(*Ý nghĩa tiêu đề chương quá khó, editor tra baidu mà vẫn chưa hiểu, ai biết thì giúp editor zới. Từ gốc là '相思令'.)
Đới Sơn Nguyệt túc trực bên Trì Tông Dự ba ngày rồi phải làm lễ tiễn biệt.
Lễ tiễn biệt được định vào buổi sáng, Đới Sơn Nguyệt căng thẳng đến mức khó chịu, kem bơ cũng không ăn, cà phê đen cũng không uống nữa, người cứ thế cúi mày rũ mắt ngồi trên ghế sofa lẩm nhẩm điếu văn, áo khoác len đen ống thẳng bao lấy bà như một chiếc chuông. Cậu đã thức mấy ngày rồi, ăn uống cũng tăng vọt, đổ lên nước sốt viền bào ngư lên ba con tôm trên hộp mì mà Tiểu Dương mang đến, phần thịt dày béo ngậy, hương vàng phảng phất, cậu chúi đầu ăn như hô mưa gọi gió vậy. Điền Tư không có khẩu vị gì, anh chỉ uống hai ngụm cháo rồi ăn quả trứng luộc là xong.
Bà ngoại liếc mắt nhìn cậu anh, "Mới sáng sớm đã ăn cua, ăn ba ba, tanh quá rồi đấy?"
Cậu dùng khăn ướt lau miệng, "Mẹ căng thẳng đến mức lại bắt đầu tấn công con rồi đó, đọc điếu văn chứ có gì đâu mà căng thẳng, cứ đọc theo là được mà."
Bà ngoại cẩn thận gấp tờ A4 trong tay rồi thở dài: "Mẹ cứ thấy viết không hay, quá gượng gạo, đọc ra ngại lắm, mẹ thật sự già cả rồi, da mặt càng ngày càng mỏng, trước kia chạy sang Đức mở hòa nhạc cũng không căng thẳng như vậy. Bây giờ nghĩ lại thì ông già đã không còn nữa, nói hay hay dở ông ấy đều không biết, trong lòng thật sự rất buồn."
Cậu an ủi: "Mở lễ tưởng niệm sao mà so với mở hòa nhạc được? Mẹ cứ thả lỏng, không ai cười mẹ đâu."
Bà ngoại không nói, cúi đầu lại lẩm bẩm đọc từ, cậu anh lại rút hộp bánh dừa nước quế từ hộp giữ nhiệt, rủ Điền Tư cùng ăn.
Thời gian lướt qua đến 9 giờ.
Đới Sơn Nguyệt chỉnh trang lại trang phục tỉ mỉ trong phòng nghỉ rồi mới từ từ bước ra.
Hiện trường lễ tưởng niệm đông nghịt người, lãnh đạo cục thành phố, đại diện thương hội, bên ngoài còn có hội đồng hương cũng cử người đến.
Lễ tiễn biệt bắt đầu, toàn thể đều đứng yên mặc niệm. Đới Sơn Nguyệt đứng thẳng người và cúi mắt.
Lãnh đạo thành phố mặc áo khoác chống thấm bẻ cổ, tay cầm micro phát biểu, giới thiệu tiểu sử của Trì Tông Dự.
Hình ảnh xưa của Trì Tông Dự chiếu trên màn hình rộng lớn, Đới Sơn Nguyệt nhìn ông vác ba lô leo núi, nhanh nhẹn khéo léo trèo qua đỉnh núi gần như thẳng đứng, chiếc kính râm trên mặt phản chiếu ánh nắng gay gắt, Trì Tông Dự cười, trên mặt lại nổi lên nếp nhăn tinh nghịch. Tiếc là giờ đây ông không còn cách nào cười được nữa, Đới Sơn Nguyệt nghĩ đến đây, trong lòng bất chợt sinh ra cảm giác cô đơn.
Trước khi lên phát biểu, Đới Sơn Nguyệt lại hít thở sâu.
Điền Tư nhìn bà ngoại chậm rãi bước lên bục, vô thức nhìn xem tay bà có cầm điếu văn không, nhưng Đới Sơn Nguyệt không cầm gì cả.
Bà khẽ hắng giọng, cầm micro lên, nén nỗi bi thương, ôn tồn mở lời: "Các vị lãnh đạo, các vị thân bằng quyến thuộc, chào buổi sáng mọi người. Trước tiên, xin để tôi thay mặt cho cả nhà bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới các vị khách quý đã đến tham dự lễ truy điệu, cảm ơn mọi người đã bận rộn vất vả đến đây, cùng chúng tôi chia sẻ nỗi buồn này, nói lời vĩnh biệt cuối cùng với chồng tôi Trì Tông Dự.
Vào đầu năm 2016, con gái tôi Trì Uẩn bất ngờ qua đời ở Nhật Bản, lúc đầu, tôi không thể chấp nhận tin dữ này, tôi cố chấp cho rằng đây là trò đùa ác ý qua điện thoại xuyên lục địa, cho đến khi chồng tôi đưa thi thể con bé từ Nhật Bản về. Sau đó cả năm trời, tôi giả vờ như phóng khoáng và thoải mái, thực tế là mỗi ngày đều khóc lóc như mưa trước mặt Tông Dự. Tôi biết là có thứ gì đó mạnh mẽ đã mang con gái tôi rời khỏi tôi, mà tôi thậm chí còn chưa kịp từ biệt nó.
Tông Dự lo lắng cho tình trạng của tôi, anh ấy dẫn tôi đi gặp bác sĩ tâm lý rồi lại mỗi ngày kéo tôi đi dạo công viên. Tôi từng ghen tị với sự kiên cường lạc quan của anh ấy, cho rằng một người khỏe mạnh như anh ấy có thể sống lâu hơn tôi. Sau đó có một hôm, bác sĩ của Tông Dự gọi điện cho tôi, nghiêm túc nói với tôi, các chỉ số báo cáo của anh ấy đều vượt ngưỡng, lại hỏi tôi rằng có biết anh ấy nghiện rượu hay không. Đến lúc đó tôi mới biết chồng tôi cũng vẫn đang đau khổ vì con gái, chỉ là trước mặt tôi anh ấy luôn giả vờ lạc quan.
Năm 2018, Tông Dự lần đầu bị nhồi máu não, sau khi xuất viện, anh ấy tích cực tập phục hồi chức năng, mỗi ngày đều đi bộ, đọc báo, tôi thấy anh ấy cầm thìa vững vàng, hoàn toàn không nghĩ rằng bệnh tật sẽ mang anh ấy rời khỏi tôi. Hai năm sau, Tông Dự phẫu thuật bụng xong lại nhồi máu não lần nữa và phải vào ICU. Năm đầu tiên, Tông Dự vẫn có thể nói chuyện với tôi, anh ấy sẽ hỏi tôi thời tiết bên ngoài, hỏi tôi sống có tốt không, năm thứ hai, Tông Dự nói ngày càng mơ hồ, anh ấy chậm rãi từ nói một chuỗi câu biến thành nói một câu, rồi từ nói một câu biến thành nói mấy chữ, cuối cùng thì biến thành những âm tiết không rõ. Tôi nắm tay anh ấy, cảm thấy thứ năm xưa mang con gái tôi đi lại sắp chạy đến mang chồng tôi đi.
Đây là năm thứ ba Tông Dự nằm trong ICU, anh ấy đã mất đi khả năng nói chuyện, cũng từ từ mất khả năng cử động ngón tay và chớp mắt. Sau khi con gái qua đời, tôi và Tông Dự từng giả định tình huống bị bệnh nặng của nhau, tôi biết anh ấy ghét nằm viện, đặc biệt là không thích bị người khác chăm sóc, nếu ở đây cho phép được trợ tử, tôi nghĩ rằng Tông Dự chắc chắn sẽ chọn kết thúc cuộc đời mình ngay năm đầu tiên. Tôi tưởng rằng mình đang cho Tông Dự cơ hội sống tiếp, nhưng giờ tôi nhận ra, tôi chỉ đang ích kỷ kéo dài sự sống của anh ấy.
Trước khi Tông Dự qua đời, tôi ngồi bên giường nắm tay anh ấy, lặp đi lặp lại tên anh ấy, xin lỗi anh ấy, mà anh ấy cũng rất cố gắng mở mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay tôi, sau đó vĩnh viễn rời xa chúng tôi. Xin lỗi, Tông Dự, em không có cách nào chữa khỏi bệnh cho anh, cũng không có cách nào xóa đi nỗi đau của anh, càng không có cách nào lạc quan kiên cường như anh, sự ra đi của anh thậm chí còn khiến tôi cảm thấy bản thân cũng chẳng còn bao ngày. Nhưng tôi đã hứa với anh, tôi sẽ chăm sóc tốt cho gia đình của chúng ta, tôi sẽ mỗi ngày đi công viên dạo bộ và tập luyện, tôi sẽ cố gắng lạc quan, phóng khoáng, cho đến khi tôi hòa vào biển lớn và sông núi, để số mệnh đã mang anh và con gái đi cũng mang tôi đi."
Bà ngoại phát biểu xong, cậu đã khóc thành mưa từ sớm.
Đến chiều, thi thể Trì Tông Dự được hỏa táng ở ngoại ô.
Điền Tư nhìn ông ngoại được thu gọn trong hộp tro cốt, anh biết rằng mình lại mất đi một người thân nữa.
Thượng Hải đổ tuyết, tuyết hôm nay đến đặc biệt sớm, hạt tuyết nhỏ li ti rơi lả tả, Điền Tư bấm điện thoại gọi cho Hồ Già, trong ánh sáng mờ ảo, anh mở lời: "Giai Giai, chúng ta gặp nhau đi."
______Edited by Koko |