Sau khi đặt chiếc áo khoác vào trong túi giấy cao cấp, A Lan mang nó đến biệt thự.
Đẩy cửa thư phòng ra, ánh hoàng hôn buông xuống, xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, hắt lên người người đàn ông, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Người đàn ông dáng người cao thẳng, bóng lưng cao ngạo, nhìn không rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy giữa những ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc nhỏ.
Làn khói nhàn nhạt, lượn lờ quanh người, có vẻ cao quý thần bí, rồi lại lộ ra cảm giác đầy kiêng khem.
A Lan nhìn tàn thuốc chất thành ngọn núi nhỏ trong sọt rác, hơi nhíu mày.
Cô ấy nhớ Quý Tư Hàn không hút thuốc, cũng không biết là từ khi nào hắn lại nghiện thuốc lá.
Chuyện của hắn, tất nhiên cô ấy không quản được, cô ấy đưa tay lên gõ cửa đầy trang trọng.
"Vào đi."
Người đàn ông ngay cả đầu cũng không quay đầu lại, thản nhiên nhả ra một chữ, như thể không cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì.
A Lan cầm túi giấy đi tới: "Quý tổng, đây là quần áo Thư tiểu thư bảo tôi trả lại cho anh.”
Cô ấy đưa túi giấy cho Quý Tư Hàn, lúc này người đàn ông mới quay đầu lại liếc mắt một cái.
"Ném đi."
Hắn lạnh nhạt nói một câu, thần sắc lạnh nhạt đến mức giống như đang vứt bỏ một thứ đồ mà hắn không cần nữa.
"Vâng."
A Lan đáp một tiếng, lại xách túi giấy xoay người rời đi.
Cô ấy đoán được Quý Tư Hàn sẽ bảo mình ném đi, nhưng vẫn đi một chuyến, bởi vì đồ cô ấy không dám tùy ý xử lý đồ của hắn.
Cô ấy đi ra ngoài cửa, muốn ném túi giấy vào thùng rác cỡ lớn, nhưng giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông bỗng nhiên truyền đến phía sau:
"Để ở đó đi."
A Lan quay đầu lại nhìn hắn một cái, người đàn ông không nhìn cô ấy, vẫn đưa lưng về phía cô ấy.
Hắn đứng trong ánh chiều tà, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng hút thuốc.
Thoạt nhìn tựa hồ rất phiền não, nhưng lại mâu thuẫn, không thể nói rõ vì sao phiền não.
A Lan không thể đoán được tâm tư của hắn, xách túi giấy một lần nữa trở lại thư phòng, đem đồ đặt ở trên sô pha.
"Quý tổng, tôi quay về bệnh viện trước đây."
Người đàn ông gật đầu, chờ A Lan rời đi, hắn quay đầu lại nhìn.
Chỉ là một chiếc áo khoác cô đã từng mặc nhưng lại khiến hắn-một người luôn tỏ ra quyết đoán phải do dự.
Hắn bực bội, ném thuốc lá đi, nhặt chiếc áo đó lên và vuốt ve nó.
Trên đó còn lưu lại phảng phất nhiệt độ cơ thể của cô, lại làm cho hắn luyến tiếc không nỡ buông tay.
Ý thức được điều này, thần sắc của Quý Tư Hàn lại chợt trở nên khó coi.
Hắn ném chiếc áo khoác trong tay xuống, cực kỳ phiền não, lại mở thêm một hộp thuốc lá...!
A Lan vội vàng ra khỏi biệt thự, trong bệnh viện còn có mấy bệnh nhân đang chờ cô ấy điều trị, nhưng hôm nay cô ấy đều vì chuyện riêng của Quý Tư Hàn mà chạy ngược xuôi.
Cô ấy nhanh chóng lên xe của mình, khi cô ấy đánh vô lăng lùi lại thì thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang chạy tới...!
Người phía trong xe bước xuống, trên người đều là đồ cao cấp, khoác bộ đồ chanel, khi nhìn thấy cô ấy đang lùi xe sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
“Chu Lan!”
Ninh Uyển không ngờ sẽ gặp được Chu Lan ở trang viên tư nhân của Quý Tư Hàn.
Chỗ này cô ta còn chưa từng tới, ngay cả địa chỉ cũng phải phái người đi tra rất lâu mới tìm được, vậy mà Chu Lan lại có thể tùy ý ra vào.
Rõ ràng cô ta mới là vị hôn thê của Quý Tư Hàn, nhưng ngay cả hắn ở đâu hắn cũng không nói cho cô ta biết, còn thông đồng với người phụ nữ này để chọc giận cô ta.
Đổi lại là ai cũng khó có thể chấp nhận, chứ đừng nói là đại tiểu thư nhà họ Ninh cao cao tại thượng.
Ninh Uyển cảm thấy bị xúc phạm và tức giận, lúc này cũng không để ý đến việc giữ hình tượng, xông lên gõ mạnh vào cửa sổ xe.
“Chu Lan, cô xuống xe cho tôi!”
Chu Lan ngồi ở vị trí lái chính, hung hăng liếc Ninh Uyển một cái, đồ ngốc!
Cô ấy lười nói chuyện với Ninh Uyển, sau khi lùi xe ra ngoài, liền đạp chân ga hết cỡ.
Ninh Uyển không nghĩ tới Chu Lan lại kiêu ngạo như vậy, tức giận đến mức siết chặt hai tay, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang phóng nhanh kia.
Chu viện trưởng - Chu Lan đúng không, cô ta nhất định sẽ để cho Chu Lan khó mà sống được ở thành phố A!
Ninh Uyển vén tóc mái thẳng trước ngực, xoay người đi vào trong trang viên.
Nhưng bảo vệ ở cửa lại chặn đường cô ta.
"Vị tiểu thư này, nơi này không thể tùy ý đi vào."
Lần này Ninh Uyển thông minh rồi, cô ta không làm loạn, trực tiếp lạnh mặt nói: "Là Quý tổng của các anh gọi tôi tới.”
Bảo vệ cũng lạnh mặt nói: "Chờ tôi xác nhận một chút.”
Ninh Uyển lập tức mặt đen lại, hiển nhiên là không nghĩ tới bảo vệ lại muốn xác nhận.
Cô ta nói không cần, tự mình lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Quý Tư Hàn.
Nhưng gọi mấy lần, đối phương cũng không nghe máy, cô ta tức giận đến cả người phát run.
Không có sự cho phép của Quý Tư Hàn, bảo vệ sẽ không để cô ta qua, Ninh Uyển chỉ có thể cắn răng từ bỏ.
Trong lòng lại rất không thoải mái, chỗ hắn ở Chu Lan có thể vào, tại sao cô ta lại không thể, Quý Tư Hàn rõ ràng không hề coi trọng cô ta!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta vẫn lấy điện thoại ra gọi cho người ở nhà cũ của Quý Tư Hàn: “Chào dì Liên, cháu là Tiểu Uyển…”.
Danh Sách Chương: