- Hừ! Giả vờ yếu đuối? Già vờ đáng thương? Tiếc là ta sẽ không bao giờ tin tưởng một người giả tạo như ngươi nữa!
Đôi mắt như viên ngọc thạch xinh đẹp nhất thế gian dần dần ảm đạm xuống, nhuộm lên màu sắc u ám xám xịt.
- Nhã Nhi sảy thai, thân thể nàng không tốt, ngươi biết điều đó chứ?!
Quan Vụ dường như cảm thấy trái tim mình nhói lên một chút, nhưng mà cảm giác quá nhanh khiến hắn bỏ qua sự bất thường này.
- Ta... biết..
- Ngươi làm Nhã Nhi xảy thai, phải bồi thường.
Giọng điệu của Quan Vụ bình thản giống như đang thảo luận một câu "ăn cơm chưa? ". Thế nhưng ánh mắt lạnh lẽo thù hận đó giống như một con dao, đâm nát trái tim Vãn Phi.
- Huynh.... muốn ta bồi thường thứ gì....?
"Ta.... có gì có thể bồi thường cho huynh và.... Nhã Nhi của huynh... "
- Linh đan của ngươi.
Vãn Phi là hậu duệ của nhân ngư, đồng thời cũng là một linh tu, vì vậy linh đan của hắn là đại bổ.
- Vừa hay nó có thể bồi bổ cho Nhã Nhi.
- ... Được.
Yên tĩnh.
Im ắng.
Bình lặng đến đáng sợ.
Tuyết trắng tinh khôi, nhẹ nhàng tung bay, đôi tay đặt trên đầu gối đã mất tri giác, run rẩy, đau đớn, thê lương.
Vãn Phi nghĩ, mình đã đau đến chết lặng... nhưng mà khi người kia mở miệng muốn linh đan của mình... y run rẩy.
Y run rẩy quỳ xuống đất, đôi chân mới bị gõ nát hôm qua, giờ vẫn đau buốt kinh người, vết thương chạm tuyết, tuyết bị nhiệt độ của thân thể hòa tan, nhưng nước tuyết vẫn buốt giá rét lạnh, men theo quần áo thấm vào miệng vết thương....
Vãn Phi cơ hồ đau đến muốn ngất xỉu, đôi mắt một mảnh mơ hồ ánh sáng giống như bị rút đi, nhưng hắn biết chính mình không thể ngất xỉu.
Vãn Phi quỳ dưới chân Quan Vụ, miệng vết thương không được chủ nhân xử lý, máu theo vết thương tràn ra, nhuộm đỏ một mảnh tuyết trắng, chói mắt như vậy, xinh đẹp như vậy.
Vãn Phi ngước mắt lên, không ngoài dự kiến khi nhìn thấy một mảnh châm biếm mỉa mai dưới đáy mắt người kia, cao cao tại thương giống như một chủ nhân.... đang nhìn nô lệ ti tiện của mình.
- Vãn Phi.... chỉ mong... chỉ xin chủ nhân cho ta chút tôn nghiêm cuối.... để ta tự mình lấy ra linh đan...
Vãn Phi là Vương tử nhân ngư tộc, một lần gặp Quan Vụ, trái tim tiểu nhân ngư liền bị đánh cắp, nguyện ý làm một người hầu, để được ở cạnh Quan Vụ.
Quan hệ của hai người.... ban đầu vốn là chủ tớ. An Lỵ Nhã là hôn thê cũng là ái nhân của Quan Vụ, hắn yêu thương trân trọng An Lỵ Nhã bao nhiêu Vãn Phi đương nhiên biết, hôm nay hắn lại " hại " An Lỵ Nhã - người được Quan Vụ nâng trên đầu quả tim...
Quan Vụ vốn là hận không thể bóp chết tiện nhân trước mắt, nhưng nghĩ lại người đó dù sao cũng là một nô bộc theo mình nhiều năm, vì vậy cũng không nhiều lời, móc ra một đoản đao, vứt xuống đất.
Vãn Phi cũng không nhiều lời, tay trái cố nắm chặt cổ tay của tay phải, chịu đựng run rẩy đau buốt trên cánh tay mà nhặt đoản đao lên, đâm vào đan điền của mình, hắn cảm nhận rõ ràng đoản đao kia cắm vào da thịt, chạm vào gân cốt, đau đến cả người run rẩy, Vãn Phi nhắm mắt lại, cảm nhận vị trí linh đan của mình, cắm mạnh xuống... lôi nó ra....
Tuyết trắng lạnh lẽo, máu tươi nhỏ giọt.
Vãn Phi đau đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh,đôi tay đều run rẩy, muốn buông đao ra... nhưng ánh mắt của người kia khiến y ngoan tâm, rút đoản đao ra..
Nhìn linh đan bị đoản đao cắm vào, bị rút ra trước mặt mình, Quan Vụ không hiểu sao trong tim nhói đau, muốn quỳ xuống, vứt thanh đao ra, kéo Vãn Phi vào lòng mình... nhưng mà hắn không làm...
- Chủ nhân... linh đan... khụ...
Vãn Phi ho ra một ngụm máu. Quan Vụ nhanh chóng cầm lấy linh đan dính máu trên tay người kia, quyết tuyệt quay lưng, ngự kiếm bay đi.
Vãn Phi thẫn thờ, bàn tay vẫn còn trong tình trạng đưa lên, bên trên là máu tươi của chính hắn... Đau quá.....
- A.... hài tử...
Vãn Phi ôm bụng, đây là lý do hắn không dám cho Quan Vụ tự tay móc linh đan của mình, bởi vì Quan Vụ sẽ biết... sẽ biết được sự tồn tại trong bụng hắn, sinh mệnh này... là kết tinh của hắn và Quan Vụ.... Nhân ngư tộc.... dù là nam hay nữ đều có thể mang thai...
Vãn Phi ôm bụng đau đớn, cảm nhận linh lực đang dần dần tản đi, mất đi linh đan... hắn là một người thường không hơn không kém. Hắn... không dám ở đây lâu thêm nữa... linh đan của hắn... hẳn là đủ để bồi thường cho những sai lầm hắn gây ra...
Vãn Phi bị gãy chân, không thể đi được, vì vậy hắn chỉ có thể bò, có thể lê lết thân thể nhầy nhụa máu tươi, lết về phòng... Bàn tay nắm chặt tuyết trắng, lê thân thể tàn tạ, nơi hắn lết qua lưu lại tuyết bị tan chảy và... máu tươi... một đường đầy máu tươi.... như huyết mai giữa trời tuyết, đẹp đến thê lương.
Bởi vì muốn ngắm tuyết, hắn đẩy xe lăn ra ngoài sân, cách phòng hắn một đoạn đường không xa không gần, bình thường chỉ đi thời gian một chung trà (khoảng 5') nhưng bây giờ.... hắn phải bò hai khắc (tầm 30'), đôi tay sớm đã lạnh đến tím tái, cũng cứng đơ, một chút động tác đơn giản bây giờ cũng khó làm...
Vãn Phi lết vào căn phòng, lại bò đến bên giường, khó khăn lấy từ trong đó ra một viên ngọc... nhưng đôi tay lạnh cóng không thể cầm nổi viên ngọc... Vãn Phi cắn môi, cúi xuống ngậm viên ngọc vào miệng, cắn nát.
***
Linh Lan Hoa: Cảm giác CP này ôm trọn thủy tinh mà các CP khác vứt đi....
Linh Lan Hoa: Mọi người đoán coi ai là người móc mắt Huyền Đế Tôn? Đoán đúng tặng thêm chương.