Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng kia? Sao không thèm đi làm hả? Nên nhớ mày còn phải giúp đỡ A Phi đấy” Tiếng ông nội trách mắng qua điện thoại khiến Bạch Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm vào cái điện thoại một lúc.

“Cũng muốn đi lắm, mà cháu dâu của ông cần có người chăm sóc.” Bạch Vũ vừa làm việc vừa trả lời điện thoại của ông.

“Mặc Mặc làm sao? Mày bắt nạt nó phải không?” Ông nội nghe thấy cậu cần người chăm sóc liền quát mắng anh lớn hơn.

"Thì… " Bạch Vũ cò chưa kịp trả lời lại thì ông đã cắt ngang lời anh.

“Đợi đã, hôm qua ông nội không tới được sinh nhật của Mặc Mặc không biết nó có giận gì ông không? Còn nữa, hôm qua sinh nhật có vui không?”

“Hôm qua à… Em ấy mặc dù hơi buồn khi không có ông ở đây nhưng bù lại có bạn thân của em ấy tới, cũng không giận gì ông đâu, ông đừng lo.” Bạch Vũ thở dài một cái, mắt lại liếc ra bên ngoài phòng.

“Anh ơi…” Tiếng gọi nhỏ nhẹ non nớt vọng vào trong phòng, tiếp theo là cánh cửa phòng mở rộng ra.

“Sơ Mặc!” Bạch Vũ giữ điện thoại trên vai, bước nhanh tới ôm lấy cậu bế lên.

“A… Em đi được mà…” Cho tới thời điểm này rồi nhưng cứ nhìn thấy Bạch Vũ là những chuyện tối qua không hẹn mà quay trở lại trong tâm trí cậu. Nói không ngại không xấu hổ chính là nói dối… Nhưng cậu cũng biết lí do cho những chuyện đó… Là do đám socola của Hướng Hương Vãn tặng, cũng là do cậu quyến rũ anh trước…

“Ông nội, Mặc Mặc muốn nói chuyện với ông.” Bạch Vũ đặt cậu ngồi trên ghế rồi đưa điện thoại cho cậu.

“Ơ… Ông ơi.” Cậu cầm điện thoại trong tay, mắt ngơ ngác nhìn Bạch Vũ một lúc rồi cũng nghe.

“Mặc Mặc, sinh nhật vui vẻ nha. Cho ông xin lỗi, vì ông bận quá nên không thể cùng Mặc Mặc mừng sinh nhật được.” Ông nội nghe tiếng của cậu liền vui mừng nói với cậu.

“Con cảm ơn ông. Ông đừng lo, công việc của ông vẫn là quan trọng nhất, con không buồn đâu ạ.” Cậu cười tươi nói với ông.

“Phải rồi, mặc dù không mừng sinh nhật cùng Mặc Mặc được nhưng ông đã chuẩn bị quà rồi, con bảo Bạch Vũ nhận giúp nhé.”

“Dạ.”

“Còn nữa, Mặc Mặc à. Hôm qua có phải là dắt díu nhau đi đăng ký kết hôn mà không nói với ông đúng không?”

“… Dạ… Sao ông lại biết?” Cậu liếc sang Bạch Vũ một cái đầy ngần ngại.

“Sao ông lại có thể không biết chứ? Rồi nói cho ông nghe, Mặc Mặc chịu theo A Vũ rồi phải không? Nó không bắt ép con làm gì chứ? Ông nghe nó nói hôm nay con không được khỏe, có nghiêm trọng lắm không?”

“Dạ… Con không sao đâu ạ… Chỉ là… đi lại có hơi khó khăn một chút.” Cậu bối rối, cả khuôn mặt lại ửng lên theo những suy nghĩ trong đầu.

“Nó đánh con phải không?” Ông nội nghe cậu nói vậy liền giả bộ hoang mang.

“Không… Không có, anh ấy rất tốt với con…” Cậu sốt sắng giải thích cho ông nội hiểu.

“Ông à, có phải là ông hỏi quá nhiều rồi không?” Bạch Vũ cầm vào cổ tay cậu đưa cả tay cậu và điện thoại áp lên má mà chen ngang vào cuộc nói chuyện.

“Thằng kia, ông hỏi cháu dâu của ông thì liên quan gì tới mày hả?” Ông nội không hài lòng mà mắng anh.

“Dù sao thì ông nội chuẩn bị bế chắt đi ạ.” Bạch Vũ nói xong liền cúp máy, cái thái độ ngang ngược này thực sự khiến ông nội của anh tức điên mà.

“Sao anh lại nói vậy với ông?” Dáng vẻ xấu hổ đáng yêu của cậu thành công bộc lộ ra do những câu nói của anh.

“Thì chúng ta đã… Cho nên, anh phải chuẩn bị sẵn sàng nếu như em có…” Bạch Vũ cong khóe môi, đưa tay xoa xoa eo cậu.

Có thể do quá mệt mỏi nên cậu không còn nhớ được nhiều chi tiết vào tối hôm trước, chỉ biết rằng khoang sinh sản đã bị Bạch Vũ đâm mở còn ở trong đó tạo kết. Cho nên chuyện cậu có em bé cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cũng nhờ như vậy mà ý thức trách nhiệm của một ông chồng được nâng lên một tầm cao mới, Bạch Vũ chăm cậu từ chuyện ăn uống sinh hoạt đến cả những chuyện như sở thích cá nhân.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn theo chiều hướng tốt đẹp nếu như không có một cuộc gọi bất ngờ từ vị trí bạn thân của Bạch Vũ.

“Có chuyện gì?” Bạch Vũ lạnh nhạt trả lời.

