với Điền Dục Mẫn và Điền Tư nên chỉ có thái độ hòa nhã với Điền Khải Nhân, trên bàn ăn, Điền Khải Nhân hỏi Điền Tư gần đây đang làm gì, Điền Trọng Lân ngẩng mắt lên nhìn Điền Tư, Điền Tư ôn hòa nói: "Cháu đang làm game." Điền Khải Nhân gật đầu rồi lại thấy Điền Trọng Lân có mặt không vui, ông lại đổi sang hỏi Điền Dục Mẫn: "Sao Chấn Quảng lại không đến ăn cơm?" Điền Dục Mẫn nghĩ rằng anh trai vẫn chưa biết chuyện của mình nên đành phải nói: "Anh ấy bận việc."
Điền Khải Nhân hỏi hai câu, ba người còn lại đều mất hết cảm giác ngon miệng.
Ăn xong, Điền Khải Nhân nhớ ra rằng công viên thành phố có triển lãm trụ mai (*) nên liền đề nghị đi xem.
(*梅桩 (Trụ mai) là một loại cọc hoặc trụ được làm từ cây mai. Trụ mai cũng có thể được sử dụng để chỉ các vật phẩm trang trí hoặc các công trình nghệ thuật được làm từ gỗ cây mai.)
Mặt trời ấm áp và rực rỡ, bốn người đều cùng đi, Điền Trọng Lân chân tay bất tiện, con cái đều phải tránh đường cho ông, nửa che chở nửa theo sau mà đi phía sau ông.
Sân khấu cổ trong công viên là nơi có cảnh tượng náo nhiệt, chỉ riêng trụ mai đã có mấy kiểu dáng, trụ mai chẻ truyền thống Tô Châu, trụ mai khô héo, trụ mai già, trong đó, trụ mai chẻ có ý nghĩa là đẹp nhất, đó là là chặt ngọn cây mai, chẻ đôi, trên đó tiếp nối Ngọc Điệp, Cung Phấn (*), đúng là thời vận hanh thông, trên cành khô nở ra những chấm sao. Điền Trọng Lân thấy thích ý nên trong lòng thầm nhẩm thơ. Đối diện là Ngọc Sinh Hương, Kỳ Xuân Quân(*), Bạch Hoa Khôi, màu sắc khác nhau, có dày có thưa, đậm thì đậm, nhạt thì nhạt, rêu xanh mềm mại, thân cây thô ráp, trên cành non xinh đẹp đầy những nụ hoa. Điền Tư thích Tuyết Linh Long cao vút, anh chụp ảnh một cách nghiêm túc rồi gửi cho Hồ Già.(*Ngọc Điệp, Cung Phấn: Tên loài hoa, mình search thì 玉蝶 (Ngọc Điệp) nhìn giống sen đá còn 宫粉 (Cung Phấn) thì nhìn giống hoa ban Tây Bắc.Ngọc Sinh Hương (玉生香) dùng để chỉ một loại hoa có hương thơm dễ chịu và vẻ đẹp thanh khiết, thường xuất hiện trong văn học Trung Quốc.Kỳ Xuân Quân (寄春君): một tên gọi khác của cây mai, được sử dụng như một biệt danh cho cây mai, thể hiện sự liên kết của loài cây này với mùa xuân.)
Ra khỏi công viên, Điền Trọng Lân mua ba chậu hoa ở chợ hoa đầu phố.
Một chậu ông giữ lại, hai chậu còn lại tặng cho Điền Dục Mẫn và Điền Khải Nhân. Bốn người về nhà, còn một khoảng thời gian nữa mới đến bữa tối.
Điền Trọng Lân ngồi trên ghế sofa xem tin tức quốc tế, Điền Tư và những người khác ngồi cùng. Sau khi tin tức kết thúc là quảng cáo, quảng cáo lợi ích cộng đồng, quảng cáo Coca-Cola, quảng cáo Apple, và, quảng cáo của Hồ Già. Điền Tư thấy Hồ Già xuất hiện trên chiếc TV màn hình LCD, thấy cô chạy, nhảy, cười vui vẻ, đối diện với khán giả đọc lời quảng cáo một cách thoải mái, tiếng trống khiến Điền Tư ù tai và tim đập, ánh sáng từ TV chiếu lên mặt anh, chiếu ra niềm vui và sự ngưỡng mộ của anh.
Quảng cáo dài 45 giây, Điền Trọng Lân xem phần mở đầu đã nhận ra Hồ Già.
Điền Dục Mẫn cũng nhận ra Hồ Già, cô chỉ gặp Hồ Già vài lần nhưng ấn tượng rất sâu sắc về dáng vẻ của cô.
Cử chỉ của Hồ Già đều mang khí chất bướng bỉnh, đẹp như tạp chí, còn có thể nói là như diễn viên điện ảnh. Điền Dục Mẫn không ngạc nhiên khi Điền Tư thích Hồ Già. Quảng cáo hết, Điền Dục Mẫn liếc nhìn Điền Tư, Điền Trọng Lân bắt được ánh mắt của Điền Dục Mẫn, ông nghi ngờ cô đã biết từ sớm chuyện Điền Tư đang yêu đương, chỉ là không nói với ông, trong lòng ông lại càng thêm một tầng bất mãn, gần như muốn vỡ tung.
Đến bữa tối, Kỳ Chấn Quảng vẫn không đến.
Điền Khải Nhân hỏi đến Kỳ Chấn Quảng, giọng điệu Điền Dục Mẫn đáp lại rất nhạt nhẽo, ông cũng đoán ra giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau bữa ăn, Điền Trọng Lân gọi Điền Dục Mẫn vào phòng đọc sách, nói đi nói lại vẫn là về cuộc hôn nhân của cô, Điền Dục Mẫn vẫn giữ thái độ cũ, kiên quyết muốn ly thân với Kỳ Chấn Quảng, nói đến cuối cùng, Điền Khải Nhân cũng bước vào, Điền Trọng Lân thở dài khuyên: "Bây giờ con đã 36 tuổi rồi, làm việc cũng không biết nghĩ đến hậu quả, ly thân truyền ra ngoài nghe không hay chút nào." Điền Dục Mẫn nói: "Bây giờ vợ chồng ly thân rất nhiều, chúng con sống ly thân, thuận tiện cho con, cũng thuận tiện cho anh ấy." Điền Trọng Lân hỏi: "Vậy con định ly thân với cậu ta trong bao lâu?"
Điền Dục Mẫn thành thật nói: "Con không biết, có thể hai năm, cũng có thể lâu hơn."
Điền Dục Mẫn đành phải nói thẳng: "Con muốn ly hôn."
Cả bố và anh trai cô đều sửng sốt.
Điền Khải Nhân có quan hệ thân thiết hơn một chút với Điền Dục Mẫn, ông hỏi: "Đang yên đang lành, sao lại muốn ly hôn?"
Điền Dục Mẫn đáp: "Em và anh ấy không hợp nhau, không thích hợp để sống cùng nhau." Điền Trọng Lân lạnh lùng nói: "Các con đã kết hôn mười năm, dù có chỗ nào không hợp thì giờ cũng đã hợp rồi, nếu thực sự không hợp, sao lúc yêu đương và kết hôn con không nói? Bố không đồng ý cho con ly hôn." Nghe vậy, trong lòng Điền Dục Mẫn đã lạnh đi một nửa, cô nói chuyện với bố, câu bố hay nói nhất chính là bố không đồng ý, bố không tán thành, con quá yếu đuối, cả ba câu trên, câu nào cũng vì cô, nhưng chẳng có câu nào là lời hay.
Điền Khải Nhân thở dài nói: "Có phải em và cậu ta cãi nhau à?"
Điền Dục Mẫn đã bị tổn thương bởi lời nói của bố, cô cúi đầu nói: "Nói chuyện không hợp nhau thì tất nhiên sẽ cãi nhau."
Điền Khải Nhân nghe vậy liền thực sự cho rằng họ ầm ĩ như vậy là do có mâu thuẫn, ông ôn hòa khuyên: "Vợ chồng, có chút mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, anh và chị dâu cũng cãi nhau, qua vài ngày rồi sẽ ổn thôi, em dọn ra ngoài cũng tốt, có thể bình tĩnh lại, nhưng mấy lời nói về ly hôn thì đừng nên nói..."
Điền Dục Mẫn ngẩng đầu, cắt ngang lời của Điền Khải Nhân: "Lời em nói không phải là lời nói lúc tức giận."
Điền Trọng Lân tức giận hỏi cô: "Vậy con muốn thế nào? Bây giờ qua đó đề nghị ly hôn với nó à?"
Đối mặt với bố mình, khóe mắt Điền Dục Mẫn từ từ đỏ lên.
Mối quan hệ giữa cô và bố vốn không tốt.
Trước đây, khi cô học tiểu học, các bạn cùng lớp biết bố cô là Thị trưởng, nên thầm gọi cô là tiểu thư nhà quan.
Cô là lớp trưởng, không tránh khỏi việc phải giúp cô giáo quản lý trật tự lớp, mỗi lần kêu im lặng, có mấy cậu bé ghét cô sẽ cười rồi che miệng nói: "Tiểu thư nhà quan lại nói giọng quan rồi." Trong lòng Điền Dục Mẫn có một chú mèo con đang khóc, cô nghĩ, bọn họ thì hiểu gì chứ? Bố cô rất ít khi quan tâm đến cô, cô không cảm thấy ông là quan, càng không cảm thấy mình là tiểu thư nhà quan.
Sau đó có lần, họ giấu cặp sách của cô sau thùng rác, đợi cô lôi cặp sách ra, trên lớp da cặp màu đỏ Burgundy bóng loáng toàn là những vết xước đen bẩn, chà mãi không sạch, rửa cũng không hết. Điền Dục Mẫn trong lòng cảm thấy trống trải, điều cô lo lắng nhất là gia đình phát hiện ra cô bị bắt nạt ở trường, nước mắt cô rơi xuống, khóc lóc rồi hỏi mấy cậu bé đó tại sao lại đối xử với cô như vậy, họ nghe xong liền cất giọng điệu quái dị nói: "Không thể nào, khóc thật đấy à? Tiểu thư nhà quan ơi, chẳng lẽ cậu định bảo bố cô bắt bọn tôi sao?"
Cô về đến nhà, gia đình thấy mắt cô sưng lên như quả hạnh, lại thấy cặp sách của cô cũng đoán ra được sơ sơ.
Điền Trọng Lân tan làm, nghe mẹ cô kể lại, ông liếc nhìn cô rồi hỏi: "Vậy tại sao họ lại bắt nạt con?"
Điền Dục Mẫn lắc đầu nói không biết, khuôn mặt Điền Trọng Lân đối diện với phía ánh sáng, cô chỉ cảm thấy bố ở rất xa cô, ông nói: "Người ta sẽ không vô cớ bắt nạt con, hoặc là con không làm tốt công việc lớp trưởng, hoặc là con đã làm điều gì khiến họ không vui, ngày mai con đến trường nói chuyện thật kỹ với họ, giao tiếp thêm một chút, mạnh mẽ lên, chuyện trẻ con không khó giải quyết đến vậy đâu."
Điền Trọng Lân nói xong liền quay lưng đi bận việc của mình.
Điền Dục Mẫn đứng một lúc, cô tê dại cả người, trong lòng cảm thấy vô cùng trống vắng.
Ngày hôm đó, cô trở về phòng, mắt như nối với bể bơi lớn trong bài toán, xả nước mãi cũng không hết.
Thái độ lạnh lùng và tùy ý của Điền Trọng Lân còn khiến cô buồn hơn cả bạn học, ông là bố cô mà, tại sao ông lại không giúp cô?
Nghĩ đến đây, Điền Dục Mẫn lại khóc thút thít. Điền Bồi Anh vừa tan học tiết tự học buổi tối về, nghe thấy em gái khóc, dù thế nào cũng phải chen vào phòng xem cô thế nào. Nhìn thấy Điền Dục Mẫn đã khóc thành lệ nhân (người nước mắt), tóc dính từng sợi trên khuôn mặt đỏ bừng, nét mặt anh dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi cô có chuyện gì, Điền Dục Mẫn lắp bắp kể lại, Điền Bồi Anh tức giận đến mức trợn mắt: "Lũ nhóc này dám bắt nạt em gái anh như vậy! Ngày mai anh đi học cùng em, xem xem anh xử lý bọn nó thế nào!"
Ngày hôm sau, Điền Bồi Anh cúp học, đứng ở cổng trường chờ người.
Điền Bồi Anh bảo Điền Dục Mẫn chỉ từng đứa bạn học nam ra, anh mắng chúng rồi túm chặt lấy chúng, không chịu thả đi.
Điền Bồi Anh dáng người cao lớn, lông mày rậm nhíu lại, ánh mắt đen sẫm, thực sự rất đáng sợ, có cậu bé còn khóc hu hu. Điền Bồi Anh lại quát nó: "Mày còn dám khóc? Không được khóc!" Cậu bé cắn môi, tủi thân, tiếng khóc đang từ loa ngoài chuyển thành tắt âm lượng. Đợi anh bắt đủ nhóm bắt nạt Điền Dục Mẫn, anh liền như dắt một xâu cua, dắt chuỗi mấy thằng nhóc này đi gặp cô giáo.
"Cô giáo cái kiểu gì vậy? Em gái tôi bị bọn nó bắt nạt như thế mà cô cũng không quản?"
Trong phòng làm việc, Điền Bồi Anh mang theo sự giận dữ chất vấn cô giáo.
Sau đó, không còn ai gọi Điền Dục Mẫn là tiểu thư nhà quan nữa.
Bây giờ, Điền Dục Mẫn đứng trong phòng đọc sách, đối mặt với bố và anh trai, cô nghĩ đến Điền Bồi Anh, trong lòng lại càng thấy chua xót.
Nếu Điền Bồi Anh còn ở đây, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hỏi cô rằng có chuyện gì, anh nhất định sẽ đem khuôn mặt lạnh mà tìm Kỳ Chấn Quảng, anh nhất định sẽ ủng hộ cô ly hôn.
Anh và cô rốt cuộc cũng là người nhà, ý nghĩa của người nhà là dù xảy ra chuyện gì, Điền Bồi Anh đương nhiên cũng sẽ đứng sau lưng cô, vô lý mà bảo vệ cô, người nhà phải là đường lui.
Điền Dục Mẫn siết chặt tay, trong lòng là một mảnh hoang vu.
Điền Khải Nhân bị kẹp giữa Điền Dục Mẫn và Điền Trọng Lân, như một chiếc bánh quy nhân kem, ngó đầu bên trái rồi lại bên phải.
Ông lải nhải khuyên: "Bố, bố đừng nóng vội, có gì từ từ nói, sự tình còn chưa đến mức phải ly hôn mà, Dục Mẫn em cũng vậy, nói mấy lời này cho đàng hoàng, bây giờ em cũng sắp 40 tuổi rồi, ly hôn lúc này không thực tế, em nghĩ xem, bây giờ em ly hôn với cậu ta, sau này nếu hối hận thì sao? Già rồi thì sao? Ai sẽ chăm sóc em?" Điền Dục Mẫn nghe mà nhức đầu, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi phòng đọc sách.
Ba người cầm cự trong phòng đọc sách mấy tiếng đồng hồ, mỗi người nói một kiểu, lãng phí rất nhiều nước bọt.
Điền Dục Mẫn ra khỏi phòng đọc sách, trong lòng như đang nén một luồng khí.
Điền Tư ngồi trong phòng khách xem TV không tiếng, nghe động tĩnh từ xa trong phòng đọc sách, trong lòng anh đoán được cô và chú đã sinh hiềm khích.
Anh nhẹ nhàng gọi cô, lấy ra một món quà được gói tinh xảo bằng giấy lê tuyết màu kem tặng cô, ruy băng thiên thần màu xanh mềm mại, Điền Dục Mẫn cúi mắt xuống, trong lòng như được ngậm một viên kẹo cam thảo, Điền Tư cười nói với cô: "Cô, chúc mừng năm mới, đây là quà, cô về rồi hãy mở." Điền Dục Mẫn khàn giọng nói được, cô cười rồi nói với Điền Tư: "Chúc mừng năm mới."
Về đến nhà, Điền Dục Mẫn mở món quà ra, một chiếc mặt nạ châu Phi hình trái tim nằm yên ở bên trong.
Cô cầm mặt nạ lên xem, chỉ thấy mặt nạ này nhìn rất dễ thương, mắt tròn ở giữa là chấm đen nhỏ, giống như chim mắt trắng trong tranh của Bát Đại Sơn Nhân, bên trong chứa vô hạn những điều thú vị.
Điền Dục Mẫn treo mặt nạ Điền Tư tặng cùng với mặt nạ Điền Bồi Anh tặng, mặt nạ một lớn một nhỏ, một động một tĩnh, thực sự hài hước, nhìn mãi, khóe mắt Điền Dục Mẫn cũng trở nên cay nóng, cô biết rằng cô vẫn còn có người nhà.
______Edited by Koko