Chương 242
Vì để có thể giữ được nhà họ Cố khó khăn lắm mới giành lại được, anh trai của anh ta chỉ có thể phái người cưỡng ép đưa anh ta về nhà.
Anh trai của anh ta biết về sự tồn tại của Thư Vãn, nhưng lại cảm thấy xuất thân của Thư Vãn sẽ không giúp ích được gì cho Cố Cảnh Thâm, mà còn ảnh hưởng đến việc hòa giải của anh ta với những người bác đang để mắt đến nhà họ Cố, vì vậy cũng che giấu việc anh ta tại sao lại mất trí nhớ.
Nhưng không ngờ Thư Vãn lại tới nhà họ Cố để tìm và quấy rầy anh ta, anh ta cũng có chút lay động bởi những lời của Thư Vãn, cho nên anh trai đành phải phái người mua chuộc người của cô nhi viện, còn tiêu hủy hết ảnh chụp chung của bọn họ, chờ đến khi Cố Cảnh Thâm đi điều tra cũng không tra ra được gì.
Anh ta cứ như vậy tin lời anh trai mình, nghĩ rằng Thư Vãn là một kẻ lừa đảo đầy mưu mô, nên đã ra lệnh cho bảo vệ đuổi cô ra khỏi nhà họ Cố.
Sau đó cô vẫn kiên trì tới tìm anh ta, nhưng cũng bởi vậy mà cô đã hoàn toàn chọc giận anh trai Cố Cảnh Thâm, trong cơn tức giận anh ta đã giả làm Cố Cảnh Thâm và ra tay tàn nhẫn với Thư Vãn.
Từ đó về sau Thư Vãn không tới tìm Cố Cảnh Thâm nữa, mà anh ta cũng bị anh trai đưa ra nước ngoài để đào tạo.
Mất khoảng ba năm, anh ta dựa vào thiên phú của mình, đã học được toàn bộ kiến thức nên học vào trong đầu.
Khi một lần nữa trở lại nhà họ Cố, anh ta đã tiếp quản vị trí tổng giám đốc của anh trai mình, khi đó người ba trong trạng thái thực vật vẫn chưa tỉnh lại, nên anh trai trở thành chủ tịch.
Chỉ sau một năm nắm giữ vị trí chủ tịch, anh trai của anh ta đã qua đời.
Không lâu sau đó ba anh ta tỉnh lại.
Bây giờ người nắm giữ vị trí chủ tịch của tập đoàn Cố thị là ba của anh ta.
Anh ta tỉnh lại cũng chỉ khoảng một năm, đương nhiên là không biết anh trai mình đã làm những việc này.
Khoảng thời gian trước, khi Cố Cảnh Thâm nhận ra có gì đó không ổn, anh ta cũng không hỏi ba mình.
Không lâu sau khi ba anh ta tỉnh lại, ông ấy liền lấy thân phận là nhân chứng, tống người bác đã bắt cóc gia đình họ vào tù.
Hiện tại nhà họ Cố đã hoàn toàn nằm trong tay bọn họ, nhưng gia tộc rất lớn, anh ta vẫn cần phải quay về phụ trách Cố Thị.
Nhưng bây giờ Cố Cảnh Thâm đã khôi phục hết trí nhớ, làm sao còn có tâm tư quan tâm đến Cố Thị chứ.
Nếu như có thể làm lại, anh ta tình nguyện trở về làm Tống Tư Việt để được ở bên cạnh Thư Vãn.
Cho dù nghèo một chút, khổ một chút, nhưng cô vẫn luôn ở đó, nhưng bây giờ…
Cố Cảnh Thâm hít sâu một hơi, bên tai lại truyền đến tiếng chủ tịch Cố vừa ho vừa thở dốc: “Cảnh Thâm, Cố Thị không thể không có con, mau về nhà đi…”
Hai chữ “về nhà” giống như một miếng sắt đen đè nặng trong lòng khiến anh ta cũng không thể thở nổi.
Ba của anh ta dù tỉnh lại nhưng cơ thể đã tê liệt, không thể cử động và chỉ có thể dành phần đời còn lại của mình trên giường bệnh.
Cộng thêm nỗi đau mất đi vợ con, khiến cho tinh thần của ông ấy trở nên suy sụp, hiện giờ như thể đã chôn một nửa xuống đất.
Nếu anh ta không trở về nhà, Cố Thị mà ba và anh trai của anh ta vất vả để giành lại sẽ lại rơi vào tay người khác.