“Chẳng lẽ không có chuyện thì không tìm tới cậu được chắc?” Tiếng Thẩm Tư Đằng ở đầu dây bên kia rất thiếu kiên nhẫn.

“Không nói thì tôi cúp máy…” Bạch Vũ chuẩn bị đặt điện thoại xuống.

“Ấy, có việc thật… Đừng cúp máy.” Thẩm Tư Đằng

“Nói đi.” Bạch Vũ lần nữa nói vào điện thoại.

“Chuyện là như vậy, gần đây có khá nhiều vụ omega bị bắt giữ rồi bị đem bán đấu giá một cách không hợp pháp. Theo tìm hiểu của bên tôi thì tất cả những vụ đó đều có liên quan tới Dạ Ngọc Lộ. Mà nơi đó không phải ai cũng có thể vào được. Tôi muốn nhờ danh tiếng Bạch gia của cậu để vào đó điều tra.” Giọng điệu dần trở nên đặc biệt nghiêm túc, Thẩm Tư Đằng vì không muốn chưa có chứng cứ đã buộc tội vô căn cứ, hơn nữa dù là cảnh sát hay người của hiệp hội cũng không dám làm bừa cho nên mới nhờ tới Bạch Vũ, dùng danh tiếng hào môn để có thể dễ dàng trà trộn vào nơi đó.

“Dạ Ngọc Lộ!” Bạch Vũ nghe thấy cái tên ấy có chút trầm tư, lần đầu anh chút ý tới địa danh đó chính là từ miệng cậu nói ra. Anh còn chưa tìm hiểu vì sao cậu lại có thể biết tới nó được thì bây giờ lại có thêm Thẩm Tư Đằng nhờ anh giúp.

“Nơi đó từ trước đã là một nơi không sạch sẽ gì rồi, bây giờ lại có thêm tin tức như vậy, tôi muốn nhờ cậu để một mẻ bắt gọn đám người đó.”

“Tôi từ chối.” Bạch Vũ lãnh đạm đáp lời, không phải anh thấy khó liền lui không giúp mà… Bạch Vũ cho rằng nếu như mình nhúng tay vào chuyện này thì rất có thể cậu có thể sẽ bị liên lụy.

“Đừng từ chối vội. Chuyện này tôi cần cậu giúp thật sự, nhưng cậu cứ suy nghĩ đi đã. Nếu như cậu sợ bị liên lụy thì không cần lo, chúng tôi sẽ cử người bảo vệ cậu và gia đình nhỏ của cậu.”

“…” Bạch Vũ không do dự chào bạn mình rồi cúp máy.

Anh không để tâm chuyện này cho lắm vì bây giờ anh có một gia đình cần chăm lo, một người vợ cần anh bảo vệ, việc làm không hết thì lấy đâu ra thời gian lo chuyện phiền phức. Vốn định quăng nó ra sau đầu để tập trung làm việc rồi còn về với cậu thì cậu gọi tới cho anh.

“Sơ Mặc.”

“Anh…” Tiếng cậu run rẩy ở đầu dây bên kia vang lên khiến trái tim Bạch Vũ như rớt mạnh một cái bịch xuống đất, tiếp theo là tiếng gì đó khá lộn xộn vang lên rồi tới tiếng của một cô gái khác.

“Bạch Vũ, anh mau tới đây đi, xảy ra chuyện rồi.” Tiếng của Hướng Hương Vãn bên trong điện thoại.

“Có chuyện gì, Sơ Mặc đâu? Hai người đang ở đâu?” Bạch Vũ đứng dậy khỏi bàn làm việc, giọng điệu khô khốc đầy sự căng thẳng.

“Là Nguyên Nhã, cô ta cho người tấn công tụi tôi ở công viên.” Hướng Hương Vãn vừa thở dốc vừa nói.

“Sơ Mặc có sao không? Tại sao cô ta lại tấn công các cô?” Bạch Vũ mặc nhanh chiếc áo khoác lên người rồi vội vàng ra khỏi phòng làm việc.

“Ơ sếp, anh đi đâu đấy?” Tôn Thanh Thanh thấy Bạch Vũ mặt mày căng thẳng đi ra thì đứng dậy hỏi anh.

“Mặc áo vào rồi gọi người đi cùng tôi.” Bạch Vũ chỉ Tôn Thanh Thanh ra lệnh rồi lại nói vào trong điện thoại “Nói tôi tình hình bây giờ đi.”

“Có một đám người tấn công lúc chúng tôi đang đứng đợi chơi trò chơi ở công viên, tôi và Sơ Mặc không sao cả nhưng Dật Nhiên và Ân Ly bị bọn chúng bắt đi rồi.” Hướng Hương Vãn lúc này đang ôm chặt lấy người cậu bước nhanh trong vòng bảo vệ của mấy vệ sĩ.

“Tôi biết rồi, Phương Bắc Giản còn ở đó phải không. Bảo cậu ta dẫn mọi người tới nơi an toàn trước rồi nói tiếp.” Bạch Vũ nói xong thì cúp máy, tiếp tục gọi sang cho Thẩm Tư Đằng, vừa gọi vừa nói với Tôn Thanh Thanh “Gọi cho ông nội giúp tôi, nói với ông cho người đi điều tra về Dạ Ngọc Lộ.”

“Dạ.” Tôn Thanh Thanh đi phía sau anh, nhanh chóng làm nhiệm vụ được giao.

“Tư Đằng, tôi cần cậu chuẩn bị người.”

“Được, cho tôi lí do.” Thẩm Tư Đằng.

“Chuẩn bị tới Dạ Ngọc Lộ cứu người!”

“Hiểu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK