Thư Vãn sợ tới mức không dám lên tiếng.
Cô có chút mất mát, nhìn người đàn ông trong bóng tối.
Anh ta không tức giận, chứng tỏ anh ta không phải Quý Tư Hàn.
Trong lòng cô rất khó chịu, liền to gan trở mình, đưa lưng về phía anh ta nhắm mắt ngủ.
Không biết vì sao, tuy rằng người đàn ông này không phải Quý Tư Hàn, nhưng cô luôn cảm giác anh ta sẽ không làm tổn thương cô.
Cô cũng rất yên tâm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ, người đàn ông lại ôm cô về trong ngực.
Anh ôm cô vào lòng tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Thư Vãn quá mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say, cô mơ mơ màng màng lại mơ thấy thiếu niên kia.
Cô mơ thấy anh giơ chân lên, nhắm ngay ngực cô, đạp cô một cước.
Mơ thấy anh bẻ gãy từng ngón tay cô, còn dùng sức tát cô một cái.
Cô nằm trên mặt đất, đau đến cuộn tròn.
Nhưng cô vẫn mang theo kỳ vọng, vươn tay về phía thiếu niên nói: "Tống Tư Việt, em đau, em đau quá! ”
Cô nỉ non trong vô thức, những lời vừa rồi rơi vào trong lỗ tai người đàn ông, bàn tay đang vỗ lưng cô, trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng một lúc lâu, đẩy cô ra, xoay người xuống giường mặc quần áo vào, sau đó cầm lấy áo khoác trực tiếp rời đi.
Trong nháy mắt người đàn ông đóng cửa lại, Thư Vãn nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng ‘Quý Tư Hàn’.
Cô mơ thấy Quý Tư Hàn ôm cô ngủ, dỗ dành cô như dỗ trẻ con, khiến trong lòng cô rất vui mừng.
Lúc tỉnh lại giấc mộng này, cô đều không dám tin mình lại có thể mơ một giấc mộng đẹp thế này.
Trong phòng tổng thống vẫn rất tối, Thư Vãn sờ vị trí bên cạnh không còn hơi ấm của người đàn ông.
Có vẻ như người đàn ông đó đã đi rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy và mở cửa sổ ra.
Một khắc rèm cửa sổ mở ra, ánh mặt chiếu vào bên trong phòng.
Thư Vãn lúc này mới thấy rõ phòng tổng thống này rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Ước chừng căn phòng này chiếm cứ cả diện tích một tầng lầu.
Cái giường hình tròn kia cũng rất lớn.
Bồn tắm trong phòng tắm cũng rất lớn.
Ngoài ra, còn có phòng bếp, thư phòng.
Toàn bộ đều đầy đủ.
Hơn nữa tất cả đều là phối trí xa hoa.
Có vẻ như Dạ tiên sinh rất giàu có.
Thư Vãn đánh giá xong căn phòng tổng thống này, cầm điện thoại di động lên nhìn.
Lúc này đã là bốn giờ chiều.
Cô vội vàng vào phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen, sau đó cầm điện thoại di động vội vàng đến khách sạn làm thủ tục trả phòng.
Lễ tân lại nói cho cô biết, phòng tổng thống này là dành riêng cho Dạ tiên sinh, không cần trả phòng.
Thư Vãn lại khiếp sợ, Dạ Sắc chính là nơi vui chơi giải trí lớn nhất thành phố A, anh ta ở đây lại có một căn phòng dành cho chính mình?
Cô nhịn không được hỏi lễ tân: "Anh biết Dạ tiên sinh tên gì không?”
Lễ tân lễ phép lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm.
”
Cho dù biết là ai, lễ tân cũng không dám tiết lộ tin tức của khách VIP.
Hơn nữa vị khách quý này không để lại thông tin, cho nên bên phía khách sạn cũng không biết Dạ tiên sinh này là ai.
Thư Vãn cũng không tiện hỏi tiếp, nói tiếng cám ơn rồi rời khỏi khách sạn.
Cô uống thuốc xong, liền đi bệnh viện kê thêm một ít thuốc.
Bác sĩ chữa trị theo thông lệ hỏi cô vài câu hỏi thông thường, sau khi hỏi đến thời gian ngủ của cô, bác sĩ nhíu mày.
“Thư tiểu thư, tôi vẫn đề nghị cô nằm viện điều trị, tình trạng sức khỏe hiện tại của cô không mấy lạc quan.
”
Thư Vãn vẫn cự tuyệt, nằm viện chỉ là tìm một chỗ chờ chết mà thôi, cô không muốn lãng phí thời gian cuối cùng của sinh mệnh ở bệnh viện.
Bác sĩ thấy cô kiên trì từ chối, cũng không khuyên nhiều nữa, chỉ là nhắc nhở cô sau khi về nhà cần phải chú ý nghỉ ngơi, đừng lao lực quá mức, nếu không cung cấp đủ máu lên não thì rất dễ dàng té xỉu, hoặc là đột tử.
Cái chết như vậy vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất là sẽ không thống khổ quá lâu.
Sau khi cầm thuốc rời khỏi bệnh viện, cô đi đến cục cảnh sát để hủy án.
Tối hôm qua cô chủ động nhận lời mời, tính chất cũng đã thay đổi.
Hơn nữa lai lịch của anh ta còn không nhỏ, nếu cô muốn bắt anh ta, chỉ sợ là khó hơn lên trời, chi bằng thuận theo ý anh ta cuộc sống còn dễ chịu một chút.
Làm xong những thứ này, Thư Vãn về đến nhà, lại chìm vào giấc ngủ say.
.
Danh Sách Chương: