Chương 338
Người đàn ông hơi chồm người tới, nhìn chằm chằm vào mặt Thư Vãn với đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Nhớ tên của tôi, tôi tên…”
Anh ta hơi dừng lại, môi mỏng lại khẽ mở, giọng nói trong trẻo êm tai chậm rãi truyền vào trong tai Thư Vãn: “Trì, Nghiễn, Châu.”
Trì Nghiễn Châu, Trì Nghiễn Châu, Thư Vãn tìm kiếm cái tên này trong đầu mình nhưng vẫn không có bất cứ ấn tượng nào.
Ánh mắt cô nhìn anh ta tràn đầy nghi ngờ, rất muốn biết thêm thông tin.
Nhưng người đàn ông lại không muốn nói nhiều với cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh ta rời đi không bao lâu thì có một y tá tóc vàng mắt xanh đi vào.
Cô ta vừa lau người giúp Thư Vãn, vừa nói bên tai cô vài câu bằng tiếng Anh.
Có lẽ nói cô là một kỳ tích gì đó, ngoài ra cũng không nói gì nhiều, lau xong thì đi.
Sau khi cô ta đi, Thư Vãn đảo mắt quan sát trang trí trong phòng, là phong cách kiểu Pháp đơn giản.
Có lẽ cô đã không ở trong nước, chỉ là không biết nơi này là đất nước nào và cụ thể là ở đâu?
Theo như ý của George thì dường như cô là bệnh nhân hôn mê sâu, cũng không biết mình đã hôn mê bao nhiêu năm?
Ngoài ra, nếu cô đã hôn mê rất nhiều năm thì tại sao Sam Sam và Tống Tư Việt không đến tìm cô?
Có phải họ biết cô điều trị ở đây, nên mới yên tâm không đến làm phiền cô?
Thư Vãn mang đầy thắc mắc, mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại ngủthiếp đi.
Trong giấc mơ, lại nhìn thấy Tống Tư Việt ngồi dưới bóng cây đọc sách, ánh nắng chiếu lên người anh ta tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Cô từ bên ngoài khuôn viên trường đi vào, muốn chạy về phía anh ta nhưng lại nhìn thấy anh ta bỗng nhiên quỳ trước bia mộ, cầm súng lên chĩa vào đầu.
Khoảnh khắc anh ta bóp cò, có một bóng người thon dài lao đến đá văng khẩu súng trong tay anh ta…
Khoảnh khắc viên đạn bắn ra, bắn vào bia mộ vang lên một tiếng “Đoàng”, dọa cho những con chim xung quanh sợ hãi bay đi…
Thư Vãn tỉnh dậy từ trong giấc mơ, còn chưa kịp nghĩ giấc mơ này có ý gì thì cảm giác có người đang nằm trên người mình.
Nói một cách chính xác là nằm ở hướng trái tim cô, giống như đang lắng tai nghe lại giống như đang cảm nhận nhịp đập của nó…
Thư Vãn cụp mi nhìn người đang nằm trên người mình.
Nhìn từ hướng này, chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc dày.
Cô không biết anh ta muốn làm gì, bản thân lại không thể cử động chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ta…
Dường như anh ta khẽ thở dài, bất lực thì thầm: “Tại sao em không thể đợi anh thêm một chút…”
Giọng nói của anh ta rất đau khổ, giống như mất đi người quan trọng nhất khiến anh ta chìm sâu vào quá khứ khó mà buông bỏ.
Bây giờ Thư Vãn đã hiểu được đại khái rằng trái tim của cô đã được thay, có lẽ thay bằng trái tim của người yêu Trì Nghiễn Châu.