Ngày tháng vẫn trôi qua như thường, Hồ Già mỗi ngày học hai trang từ vựng tiếng Anh.
Cô không còn đi học muộn tan học sớm nữa, mỗi ngày đều đúng giờ đi ra từ tòa nhà ống thấp bé, đạp xe đến trường học.
Lại sắp đến một kỳ thi tháng, Hồ Già vật lộn trong đống đề thi như đang bơi ngửa trong đêm trắng. Vào giờ giải lao, cô sẽ lấy điện thoại ra xem số liệu video. Độ hot đã giảm xuống nhưng lượt thích video vẫn đứng ở 800 nghìn từ từ leo lên, Hồ Già thầm thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn quá nhiều người nhìn thấy mình. Rất nhiều bạn học đều lướt qua cô, khi cô đi trên hành lang, họ đều chỉ trỏ về phía cô.
Cũng có nam sinh khóa dưới gửi một giấy nhỏ và đồ ăn vặt cho Hồ Già.
Hồ Già không thèm để ý đến bọn họ.
Cô biết sự quan tâm mà họ dành cho cô chỉ là thứ hứng thú tầm thường nhất chứ không phải tình yêu.
Nhưng tình yêu là gì? Hồ Già cũng không rõ, nhưng khi cô suy nghĩ về khái niệm này, cô sẽ nghĩ đến Điền Tư.
Điểm thi tháng vừa rồi, Hồ Già xếp hạng 513/651, tăng 49 bậc so với lần trước.
Điền Tư mua bánh kem chúc mừng cho cô, Hồ Già không có tâm trạng, chỉ dùng thìa múc hai muỗng rồi đẩy cho anh.
"Sao mấy người trong phim truyền hình đều tăng điểm nhanh, dễ dàng vậy?" Hồ Già cau mày nói mấy lời lải nhải. Cô nỗ lực một tháng, điểm số cũng tăng lên nhưng theo mức điểm, cô vẫn đang vùng vẫy trong mấy trường dân lập hạng hai. Lồng ngực Hồ Già dần tích tụmột cảm giác mệt mỏi và căng thẳng như kiểm tra thể lực 3000 mét, cô chỉ mới chạy được 400 mét mà tứ chi đã bắt đầu mỏi nhừ rồi.
Điền Tư nói: "Vì đó là phim truyền hình còn đây mới là cuộc sống thực, chúng ta có thể từ từ."
Hồ Già ăn vài miếng kem, tâm trạng đã khá hơn.
"Cũng đúng." cô nhún vai, "Nếu cứ cố gắng tùy tiện là có thể thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại thì quả thực là phép màu rồi."
"Nói thì nói vậy." Điền Tư cười nói với cô, "Nhưng trong cuộc sống thực sự cũng có thể xảy ra phép màu, ví như em tăng 50 bậc trong một tháng, đây chẳng phải là phép màu nhỏ dưới sự nỗ lực sao? Em nỗ lực, người khác cũng nỗ lực nhưng em còn thi thành tích tốt hơn họ."
"Thứ nhất, em tăng 49 bậc." Cô sửa lại cho anh, "Thứ hai, mấy lời này nghe canh gà thật." (*)
(*Có mấy cuốn Chicken soup for soul (Súp gà cho tâm hồn) hay nói mấy lời hay ý đẹp, câu truyện truyền tải cảm hứng để giúp người đọc có động lực và niềm tin về tương lai. Canh gà trong ý tứ của Hồ Già là ý này.)
Điền Tư tiếp lời, "Vậy có nên tạt nước canh gà đi không?"
"Cứ giữ lại đi, có dinh dưỡng." Cô nói.
Mặt trời lặn, trong lớp học không còn tia sáng hắt vào.
Hồ Già định đi bật đèn lên lại bị Điền Tư ngăn lại, anh lấy nến bánh kem nhỏ nhắn từ trong túi ra.
"Lấy đâu ra vậy? Sến chết đi được." Hồ Già nhăn mày, Điền Tư mặc kệ lời cay nghiệt của cô, vẫn cắm nến lên bánh, "Lúc mua bánh anh đã xin thêm, không đẹp à?" Anh xin Hồ Già bật lửa, nhẹ nhàng thắp sáng nến, tia sáng ấm áp lan tỏa ra.
Điền Tư ngẩng đầu lên, trong mắt anh cũng có ánh sáng ấm áp, vừa như trăng, lại như tuyết tan mây tạnh.
"Cùng nhau ăn mừng phép màu nào." Anh thấp giọng nói với cô.
Hồ Già nhìn Điền Tư một lúc.
Cô kiên quyết thổi tắt nến, kéo anh vào phòng chứa đồ.
Họ trốn trong phòng đa phương tiện của tòa nhà dạy học chính, nơi hầu như không ai đến, họ đóng cửa phòng chứa đồ lại, càng không kiêng nể điều gì.
Nói gì thì nói vậy nhưng đây vẫn là trường học, Hồ Già tưởng rằng Điền Tư sẽ e ngại, đang nghĩ nên khuyên anh thế nào, kết quả là anh vừa khóa chặt cửa đã cúi xuống hôn cô. Hai người đã lâu không thân mật nên đều có hơi thèm, Điền Tư trực tiếp ôm cô lên, lưng cô dán vào tủ chứa đồ lạnh lẽo, anh hôn cô như khát mưa.
Khoang miệng toàn là mùi bạc hà.
Nước bọt không kịp trao đổi tràn ra từ khóe miệng, vừa hèn mọn vừa dâm dục.
"Từ từ... ừm, đừng vội." Khóe miệng Hồ Già còn dính nước, từng giọt tình dục như muốn nhỏ ra.
Vì kỳ thi tháng mà mấy ngày liên tục cô không đụng vào Điền Tư, anh hiếm khi có hơi gấp gáp, như muốn nhào nặn mình vào cơ thể cô.
"Sờ anh đi." Điền Tư dùng bàn tay vuốt ve lên khuôn mặt cô, lưu luyến lặp lại một lần nữa, "Sờ anh đi, anh muốn em sờ anh." Trong bóng tối, giọng anh thật gợi tình. Hồ Già thầm cười trong lòng một lúc, tay luồn vào gấu áo phông của Điền Tư, sờ đến chỗ quen thuộc, xoa nắn hai điểm phía trước ngực, anh thoải mái khép hờ con mắt lại rồi ghé lên hôn cô.
Hồ Già cho anh nuốt nước bọt, Điền Tư thật giống như một con chó con.
Nhiệt độ trên người anh ấm áp như chó con, ánh mắt lại trung thành như chó con.
"Mang bao cao su chưa?" Cô hỏi anh.
Tay cô sờ vào hạ thân Điền Tư, anh đã cương cứng đến vểnh cả lên, quy đầu còn rỉ chút nước.
"Không..." Câu trả lời của anh có hơi khô khốc, Hồ Già hừ một tiếng, quần lót của cô đã ướt đến mức có chút khó chịu.
"Vậy làm như lần trước đi." Hồ Già kéo quần mình xuống đến cẳng chân rồi lại kéo quần lót ren mềm mại xuống, để lộ ra bộ phận sinh dục xinh đẹp với anh, dịch âm đ*o trong suốt từ từ nhỏ xuống. Điền Tư nén xấu hổ và cảm giác vô đạo đức trong lòng xuống, giải phóng dương v*t ra khỏi quần lót, ôm Hồ Già từ phía sau, nhẹ nhàng đưa đẩy, quy đầu chọc mở môi âm hộ, hai chân Hồ Già đều mềm nhũn.
dương v*t nóng bỏng cứng rắn cọ xát lên hoa huy*t khiến cô rỉ ra càng nhiều nước ngọt hơn.
"Sướng không? Em chảy nhiều nước quá." Điền Tư hôn cổ cô, khàn giọng hỏi.
"Cũng được, nước em vốn nhiều mà..." Hồ Già run giọng khép đùi lại, kẹp Điền Tư chặt hơn.
Anh khẽ rên một tiếng, ngậm lấy tai cô, đầu lưỡi liếm từ dái tai đến vành tai rồi bao trùm lấy cô, khiến Hồ Già như chìm trong một dòng nước ấm. Điền Tư ngoài cử động miệng, dưới thân cũng không chịu lơi lỏng, không ngừng va chạm với cô, anh còn biết nắm bắt lực độ, không chịu cắm vào nhưng lại khiến chân cô càng lúc càng mềm nhũn.
Sau khi tìm được điểm nhạy cảm quen thuộc, Điền Tư nhanh chóng đưa đẩy, Hồ Già suýt phải quỳ xuống đất, không nhịn được mà rên lên.
"Ha... chậm lại, đừng để em nhanh đến như vậy... ừm, muốn em chậm một chút, cả người đều là của anh, đều cho anh hết."
Cứ tiếp tục thế này Hồ Già sẽ sớm phải đầu hàng, cô chỉ có thể dỗ dành Điền Tư.
Ngay cả trong lúc đang chìm đắm trong tình dục, anh cũng nghe lời cô.
"Cả người đều là của anh?" Điền Tư lẩm bẩm hỏi cô, giọng vẫn mang ngữ khí phụ thuộc vào cô.
"Chỉ cho anh ôm một lúc thôi." Hồ Già sửa lại lời của mình, "Anh đừng hiểu lầm, em không phải là của anh."
"Ừ." Điền Tư hôn môi cô rồi lại nhẹ nhàng mút qua cằm, "Vậy anh là của em, như vậy có được không?"
Nói xong, anh sờ vào trong áo cô, xoa nắn đôi gò bồng đào mềm mại phía trước, "Sờ thế này có sướng không? Có vẻ đã từ từ cứng lên rồi..."
"Sao anh lại dâm đãng như vậy?" Hồ Già gần như không đỡ nổi, trong tiếng thở dốc hỏi anh.
"Vuốt ve anh nữa đi." Anh ngượng ngùng lảng tránh đi câu hỏi của cô.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Danh Sách Chương: