Nhưng Lạc An Du không muốn làm những người khác bị thương, vì vậy chỉ thủ không công.
Tông chủ, trưởng lão và phong chủ có ý ngăn cản, mọi việc vẫn còn quá nhiều nghi vấn. Nhưng chuyện Lạc An Du là ma tu đã bày ra rành rành, bọn họ cũng không có lý do ngăn cản a, bởi vì cho dù Lạc An Du không có giết Lam Anh Anh, nhưng với thân phận ma tu, hắn cũng sẽ bị tông môn truy sát.
- Hừ! Lạc An Du ta không làm thì ta sẽ không nhận! Liên Vân tông, Lạc An Du ta từ nay về sau cùng các ngươi không có một xu quan hệ!
Lạc An Du đẩy mạnh kiếm của một đệ tử, quay lưng ngự kiếm bay đi.
Lạc An Du một đường ngự kiếm bay không có mục đích, nhìn xuống phía dưới, thì ra là một thành trì phù hoa.
Lạc An Du nhếch môi, bay xuống dưới, tìm một tửu lâu ở gần đó, bước vào mà chẳng quản tửu lâu đó mới toanh, giống như vừa khai trương nhưng kỳ lạ lại không có khách.
- Tiểu nhị, mang rượu ngon nhất của quán ra đây!
- Tới đây! Tới đây!
Tử Lệ Lệ học theo cách nói của lão bản trong các bộ phim cổ trang, vừa bưng khay vừa kêu lớn.Chuyện là, Tử Lệ Lệ đi dạo gần hết Đại Lục, nhưng không tìm thấy thứ gì vui vẻ hết, chỉ có yêu ma quỷ quái thật dọa người, Lệ Lệ bị dọa, không đi dạo chơi nữa mà quyết định mở một tửu lâu, tại chỗ truyền đạt tư tưởng yêu đương đồng tính.
Nhưng mà Lệ Lệ rất đẹp, vừa vào thành liền được một thiếu gia ăn chơi trác táng nhìn trúng, định thu Lệ Lệ làm tiểu thiếp của hắn, Lệ Lệ đương nhiên không chịu, thế nên đắc tội thiếu gia và thế lực sau lưng của vị thiếu gia đó.
Thiếu gia kia muốn dùng sức quyền thế cưỡng ép, ai ngờ Lệ Lệ có một hộ vệ thật lợi hại, thiếu gia kia mang theo người đến đều bị đánh bay, tức giận thì tức giận, nhưng lại không thể động vào Lệ Lệ.
Thiếu gia kia thẹn quá hóa giận, uy hiếp nói nếu ai vào tửu lâu của Lệ Lệ liền làm kẻ thù của hắn, đồng thời cũng đắc tội thế lực sau lưng hắn.
Vậy nên dẫn tới cảnh tượng Lệ Lệ có một tòa tửu lâu thật đẹp, thật to, nhưng lại không có một người khách, những người không biết chuyện ghé thăm tòa thánh này cũng không dám vào tửu lâu của Lệ Lệ, vì nó trông quá quỷ dị, vậy nên, tửu lâu ế khách.
Thế là Lệ Lệ cùng đống thủ hạ của mình ngồi tán gẫu chờ khách đến, đồng thời Lệ Lệ nhồi nhét tư tưởng yêu đương đồng tính với các thuộc hạ, làm cho bọn họ sợ thật sợ, không dám tán gẫu với Lệ Lệ.
Lệ Lệ đang buồn bực, Lạc An Du lại tới.
À, tiện thể nói luôn, bạn không có đọc nhầm, Lệ Lệ thật sự là có một đống thuộc hạ.
Cô vốn chỉ là tiện tay vớt một người, nhưng mà mọi hành động của cô đều nằm trong mắt Yêu Vương - Tử Tranh, Lệ Lệ tưởng mình bỏ nhà ra đi rất bí mật, ai ngờ chuyện đó Tử Tranh cũng biết, sau đó phái một đám yêu tộc bí mật bảo vệ cô.
Đương nhiên rồi, nếu không ở trong Ma Mị Vụ Vực khi cô biến hộ vệ của mình về nguyên hình và thu nhỏ, cô đã sớm bị ma thú trong vực thẳm đó ăn sạch, nhưng bởi vì cô còn có một dàn hộ vệ bí mật theo đằng sau giải quyết rắc rối, vậy nên cô vẫn an toàn.
Quay trở lại vấn đề chính, Lạc An Du tâm trạng đang không tốt, cũng không thèm ngước nhìn người bưng rượu, Lạc An Du cầm lấy bình rượu, trực tiếp uống.
Còn Tử Lệ Lệ? Cô đã sớm chảy nước miếng ở bên cạnh.
"Trời ơi! Đây là một cực phẩm tiểu thụ đó! Thân hình này! Dung mạo này! Ánh mắt này! "
Lệ Lệ càng nhìn càng vừa lòng, ánh mắt ngày càng sáng, đáy mắt giống như có ngọn lửa nhảy nhót.
Những hộ vệ đằng sau đều lạnh sống lưng, tập thể rùng mình. Đặc Nhĩ La - chính là hộ vệ Lệ Lệ tiện tay vớt ra kia có căn đảm hơn một chút, Đặc Nhĩ La hiện thân, kéo Lệ Lệ vẫn còn nước miếng ròng ròng kia xuống, sau đó nói nhỏ vào tai Lệ Lệ.
- Tiểu công chúa! Đây là Vương Phi, ngài đụng Vương Phi thì Vương sẽ tức giận đó.
- .... Vương Phi?!
Qua thật lâu Lệ Lệ mới hồi thần, ánh mắt càng thêm nóng rực, vẫn nhìn chằm chằm Lạc An Du nhưng miệng lại hỏi người bên cạnh.
- Đúng vậy, cho nên ngài đừng....
Chưa kịp nói xong đã thấy ánh mắt Lệ Lệ càng sáng, Đặc Nhĩ La chỉ biết đỡ trán.
Lệ Lệ xoa cằm vẻ mặt suy tư, sau đó nở một nụ cười mà theo bản năng của yêu thú Đặc Nhĩ La cảm giác nụ cười này không có ý tốt.
Chỉ thấy Lệ Lệ lấy ra từ trong nhẫn trữ vật vài bình rượu, sau đó nói với Đặc Nhĩ La.
- Ngươi đi nói với Yêu Vương ca ca, Vương Phi của huynh ấy say rượu, có người muốn đụng tay đụng chân với Vương Phi.
Lệ Lệ cười rất chi là ngây thơ, nhưng không hiểu sao Đặc Nhĩ La lại cảm thấy nó thật..... tà ác.Nhưng Đặc Nhĩ La vẫn nghe lời phân phó vài yêu tộc đi truyền tin cho Yêu Vương.
Lệ Lệ bưng khay ra, đưa cho Lạc An Du.
- Nể tình huynh là tẩu.... khụ, là vị khách đầu tiên của quán, ta mời huynh một loại rượu đặc chế! Đảm bảo chỉ có tửu lâu chúng ta mới có!
Lạc An Du buồn bực đưa mắt, sau đó không nói lời nào lấy một trong các bình rượu trên khay, mở ra rồi uống. Lặp đi lặp lại đến khi rượu trong khay sắp hết, Lạc An Du cũng đã say đến quên đường về.
Vài chục phút sau...
"Rầm! "
Cánh cửa đáng thương mới tồn tại được
vài ngày đã phải ngậm ngùi từ biệt cõi đời xinh đẹp.
Tử Tranh mắt lạng liếc qua tửu lâu, dừng lại ở gương mặt say đến ửng đỏ của Lạc An Du, sau đó liếc qua gương mặt tươi cười y hệt tú bà của Lệ Lệ, Lệ Lệ nâng mắt đánh giá Tử Tranh, sau đó mở miệng.
- Ca ca, Vương Phi của huynh này!
Lệ Lệ cười tươi rói, Tử Tranh bước qua, ôm Lạc An Du định đi, lại nghe tiếng của Lệ Lệ.
- Ca ca, Vương Phi của huynh đang say đó nha ~ Ca không định... cái kia sao? Tửu lâu của muội còn phòng trống nga~
Bước chân Tử Tranh khựng lại, người trong ngực hơi ngọ nguậy, gương mặt ửng đỏ mê người, đôi môi còn vương rượu đang khép mở, hương rượu thoang thoảng, ánh mắt mơ màng dụ dỗ, Tử Tranh quay đầu lại, đi thẳng lên lầu.
Lệ Lệ che miệng cười xấu xa, sau đó nghiêng người hỏi hộ vệ bên cạnh.
- Ngươi có muốn đi xem ca ca ta và Vương Phi của huynh ấy làm gì không?
- .... Thần không dám!
Đặc Nhĩ La quỳ xuống run rẩy nói.
Lệ Lệ nhìn những hộ vệ khác, đau buồn nhận được cái lắc đầu tập thể của bọn họ. Lệ Lệ vứt bọn họ sau lưng, hí hửng đi xem góc tường của ca ca.
Nhưng mà.....
Lệ Lệ mặt đầy lệ, ca ca lập kết giới, cô không phá được!
Lệ Lệ tức đến cắn khăn tay nhỏ, oán hận oán hận lại oán hận.
***
Linh Lan Hoa: Không có h nhá, tui đang định bước lên con đường thanh thủy văn a. hihi.