"Này, những thứ này, là Mạc ca tặng cho ta!" Vu Nguyên Nguyên vừa nói dứt câu, vô luận là Dương Huyện lệnh hay bản thân Mạc Thiên Hàm, ba người Vu gia và cả bách tính bên ngoài đều kinh ngạc ngây người.
Tối hôm qua Vu Nguyên Nguyên một đêm không ngủ, thức đến mức hai mắt đều đỏ bừng, hai ngày đầu y đích xác bị dọa sợ, thế nhưng một đêm thức trắng hôm qua đã giúp y nghĩ ra một phương pháp hoàn hảo để thoát tội. Vừa nghĩ được biện pháp, thần kinh liền được thả lỏng, mệt mỏi ập tới y liền ngủ quên lúc nào không biết. Lúc y còn đang say ngủ lại bị nha dịch dựng dậy kéo lên công đường, đến nơi mới nhận ra Mạc Thiên Hàm và Thu Nghiên đã có mặt, mà Mạc Thiên Hàm người này càng nhìn càng thấy thực sự là một tướng công tốt a!
Chờ đến lúc Dương lão huyện lệnh hỏi, y còn chưa kịp nói biện pháp của y cho phụ thân, cha cùng tiểu đệ, cho nên vừa trả lời khẩu cung của bốn người liền xuất hiện khác biệt.
"Nga?" Dương lão huyện lệnh vuốt vuốt chòm ria mép: "Mạc Thiên Hàm, ngươi có biết những thứ này không?" – Ông phất tay, lập tức có nha dịch bưng một khay đựng bốn cây trâm vàng tinh xảo đến trước mặt Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên, để hai người nhìn cho kĩ.
"Bẩm đại nhân, biết, vật này chính là trâm có đính ngọc tạo hình vàng ôm ngọc, là lúc thảo dân tòng quân được kim thượng ban thưởng." – Mạc Thiên Hàm ôm quyền trả lời, hắn làm một lễ tiết trong quân, như vậy theo một khía cạnh nào đấy cũng đã xác nhận hắn đích xác từng nhập ngũ.
"Thực là ngươi tặng chúng cho Vu Nguyên Nguyên?" – Dương Huyện lệnh lại hỏi.
"Đại nhân! Những thứ kia là Mạc ca tặng ta làm tín vật định tình!" – Vu Nguyên Nguyên nóng ruột giành trước tiếp lời huyện lệnh, suốt ba ngày y nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có kế này khả thi, đành dựa vào Mạc Thiên Hàm vậy, dù sao y cũng thật lòng thích người thợ săn yêu thương phu lang này, ném cho Mạc Thiên Hàm một cái tiện nghi lớn như vậy, đều nói những thứ này là tín vật định tình rồi, y không tin tên thợ săn kia không mắc bẫy!
Làm trắc phu lang thì trắc phu lang, dù sao về nhà đóng cửa, muốn thu thập một tên què còn không đơn giản? Dù sao y cũng không sợ sẽ bị một người què bắt chẹt gì mình.
Hơn nữa bọn họ đến giờ còn chưa có hài tử, chờ lúc y vào cửa rồi lại nhanh chóng sinh được một đứa bé, đến lúc đó còn không phải do mình thoải mái khi dễ Thu người què sao? Mặc dù Mạc ca làm thợ săn, không có nhiều tiền được như Điền tam công tử nhưng hắn lại hơn ở chỗ đối phu lang quả thực vô cùng tốt! Cứ như vậy, bàn tính trong lòng Vu Nguyên Nguyên không ngừng lạch cạch vang lên.
"Không phải!" – Ai biết Mạc Thiên Hàm cư nhiên một hơi phủ nhận: "Trâm vàng này chính là thánh thượng ngự ban, ngoại trừ phu lang của thảo dân ra, nếu tặng cho bất cứ ai khác chính là phạm vào tội khi quân phạm thượng, đối thánh thượng là một loại đại bất kính! Thảo dân mặc dù bất tài, nhưng điểm lễ pháp ấy ta vẫn biết, huống chi đây là thảo dân anh dũng giết địch, đổ máu trên chiến trường bao năm mới có, là vinh dự phải dùng quân công để đổi về, thảo dân là muốn giữ lại làm đồ gia truyền cho hậu thế."
"Không! Không phải! Những thứ này đều là ngươi tặng ta làm sính lễ a!" – Vu Nguyên Nguyên không nghĩ tới Mạc Thiên Hàm sẽ đáp lại như vậy, sắc mặt trắng bệch lắc đầu liên tục, mà Vu Đại Tráng bên cạnh đã lạnh run, Thu Thủy thì hôn mê bất tỉnh, Vu Nguyệt Nguyệt sợ tới không biết nên làm gì mới đúng, lúc bọn họ nghe thấy ba chữ 'tội khi quân', trong đầu nổ oành một tiếng tựa như ngũ lôi oanh đỉnh!
Dù là dân chúng vô tri nhất cũng biết ba chữ này, nhất là hàm nghĩa đằng sau của nó, ngoại trừ phản quốc thì khi quân chính là tội lớn nhất! Nơi này dù sao cũng là đất nước quân chủ, chỉ cần đứng đầu không phải một vị hoàng đế thập phần ngang ngược, lão bách tính vẫn đủ ăn đủ mặc thì bọn họ vĩnh viễn ủng hộ hoàng thất, nhất là một vị hoàng đế nhân từ như bây giờ càng được bách tính kính yêu, dù sao ai cũng mong ngày trải qua được an bình yên ổn.