Chương 339
Thảo nào ban ngày anh ta lại nói với cô đã tỉnh lại thì phải sống thật tốt thay cô ấy, hóa ra là bảo cô sống thay người yêu anh ta.
Trì Nghiễn Đan nằm trên người cô, cảm thấy tần suất tim đập của cô nhanh hơn vừa rồi khi cô ngủ say liền đoán được cô đã tỉnh.
Anh ta hơi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn cô ở khoảng cách gần trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy đột nhiên dâng lên vẻ ác độc.
Dường như anh ta rất không muốn cô tỉnh lại, đôi mắt nhìn cô cực kỳ lạnh.
Gần như không có bất cứ do dự nào, anh ta cầm thuốc tiêm chết không đau lên chậm rãi đến gần Thư Vãn: “Tôi không thích cô mở mắt, hay là giết chết cô nhé…”
Thư Vãn: …
Bây giờ cô có thể xác định người đàn ông này phần nào bị tâm thần phân liệt.
Cô bình tĩnh lại yên lặng nhìn anh ta, cô đã từng chết một lần, thực ra cũng không sợ chết nữa.
Dường như anh ta cũng nhận ra cô không còn sợ hãi, bàn tay đang nắm cánh tay cô hơi khựng lại, sau đó nhìn thẳng vào cô giây lát.
Cũng không biết đang do dự điều gì, đột nhiên anh ta lại bỏ thuốc tiêm trong tay xuống, nặng nề thở dài: “Thôi vậy, ít nhất trái tim của cô ấy vẫn còn.”
Thư Vãn chớp mắt, rất muốn hỏi anh ta rốt cuộc cô ấy này có quan hệ thế nào với mình?
Và cô tìm người hiến tạng lâu như vậy cũng không tìm được, tại sao khi cô chết người hiến tạng lại đột nhiên xuất hiện?
Dường như Trì Nghiễn Châu cũng nhận ra được sự nghi ngờ trong mắt cô, bỏ thuốc tiêm xuống ngồi thẳng người, dựa vào lưng ghế sofa, một tay chống đầu nhìn cô.
“Cô muốn biết tại sao cô vẫn còn sống phải không?”
Thư Vãn rất muốn trả lời anh ta, nhưng hôn mê quá lâu các chức năng trong cơ thể vẫn chưa hồi phục nhanh nên tạm thời cô chỉ có thể phát ra tiếng a a.
Cô nhớ Trì Nghiễn Châu nói giọng mình khó nghe nên rất biết điều không phát ra âm thanh đó nữa, chỉ chớp mắt đáp lại.
“Người cứu cô, khi biết cô suy tim sắp chết đã kết thúc mạng sống của mình trước.”
“Tôi tôn trọng nguyện vọng của cô ấy, lúc cô được đưa đi hoả táng thì đã tráo cô ra ngoài và chuyển trái tim của cô ấy vào cơ thể cô.”
“George nói cho dù thay tim thì cũng chưa chắc cô có thể sống, không ngờ cô lại sống lại…”
“Chỉ là… cô sống lại, còn cô ấy mãi mãi nằm lại trong nghĩa trang lạnh lẽo ấy thay thế cô…”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta tối đi, cả người bao trùm trong đau khổ.
Thư Vãn mờ mịt, cô chớp mắt ra hiệu Trì Nghiễn Châu nói tiếp.
Nhưng anh ta lại không mở miệng, ánh mắt nhìn về phía trái tim cô, đáy mắt hiện lên vẻ hối hận.
“Cô từng yêu ai sâu đậm chưa?”
Anh ta đột ngột chuyển chủ đề, hỏi một câu hỏi rất kỳ lạ khiến Thư Vãn im lặng, vẻ mặt cũng u ám.
Từng có chứ, nhưng từ khoảnh khắc hắn để Ninh Uyển nghe điện thoại của cô trước khi chết thì cô đã hoàn toàn chết tâm…