Thư Vãn nở nụ cười, cảm thấy mình có chút ngốc, hôn lễ của bọn họ thì liên quan gì đến cô?
Nhìn thấy nụ cười chua xót của cô, Cố Cảnh Thâm khẽ nhíu mày.
“Cô làm sao vậy?”
Thư Vãn lắc đầu không trả lời, nhưng trong đáy mắt lại có có chút hoang tàn.
Cố Cảnh Thâm cho rằng cô để ý lời Quý Lương Xuyên nói, vội vàng trấn an: "Lời Quý Lương Xuyên nói, cô đừng để ở trong lòng.
Anh ta cảm thấy tôi hủy bỏ đám hỏi với em gái anh ta, khiến anh ta mất mặt, nên lúc nãy mới ba lần bảy lượt nhằm vào tôi.
Không liên quan gì tới cô.”
Thư Vã chậm rãi gật đầu, không có gì để trong lòng, dù sao cũng sẽ không có ai để ý tâm tình của cô.
Cố Cảnh Thâm nhìn thấy ánh mắt cô lộ ra vẻ tuyệt vọng, lông mày anh ta nhíu càng sâu: "Trông cô rất khổ sở, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lộ rõ như vậy sao?
Thư Vãn giơ tay sờ sờ khuôn mặt cứng ngắc của mình, dường như không có bất kỳ độ ấm nào.
Bộ dạng này của cô hẳn là rất dọa người?
Cô cố gắng kéo khóe miệng lên, miễn cưỡng cười: "Không có chuyện gì, chỉ là cơ thể không được thoải mái.”
Cô vồ lấy cái cớ này, Cố Cảnh Thâm ngược lại có vài phần tin lời cô nói: "Chân cô không thoải mái sao?”
Cô ngay cả đi cũng không đi được, hẳn là chân xảy ra vấn đề.
Nhưng vừa rồi ôm cô, anh ta không có phát hiện có gì dị thường.
Thư Vã chầm chậm gật đầu: "Chân hơi sưng, chắc là do bị giãn tĩnh mạch.”
Cô đối với Cố Cảnh Thâm vẫn có tâm trạng phòng bị rất lớn.
Cô không thể nào phân biệt được anh ta mất trí thật hay giả, vì thế cô chỉ có thể giấu trước.
Cố Cảnh Thâm biết triệu chứng của bệnh giãn tĩnh mạch, mặc dù hai chân sẽ sưng lên nhưng sau một thời gian sẽ thuyên giảm, không phải là không thể đi lại được.
Nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều, vừa rồi ở biệt thự hỏi thêm hai câu liên quan đến bệnh tình của cô, cô liền tức giận.
Anh ta vẫn là nên đừng chọc giận cô nữa.
Cố Cảnh Thâm không hỏi nữa, nhưng vẫn quan tâm đến cơ thể của cô: "Tôi bảo Tô Ngôn trị liệu cho cô, anh ta là thiên tài y thuật, nhất định có thể chữa khỏi các loại bệnh trên người cô."
Nụ cười cứng ngắc trên mặt Thư Vãn càng thêm chua xót: "Không cần.”
Người sắp chết, cần gì lãng phí tài nguyên y tế.
“Cô......”
Cố Cảnh Thâm còn muốn khuyên nữa, Thư Vãn lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không muốn nói chuyện nữa, anh ta hiểu ý nên đành im lặng.
Xe rất nhanh lái vào tiểu khu Hạnh Phúc, Cố Cảnh Thâm đỗ xe xong liền ôm Thư Vãn lên lầu.
Mặc dù Thư Vãn không muốn anh ta biết mình sống ở đâu, nhưng với tình huống này cũng không có cách nào khác.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, Cố Cảnh Thâm ôm cô vào phòng.
“Đặt tôi lên sô pha đi.”
Cố Cảnh Thâm gật đầu, đi tới trước sô pha, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Thư Vãn ngồi thẳng người, ngước mắt nhìn Cố Cảnh Thâm: "Cố tổng, cảm ơn anh.”
Bề ngoài là cô nói cám ơn, nhưng ý tứ trong lời nói lại là tiễn khách.
Trong lòng Cố Cảnh Thâm có chút buồn bực, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa như cũ.
“Mấy ngày nay cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không cần tiếp đãi tôi.”
Anh ta nói xong xoay người rời đi.
Khi đi qua phòng ăn, nhìn thấy trên tủ rượu đặt một bức ảnh.
Đó là ảnh chụp lúc cô và Kiều Sam Sam mười bảy mười tám tuổi, thoạt nhìn rất trẻ, rất non nớt.
Anh ta nhịn không được dừng bước, cầm lấy tấm ảnh kia nhìn thoáng qua, phát hiện tấm ảnh này đã bị cắt một phần ba.
Đây hẳn là ảnh chụp chung của ba người, nhưng người đứng ngay bên cạnh Thư Vãn đã bị cắt bỏ.
Anh ta theo bản năng cảm thấy người này là mình, ý nghĩ này vừa lóe lên, tinh thần của anh có chút kích động.
Thư Vãn thấy anh ta ngẩn người cầm ảnh chụp chung của bọn họ, vội vàng lên tiếng: "Cố tổng, trước khi anh xem ảnh đã được tôi đồng ý chưa?”
Cố Cảnh Thâm vừa nhớ ra điều gì đó, đã bị giọng của Thư Vãn cắt ngang.
Anh ta sững sờ lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Thư Vãn: "Xin lỗi.”
Anh ta đặt ảnh lại trên tủ rượu, cất bước rời đi.
Sau khi Cố Cảnh Thâm đi, Thư Vãn cũng không nhịn được liếc nhìn tấm ảnh kia.
Đó là bức ảnh duy nhất có liên quan đến Tống Tư Việt mà Sam Sam giữ lại.
Sam Sam nói năm đó sau khi Thư Vãn đến thủ đô tìm Cố Cảnh Thâm, đã có người tới phòng trọ của các cô, phá hủy toàn bộ ảnh chụp có liên quan đến Tống Tư Việt.
Lúc ấy chỉ còn tấm ảnh chụp chung của ba người này kẹp trong cuốn sách nên mới giữ lại được.
Nhưng sau khi cô từ thủ đô trở về liền tự tay cắt Tống Tư Việt trong ảnh chụp đi.
Khi đó cô bị đạp hai cước vào ngực, lòng cô đã hoàn toàn nguội lạnh, cũng không muốn nhìn thấy thứ có liên quan đến Tống Tư Việt nữa.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đã là quá khứ.
Thư Vãn thu hồi tâm trạng, rót cốc nước uống thuốc vào.
Uống thuốc xong, cô mở ti vi lên rôi nhắm mắt ngủ say..
Danh Sách Chương: