Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng dìu dịu buổi chiều khẽ đậu lại trên bệ cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.

Cô gái nhỏ nhăn mặt chìm đắm vào mấy bài toán cùng những con số phức tạp, không nhịn được thở dài mấy hơi.

16 17 chính là lứa tuổi đẹp nhất, là khoảng thời gian đáng nhớ nhất của mấy cô cậu nam nữ sinh này, vừa có bạn bè bên cạnh cùng phấn đấu, vừa trải qua những kì phân hóa giới tính cùng sự phát triển vượt bậc của cơ thể. Thời điểm đó cũng chính là lúc họ được trải nghiệm tất cả những loại tình cảm thuần khiết đầu đời tươi đẹp nhất của một đời người.

Thế nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, họ từ mờ mịt mà nhận ra được sự tàn khốc của thế giới bên ngoài.

Bạch Xuyên ngồi trên bàn làm việc, tay cầm mấy tập tài liệu lít nha lít nhít có liên quan tới hồ sơ bệnh án gì gì đó, mắt lại nhìn cô gái nhỏ chăm chú. Hiện tại đang có một việc khiến anh rất đau đầu, có khi lại nghĩ chỉ muốn quay trờ về nước M mà sống cho an phận.

Cô gái trước mắt kia mặc dù là omega của mình, nhưng mới chỉ có 16 tuổi, còn quá trẻ để có thể nghiêm túc suy nghĩ về một mối quan hệ lâu dài, anh chưa dám chạm tới cô ấy vì nghĩ cô ấy vẫn còn một chút xa cách, cũng không thể làm gì quá giới hạn. Quan hệ tình dục với omega chưa thành niên cũng là một tội nặng, nếu xét về hình phạt thì cuộc sống tươi đẹp sau này của anh khỏi cần bàn đến nữa. Cố gắng nghĩ cho tương lai sau này mà nhẫn nhịn nhưng...

Bạch Hàn là ba của anh, có miễn cưỡng mà gọi ông ta một tiếng ba thì trong lòng anh vẫn không thể nào mà kính trọng ông ta cho được. Vì sao ư? Không nói đến quá khứ, chỉ vì ông ta có ý định chạm tới người con gái đang ngồi trước mặt anh đây cũng đủ khiến anh ghê tởm ông ta rồi. Trước mặt ông và mọi người, anh luôn luôn điềm đạm, ấm áp quan tâm, lễ phép mà tôn trọng với những người là trưởng bối trong nhà. Nếu chưa đụng chạm tới giới hạn của anh thì anh vẫn sẽ dùng bộ mặt bình thản nhất, tươi cười nhất mà đối mặt với họ. Còn lần tức giận đó cũng đã cho mọi người thấy được, Lâm Ân Ly chính là giới hạn cuối cùng của anh.



"Bác sĩ, giúp em giải bài này đi!" Lâm Ân Ly nhìn bài toán hóc búa trước mắt, cắn răng mà lên tiếng. Cô gái nhỏ ngồi ở thảm lông mềm mại trải trên sàn, trước mặt có một cái bàn trà nhỏ, tập rồi bút rồi đề thi xếp đầy trên mặt bàn.

"Nghĩ không ra?" Bạch Xuyên dứt khoát buông mấy tờ tài liệu lộn xộn trong tay mình ra, rời khỏi bàn làm việc mà ngồi xuống thảm lông trải trên mặt sàn.

"Không muốn làm phiền anh làm việc nhưng mà... Không nghĩ ra nổi..." Lâm Ân Ly bĩu môi nhìn đề toán, lại giống như đang năn nỉ mà nhìn anh.

"Dạng bài này không phải em mới học qua sao? Nghĩ gì mà không tập trung giải đề hả?" Bạch Xuyên nhìn đề bài một chút, lại nhìn cô gái nhỏ mà hỏi.

"Thì... " Lâm Ân Ly bị Bạch Xuyên bắt quả tang là mất tập trung đầu liền hơi cúi, dáng vẻ dường như là rất khó nói. Cũng bởi vì ở trong phòng của anh, ở cùng với anh trong một không gian riêng tư như vậy cho nên mới không thể nào tập trung nổi.

Lâm Ân Ly đang ở biệt thự Bạch gia, bình thường sẽ thoải mái mà dạo quanh biệt thự tìm chỗ tốt để làm bài tập hoặc đọc sách. Nhưng từ lúc Bạch Hàn trở về liền không chạy lung tung nữa, ngay đến ra khỏi phòng mình thôi còn do dự mãi mới dám đi. Ông ta chưa hề chạm tới cô, mỗi lần muốn bắt chuyện với cô đều bị cô tránh né, nhưng chỉ với cái nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới cơ thể cô đã đủ để quấy rối một người nhạy cảm như cô rồi. Đã vậy, khi biết cô là omega ông ta còn giống như muốn đùa giỡn mà tỏa pheromone alpha ra để cô chú ý tới mình nữa. Thật là dốc công tốn sức để khiến cô ghê tởm mà!

Chuyện Lâm Ân Ly bị quấy rối, Bạch Xuyên đương nhiên cũng biết. Anh cũng rất thẳng thắn mà kéo cô qua phòng mình, nói với cô chỉ cần thấy không an toàn thì có thể gọi mình bất cứ lúc nào.

Mặc dù không muốn làm phiền tới anh, hơn nữa Lâm Ân Ly đối với anh vẫn còn một chút ngại ngùng nhưng đối mặt với ánh mắt cùng những hành động có phần biến thái kia thì không thể làm gì khác.

"Sao lại ngây người ra rồi?" Bạch Xuyên đưa tay muốn xoa đầu Lâm Ân Ly lại bị cô bất giác tránh né đi, anh gượng gạo mà buông tay xuống trong mắt vừa là ngạc nhiên vừa là thất vọng.

"Xin... Xin lỗi... Là tại em..." Lâm Ân Ly nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Xuyên liền lúng túng giải thích. Khuôn mặt thanh tú tinh xảo đã sớm ửng lên từ lúc vừa bước vào căn phòng này rồi.

"Không cần xin lỗi... Là anh quá đường đột rồi" Bạch Xuyên cong môi mỉm cười, mặc dù có chút buồn nhưng anh hiểu vì sao cô lại như vậy, cũng không có cách nào trách cứ cô.



"Nhưng ba của anh... Anh thật sự không cần phải quan tâm sao?" Lâm Ân Ly nhìn Bạch Xuyên.

"Không cần, ông ta có đủ tay đủ chân sức khỏe rất tốt không cần lo lắng" Bạch Xuyên.

"Nhưng mà... Nếu vì em mà hai người có tranh cãi thì sẽ khó xử lắm..." Lâm Ân Ly rõ ràng vẫn còn chút lo lắng khi chứng kiến hai ba con Bạch Xuyên mặt đối mặt không mấy vui vẻ hôm trước.

"Em... Tin anh chứ?" Bạch Xuyên nắm lấy bàn tay cô gái trước mặt, ánh mắt vẫn là một màu sắc dịu dàng cùng chờ đợi.

"Ừm..." Lâm Ân Ly cúi đầu xấu hổ.

"Vậy thì chỉ cần tin tưởng anh thôi, những chuyện khác không cần lo lắng" Bạch Xuyên nâng cằm cô gái nhỏ kéo cô sát lại gần mình.

"Nhưng mà... " Lâm Ân Ly tránh né anh mắt của anh nhưng với tư thế cực kì thân mật này, cô không có cách nào trốn thoát.

Khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô đối mặt với Bạch Xuyên, cánh tay anh giữ lấy cằm cô, một tay giữ chặt vai cô, đôi mắt sâu thẳm lại im lìm, Ân Ly dần dần không chịu nổi cái nhìn như vậy không khỏi nghiêng đầu tránh né.

Một giây sau, bị anh hôn ghì lên môi.

Anh ép xuống, hôn cô thật sâu mạnh mẽ cuồng dại dường như muốn trút hết những chịu đựng kìm nén vào nụ hôn này, vứt bỏ hết những ngần ngại và lo lắng. Cô bị anh ấy hôn đến mức nghẹt thở, chỉ có thể ngoan ngoãn hòa cùng nhịp điệu của anh để thở ra hít vào.

Bạch Xuyên rồi khỏi môi cô khiến cô hơi hụt hẫng, cô cảm thấy từng làn hơi thở cùng cái nhìn nóng bỏng đang dán chặt vào người mình. Giương đôi mắt đã bị hơi nước làm cho mờ mịt lên nhìn anh, lập tức bị cô mê hoặc, Bạch Xuyên cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa, không còn cuồng nhiệt mạnh mẽ chỉ nhẹ nhàng như cánh chuồn chuồn lướt qua.



"A Xuyên" Có tiếng người từ phía ngoài cửa truyền vào.

"..." Bạch Xuyên có hơi bất mãn mà không thèm đáp lại lấy một lời.

"A Xuyên, con có đó không? Ba có chuyện muốn nói..." Tiếng người lần nữa vang lên, nghe giọng điệu là biết là ai rồi.

"... Ở yên trong phòng anh" Bạch Xuyên thở dài một hơi, tay cũng buông Lâm Ân Ly ra, nhắc cô một câu rồi không tình nguyện mà đi ra mở cửa. "Có chuyện gì không?"

"À... Thì ra cô gái đó ở đây hả..." Bạch Hàn nghiêng đầu nhìn vào trong phòng thấy Lâm Ân Ly đang ngồi ngoan ngoãn làm bài trong đó.

"Nếu không có gì thì tôi xin phép" Bạch Xuyên khó chịu nhăn mày, định đóng cửa lại.

"Đợi một chút nào... Ông nội muốn mọi người có mặt tại đây vào ngày mốt. Lý do thì hôm đó ông sẽ nói." Bạch Hàn vẫn giữ vẻ mặt cợt nhả đùa giỡn mà nói với Bạch Xuyên, nhìn hai người tuy là có nét tương đồng nhưng không thể không nghi ngờ tại sao tính cách và lối sống lại khác xa tới vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK