Hai người đứng đối diện nhau nhưng cách một khoảng.
Mấy năm nay Hồ Hải Văn chăm sóc bản thân vô cùng tốt, đứng dưới ánh đèn chói lọi cũng không lộ ra nhiều nếp nhăn.
Hồ Già nhìn khuôn mặt ông nhưng chỉ nghĩ đến nếp nhăn nơi khóe mắt của Lý Huệ Quân, cô cắn răng, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: "Mẹ con chạy ra ngoài đánh bạc rồi, con tìm không thấy mẹ, bố giúp con tìm có được không... Con thực sự sợ mẹ xảy ra chuyện, dù sao mẹ cũng là vợ cũ của bố, bố giúp tìm người con được không? Coi như con cầu xin bố đấy."
Hồ Hải Văn khá ngạc nhiên, "Mẹ con đánh bạc à? Bắt đầu đánh từ bao giờ? Bà ta đi đâu rồi?"
Hồ Già bất đắc dĩ nói: "Con không biết mẹ đi đâu nên mới nhờ bố giúp đó... Con là trẻ vị thành niên, đừng nói là vào sòng bạc, con còn không biết sòng bạc mở ở đâu, bố đã hơn 40 tuổi rồi, kinh nghiệm xã hội chẳng phải nhiều hơn con sao? Con chỉ muốn bố giúp con nghĩ cách, giúp con tìm người giúp thôi mà!"
Hồ Hải Văn vẫn đứng im, giọng điệu mang theo vẻ ôn hòa và chín chắn.
Ông nói: "Được được được, bố sẽ nghĩ cách giúp con, con đừng nóng vội, con xem có báo công an được không rồi xem camera giám sát xem?"
Hồ Già gấp gáp nói: "Cái khu chung cư cũ nát đó có mấy cái camera đâu, nếu báo công an được thì con đã báo từ sớm rồi, nhưng mất tích thế này không tính là mất tích, phạm tội cũng không tính là phạm tội, cảnh sát thèm quản cái chuyện rách việc này của con à!"
Bên này Hồ Già còn đang kích động, vợ Hồ Hải Văn là Nguyễn Chu đã bước ra. Bà ta vừa tiêm botox, gương mặt căng cứng, lạnh lùng đứng đó nhìn cô từ trên xuống dưới.
"Chuyện gì vậy?" Nguyễn Chu nghiêng đầu hỏi Hồ Hải Văn.
Hồ Hải Văn thì thầm với bà ta: "Mẹ nó ra ngoài đánh bạc rồi."
Hồ Già siết chặt nắm tay, hai người họ ở ngay trước mặt cô lại bắt đầu nói chuyện riêng.
"Em tưởng là chuyện gì," Nguyễn Chu khoanh tay nói, "Mẹ nó đánh bạc, nó phát cáu gì với anh? Biết đâu sáng mai là về rồi."
Hồ Già lười để ý đến Nguyễn Chu, coi như bà ta đang phun phân, cô chỉ hận Hồ Hải Văn còn do dự, liền thẳng thừng tiến lên truy hỏi ông: "Con chỉ cần bố nói một câu, rốt cuộc bố có tìm Lý Huệ Quân không!"
Hồ Hải Văn bị kẹt giữa hai người phụ nữ nên có hơi khó xử, ông nhìn Hồ Già, vẻ mặt phiền muộn như thể một người đàng hoàng bị người ta gây khó dễ.
"Giai Giai, không phải bố không muốn giúp con mà bố thực sự không biết mẹ con đi đâu..."
Còn chưa nói hết câu, Hồ Già nghe Hồ Hải Văn gọi Lý Huệ Quân là "mẹ con", lòng đã nguội hơn một nửa.
Hồ Hải Văn ôn tồn nói: "Với lại, bố đâu có đánh bạc, làm sao tìm được mấy sòng bạc ngầm đó? Con nhìn xem con kìa, đầu tóc cũng rối bù, giờ này rồi còn chạy đi chạy lại bên ngoài, bây giờ con cũng học lớp 12 rồi, ngày mai còn phải đi học, con nên lấy việc học làm trọng, về sớm nghỉ ngơi đi, biết đâu ngày mai mẹ con lại về rồi, con có muốn bố gọi xe đưa con về không?"
Nói xong, ông liền lấy điện thoại ra, định gọi xe cho cô.
Ông chỉ là không muốn giúp cô tìm người.
Hồ Già lạnh người đi, cô cười nhìn Hồ Hải Văn.
"Lấy việc học làm trọng? Con mẹ nó, sắp mất nhà luôn rồi, còn học hành cái gì nữa!"
Nguyễn Chu nhíu mày, "Đứa nhỏ này sao lại vô học như vậy? Sao lại dám hét vào mặt người lớn?"
Hồ Già trực tiếp đáp lại: "Bà thì có học thức à? Có học thức mà lại đi ngủ với chồng người ta à?"
Sắc mặt Nguyễn Chu ngay lập tức thay đổi.
Hồ Hải Văn tức giận, ông vừa định mở miệng mắng Hồ Già, cô đã xông lên: "Còn ông nữa, con mẹ nó hồi đó ông lên giường với con đàn bà này sao không nghĩ đến việc học của con, giờ lại đứng đây giả bộ cái gì? Tôi nói cho ông biết, việc này ông muốn giúp thì giúp, không giúp thì thôi, đừng có lãng phí thời gian của tôi! Còn bà..."
Hồ Già vừa cười vừa nói với Nguyễn Chu: "Bà tưởng bà tìm được người đàn ông tốt à? Ôm một cục rác mà coi như báu vật, căn nhà bà đang ở bây giờ còn là của mẹ tôi bỏ tiền ra mua đấy!"
Hàng xóm xung quanh mở cửa ra nghe lén.
Hồ Già trực tiếp quay đầu mắng: "Nghe cái con mẹ mày ấy?"
Hồ Hải Văn không nhịn được mà quát cô một câu: "Con nói chuyện cái kiểu gì thế!"
Hồ Già tự bấm thang máy cho mình rồi quay lại mắng ông: "Ông còn là người à? Tôi tưởng ông là chó rồi cơ!"
Hồ Hải Văn và Nguyễn Chu đều bị tức đến nghẹn, chỉ trừng mắt nhìn Hồ Già. Khi thang máy đến, Hồ Hải Văn vẫn nhìn cô, ông bị cô chọc tức không nhẹ, mặt cũng đỏ bừng. Hồ Già bước vào trong thang máy, đột nhiên cô thấy Hồ Hải Văn đã trở thành một người rất tồi tệ, hồi nhỏ cô vẫn luôn thấy bố mình cao lớn, giờ cô thấy ông chẳng có gì hơn, so với cửa thang máy rộng lớn, ông chỉ như một sợi mì.
Hồ Già lạnh lùng nói với ông: "Ông không xứng làm bố."
Cửa thang máy đóng lại rồi đi xuống.
Gió đêm lạnh lẽo.
Hồ Già chạy ra khỏi khu chung cư. Đường phố chằng chịt, cô không biết mình nên đi về đâu.
Cô định gọi xe nhưng cơ thể lại căng thẳng đến cao độ, tim đập đến cuồng loạn, Hồ Già nhập sai mật khẩu điện thoại tận ba lần, tay cô run quá, bấm không được phím, Hồ Già chỉ có thể tự hít một hơi thở sâu. Đến lần thứ tư, tay cô cuối cùng cũng không run nữa. Taxi vừa lao đến, Hồ Già liền ngồi vào trong xe, ánh đèn đường vàng vọt lướt qua khuôn cô.
Hồ Già thấy cả thành phố này thật dài.
Hồ Già dùng điện thoại của mẹ cô để gọi cho Mạch Á Văn và Vương A Vân.
Có lẽ vì biết là Hồ Già nên họ đều không nghe, Hồ Già gọi đến cho Vương A Vân, bà ta liền trực tiếp tắt máy.
Hồ Già lại xem lịch sử đi lại gần đây của Lý Huệ Quân, quán trà Mai Gia Ổ Long Tỉnh xuất hiện với tần suất cao nhất. Cô không còn cách nào, chỉ đành bảo tài xế chở cô đến quán trà này để thử vận may. Đến Mai Gia Ổ Long Tỉnh, Hồ Già xuống xe, buổi tối có gió to, cả dãy cây bạch đàn trên phố đều phát ra tiếng động.
Mai Gia Ổ Long Tỉnh vẫn nằm một góc yên tĩnh, ánh đèn vừa ấm áp vừa kín đáo.
Hồ Già bước vào, cô gọi set ăn rẻ nhất, vừa ngồi xuống cô đã lấy cớ đi toilet.
Toilet ở bên trong.
Hồ Già đi ngang qua mấy phòng bao, bình phong mờ ảo, cô vén rèm lên, trong phòng bao trống không.
Đi một vòng, Hồ Già không phát hiện ra có gì khả nghi, cổ họng cô khô khốc đến mức sắp bốc khói, cô bước ra, uống cạn ly trà trong hai ba ngụm rồi nuốt bánh quy nhỏ. Đã 11 giờ rồi, Hồ Già nhìn xung quanh, trong quán chỉ còn có mình cô, nhân viên phục vụ ngồi sau quầy thu ngân dùng điện thoại xem phim hoạt hình.
Không còn ai mà vẫn mở cửa làm gì? Hồ Già không thể hiểu nổi.
Cô nhớ quán này mở cửa đến 2 giờ sáng, rõ ràng sau khung giờ này không có ai đến.
Hồ Già bước ra ngoài, cô luôn cảm thấy trong lòng có một nút thắt chưa được gỡ ra, Mai Gia Ổ Long Tỉnh chắc chắn là manh mối để tìm Lý Huệ Quân nhưng cô không tìm được điểm thông tin để tháo gỡ sợi dây này. Hồ Già không nản lòng, cô tự an ủi mình phải suy nghĩ cho thật kỹ, cô đứng bên đường, nhíu mày hút thuốc như một cảnh sát hình sự lão luyện.
Giờ này trên đường cũng có người giao đồ ăn.
Trong khoảng thời gian hút hai điếu thuốc đã có ba shipper chạy qua trước mặt cô.
Hồ Già nghĩ đến Lý Huệ Quân, bà cũng gọi đồ ăn vào giờ này, gọi mấy món như cháo, mì xào gì đó rồi giao đến Mai Gia Ổ Long Tỉnh.
Hút đến điếu thuốc thứ ba, Hồ Già cảm thấy có gì đó không ổn, cô đứng dậy, đi về phía bên cạnh Mai Gia Ổ Long Tỉnh, bên này là một con hẻm, bên trong tối om, chỉ có một cái đèn đường bên ngoài.
Phía sau có một shipper dừng lại.
"Xin chào, đồ ăn của anh đến rồi ạ, là Mai Gia Ổ Long Tỉnh đúng không ạ?" Một câu mở đầu quen thuộc.
"Hả? Để ở cửa sau... Cửa sau là ở đâu vậy ạ? À, được rồi, tôi biết rồi." Anh chàng cúp máy, xách đồ ăn vội vã chạy đến chỗ Hồ Già, cô kẹp điếu thuốc trong tay, nhìn anh chàng shipper xách đồ lướt qua vai cô chạy đi.
Cuối con hẻm nhỏ, một cánh cửa sắt được mở ra.
Nhờ ánh sáng điện thoại của anh chàng shipper, Hồ Già nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn.
Anh chàng liên tục lôi ra năm sáu phần đồ ăn, họ im lặng nhận lấy rồi bước vào trong, cánh cửa sắt lại được đóng lại.
Hồ Già thấy ở sâu trong con hẻm còn có một gã đàn ông đang canh gác, ngậm một điếu thuốc cố giữ sự tỉnh táo, anh chàng shipper không nhận ra điều gì bất thường, giao xong đồ ăn liền chạy ra rồi leo lên xe điện, đi đến nơi tiếp theo. Chỉ có Hồ Già là đứng tại chỗ như bị sét đánh.
Sòng bạc mà cô tìm khắp nơi hóa ra lại ẩn sau cửa hàng.
Mây đen tránh sang một bên, để lộ ra ánh mặt trăng chua chát.
(*Ý nghĩa tên tiêu đề: 打渔杀家 (Đả ngư sát gia / Đánh cá giết nhà) là một vở kịch nổi tiếng trong nghệ thuật Kinh kịch của Trung Quốc. Đây là một phần của vở kịch lớn hơn có tên 《庆顶珠》(Khánh đỉnh châu). Vở kịch này còn có các tên gọi khác như 《漁夫恨》(Ngư phủ hận) hoặc 《討漁稅》(Thảo ngư thuế).
Cốt truyện của vở kịch xoay quanh nhân vật Tiêu Ân (萧恩), thực chất là Nguyễn Tiểu Thất (阮小七) từ Thủy Hử truyện. Ông cùng con gái sống ẩn dật bên hồ Thái Hồ, làm nghề đánh cá. Khi bị ép buộc phải nộp thuế đánh cá bất hợp pháp, họ đã phải đối mặt với sự áp bức từ địa chủ Đinh Tử Tiếp (丁子燮). Cuối cùng, Tiêu Ân và con gái đã trả thù bằng cách giết chết Đinh Tử Tiếp và gia đình hắn.)
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Danh Sách Chương: