Đến khi Dạ Nguyệt về, câu mà cậu được nghe nhiều nhất tiếp theo đó là "Dạ Nguyệt là alpha này!!! Tin được không đây trời ơi??!!" và "Đừng có coi thường em, em là alpha đó!!!"
Cái cảnh loạn cào cào này chắc chỉ dừng lại khi cái bản mặt lạnh tanh như núi tiền trong két bảo hiểm của Bạch Vũ xuất hiện tại hiện trường phòng khách biệt thự.
Mặc dù sợ hãi cái ánh mắt sắc bén mang theo khí lạnh vùng cực của Bạch Vũ nhưng cả đám giống như học sinh tiểu học nghịch ngầm sau lưng anh, còn vừa thì thào nói xấu nhau vừa bật cười khúc khích.
Bạch Vũ nhìn thấy khung cảnh náo loạn kia có hơi nhăn mày vì ồn ào nhưng cũng thầm cảm ơn hai cô gái đã giúp cho tinh thần của cậu khá lên rất nhiều.
Bữa tối...
"Thẩm Ninh, Tiêu Hạ hai người định ở đây chơi lâu không?" Cậu gắp miếng thức ăn cho Dạ Nguyệt ngồi bên cạnh, hỏi hai người.
"Hử? Không định ở lâu đâu. Còn phải đi làm thêm nữa" Thẩm Ninh khẽ lắc đầu, bình thản đáp.
"Hả? Vẫn còn phải đi làm thêm à? Không nghỉ ngơi lâu hơn được sao?" Cậu nhăn nhó, vẻ mặt thất vọng nhìn Thẩm Ninh, bát cơm đang cầm trên tay cũng hạ xuống.
"Không được. Cậu cũng biết là nhà mình không có dư dả gì mà. Ba mẹ đi làm kiếm tiền cũng là để cho hai đứa em mình rồi, mình nếu không đi làm thêm thì sợ là cũng sẽ phải nghỉ học đấy" Thẩm Ninh cũng hạ bát cơm xuống, bản thân cô cũng muốn được một lần thoải mái tận hưởng khoảng thời gian còn là học sinh vô lo vô nghĩ nhưng hoàn cảnh không cho phép, nếu cô không cố gắng ngay từ bây giờ thì sau này có khi sẽ còn khó khăn hơn nhiều.
"Đúng rồi đó, Tiểu Ninh đang cố gắng để được giống như chị Tôn mà" Tiêu Hạ lại ngây ngô mà nhả ra một câu khiến Thẩm Ninh ngồi bên cạnh trực tiếp tác động vật lý vào miệng nhỏ.
"Im miệng ăn đi bà" Thẩm Ninh gắp một đũa thức ăn tọng vô miệng cái đứa phát ngôn vô tội vạ kia kèm một câu dọa nạt.
"Nhưng mà mình muốn nói chuyện với hai người lâu hơn một chút" Cậu ỉu xìu thở dài chán nản.
"Sơ Mặc, các cô ấy đều phải lo lắng cho cuộc sống sau này của họ, họ đang nỗ lực em cũng nên ủng hộ họ một chút. Cũng không phải là không có cơ hội gặp lại mà, không được chán nản như vậy" Bạch Vũ ngồi bên cạnh cậu vỗ nhẹ lên lưng cậu, dịu dàng an ủi cậu một chút.
"Em biết. Em chỉ không muốn xa họ, sẽ rất nhớ..." Cậu cúi đầu lí nhí nói với Bạch Vũ, đôi mặt phượng với hàng lông mi dài rủ xuống đượm buồn.
"Sơ Mặc, đừng có như vậy... Tụi tui sẽ không nỡ đi mất..." Tiêu Hạ bĩu bĩu môi, đưa tay nhéo nhéo cái má cậu sau đó lại nhanh chóng rụt về vì vừa bị Bạch Vũ liếc một cái.
"Tui cũng không nỡ..." Cậu bĩu môi theo cô, hai tay xoa xoa má.
"Anh phát hiện em có thể ở trước mặt các cô ấy nói mấy câu ích kỉ đáng yêu như vậy nhưng đối với anh lại không hề có một lời đòi hỏi gì. Phân biệt đối xử như vậy, anh không có thích" Bạch Vũ xoa xoa đầu cậu, làm mái tóc ngắn của cậu xù lên, giọng điệu biến đổi, đích thị là đã ghen rồi.
"Nhưng họ là bạn em, còn bằng tuổi em nữa" Cậu nhăn nhó nói với Bạch Vũ.
"Hầy, người ở đây thì ngọt ngào thân mật là thế. Còn cái người kia thì giống như cả thế giới sụp đổ, lúc nào cũng như sắp tàn đời đến nơi rồi, rầu thiệt" Thẩm Ninh chống cằm nhìn cặp đôi trước mặt, muốn thử Bạch Vũ một chút nên nhắc tới một người nữa.
"Ai cơ?" Cậu nghe thấy vậy liền hỏi.
"Thì Mạc Đông đó. Cậu ta từ lúc cậu đi thì không còn hoạt bát như trước nữa. Rồi lần trước cậu về đón hai đứa đi cùng, lại nghe được tin cậu mới có thêm một ông chồng. Cậu ta rầu tới mức trốn học luôn" Thẩm Ninh vẫn bình thản mà kể lại.
"Người đó là ai, có quan hệ thế nào với em?" Bạch Vũ nhìn cậu hỏi, thần sắc không rõ ràng nhưng ánh mắt nghi ngờ thấy rõ.
"À... Là cái người mà hôm em đi xem mắt với anh ở nhà hàng đó" Cậu ngây ngô đáp, mắt nhìn Bạch Vũ hồn nhiên trong sáng không chút che dấu.
"Cậu ấy tên là Mạc Đông, là alpha, ít hơn tụi em một tuổi, thành tích học tập, thể lực, khả năng thể thao rất tốt" Thẩm Ninh.
"Cậu ta theo đuôi Sơ Mặc cũng được ba năm rồi đấy, thích Sơ Mặc lắm... Ưm..." Tiêu Hạ lại tiếp tục nhả thêm một câu lạc quẻ nữa và cũng lại tiếp tục bị Thẩm Ninh ngồi bên tác động vật lý lần nữa
"Ây cái con nhỏ này hình như ăn chưa no thì phải" Thẩm Ninh lầm bầm ngay lập tức dùng thức ăn chặn lại cái miệng có gắn bom hạt nhân của nhỏ kia.
"Ồ, không ngờ là em cũng có nhiều người để ý đấy chứ, lại còn theo đuổi được ba năm rồi cơ đấy. Người vừa quen mấy tháng như anh chắc chỉ xếp sau thôi" Bạch Vũ giở giọng, vừa giận dỗi vừa ủy khuất nhìn cậu, trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra một chữ ghen to đùng, bàn tay hư hỏng bắt đầu mò mẫm xuống dưới eo cậu sờ sờ rồi nhéo một cái.
"Ya... Không có mà, em chỉ coi cậu ấy như một học đệ thôi. Cậu ấy vẫn còn là một học sinh, còn cả một tương lai phía trước đang chờ đợi. Hơn nữa em còn bị anh bắt tới đây rồi em với cậu ấy sao có thể chứ" Cậu bị Bạch Vũ nhéo một cái liền kêu lên, lập tức quay sang mà giải thích với anh.
"Cũng may là anh nhanh tay bắt em tới đây, chứ nếu không thì cậu ta được món hời to rồi" Bạch Vũ hừ hừ mấy cái, nhìn cái má mềm mại trắng trắng nộn nộn của cậu như đang mời gọi liền cúi xuống hôn một cái xong lại cắn thêm một miếng đầy tham lam.
"Anh, mọi người còn đang nhìn đó" Cậu xấu hổ mắng Bạch Vũ, hai má ửng lên đáng yêu, cái biểu cảm vừa tức giận vừa xấu hổ của cậu càng làm anh nổi lên hứng thú trêu chọc.
"Kệ họ, anh đây đang không vui đó." Bạch Vũ bóp bóp má cậu.
"Anh ghen hả?"
"Cũng biết anh ghen cơ. Sau này không cho gần gũi với người khác, nhất là cái cậu gì đó đó" Bạch Vũ vẫn không hài lòng mà nói với cậu.
"Anh ghen vì em hả?!!" Cậu cười hi hi nhìn Bạch Vũ, bản thân chỉ cần nghĩ tới anh ghen với những người xung quanh cậu là biết anh cũng có tình cảm với mình, điều đó khiến cậu vui chết được.
Hai con người này cứ vô thức mà phát đường khắp nơi, không hề để ý đến mấy cái bản mặt đã đen như đít nồi ở xung quanh.
"..." Thẩm Ninh đã ăn xong, chống cằm nhìn đôi phu phu đang chim chuột với nhau lại nhìn sang nhóc Dạ Nguyệt vẫn im lặng nãy giờ.
"..." Dạ Nguyệt cũng đã ăn xong, cái biểu cảm trên khuôn mặt cho mọi người biết cô nhóc đã quá quen với cái tình cảnh này, bĩu môi thi thoảng lại liếc liếc rồi lườm lườm mấy cái như muốn nói. "Bà đây không thèm để ý nữa, hứ, cái bọn iu nhao chít tịt..."
Tiêu Hạ vẫn là cái bộ dáng ngơ ngơ nhìn chăm chăm hai con người kia không rời.
"A Nguyệt, ngày mai cuối tuần rồi phải không? Có muốn đi thăm chị gái không?" Thẩm Ninh lên tiếng hỏi.
"Chị hỏi hai người họ đi, cho dù em có muốn cũng không thể tự đi được nên lúc nào cũng phải nói với họ này" Dạ Nguyệt chỉ chỉ sang hai người kia.
"Hai người ở lại đây rồi mai chúng ta đi thăm A Ly nha. Mình cũng định nói với mọi người từ chiều rồi nhưng lại quên mất" Sơ Mặc nghe thấy liền quay qua nói với Thẩm Ninh.
"Vậy cũng được. Làm phiền cậu rồi Sơ Mặc" Thẩm Ninh gật nhẹ đầu đồng ý với cậu.
"Không được khách sáo. Đi thôi, phòng cho khách đã dọn xong rồi, mình dẫn hai người lên"
Cậu dẫn hai cô gái lên phòng dành cho khách, Bạch Vũ về thư phòng làm việc, Dạ Nguyên cũng ngoan ngoãn về phòng của mình làm bài tập.