"Hà? Có ý gì?" Thái Tử này nói có ẩn ý a.
"Mạc tiên phong, năm đó bổn cung vẫn luôn thấy kỳ quái, người luôn luôn cẩn thận như ngươi, sao lại không sớm phát hiện bẫy rập của kẻ địch, càng là sau khi trúng mai phục cũng không phái người đi tìm viện binh?" Thái Tử cười lạnh: "Thẳng đến trừ tịch năm trước, phụ hoàng mở tiệc chiêu đãi quần thần, người của Tam hoàng huynh, cố tình ở bữa tiệc nhắc đến ngươi."
"..."
Khiếp sợ, tiệc cuối năm ở hoàng cung có người nhắc tên Mạc Thiên Hàm? Cái này làm cho Mạc Thiên Hàm không phải hàng chính hãng có chút sợ hãi.
"Quan viên kia là một chủ bộ nho nhỏ trong Hộ Bộ, nói ngươi vào hè năm trước đã chết đột ngột, nguyên nhân là trúng độc mà chết!"
"Ầm!" Mạc Thiên Hàm làm đổ ly trà trong tay: "Sao.. sao lại nói như vậy?"
"Lúc ấy bổn cung cũng có phản ứng giống như ngươi, người của Tam hoàng huynh nhân cơ hội dâng sớ, tuy rằng không nói rõ, nhưng câu câu chữ chữ đều nhằm vào bổn cung, ý chỉ bổn cung không muốn bị trách phạt do chiến bại đã ép quan tiên phong là ngươi nhận tội, lúc này lại giết người diệt khẩu!"
Nói liền đập bàn: "Càng đáng giận là, lúc ấy phụ hoàng không tin, những người đó nói muốn điều tra, kết quả hôm sau liền có nhân chứng!"
"A? Còn có nhân chứng?"
"Đương nhiên!" Thái Tử nghiến răng nghiến lợi: "Chính là tên tội nhân Phó tiên phong Dương Băng kia!" Một ngụm uống cạn ly trà: "Tội nhân kia nói là ta sai sử hắn, đi đến nhà ngươi hạ độc diệt khẩu!"
Phó tiên phong? Trong đầu Mạc Thiên Hàm lộn xộn, chẳng lẽ là lúc hắn tỉnh lại, nhìn thấy bóng dáng cưỡi ngựa rời đi kia sao? Cũng đúng, trong trí nhớ của đời trước, ngày đó có đồng liêu đến nhà, tìm hắn uống rượu, sau đó hắn liền cái gì cũng không biết, mà chính mình lúc tỉnh lại liền nhìn thấy bóng dáng cưỡi ngựa rời đi kia, còn có bình rượu độc.
"Phụ hoàng giận dữ, giam lỏng bổn cung trong tẩm cung không được ra cửa nửa bước, liền Tế Thiên đại điển cũng đi một mình! Hừ hừ! Tam hoàng huynh cho răng bổn cung không đi được, hắn liền có thể thay thế bổn cung tế cáo thiên địa? Hừ! Vị trí Thái Tử, há là một hoàng tử con thiếp thất như hắn có thể thay thế sao!"
"Sau đó thì sao?" Mạc Thiên Hàm không có hứng thú với nội đấu của hoàng giam chú yếu là bản thân a!
"Phụ hoàng sau khi tế thiên trở về liền bị bệnh, kỳ thật vào buổi trừ tịch đã bị bệnh, chỉ là cứng rắn chống đỡ, ngầm đã phái người đi mời ngự y hắn tín nhiệm nhất trở về bắt mạch, ngự y kia là người đã theo phụ hoàng nhiều năm, phụ hoàng tín nhiệm hắn, nhưng năm nay ngự y kia xin nghỉ về quê ăn tết thăm người thân, lúc này mới không ở trong hoàng cung, nhưng thực mau người của phụ hoàng liền mang ngự y trở lại."
Nói lại đột nhiên nở nụ cười, nhìn Mạc Thiên Hàm: "Cũng là trời cao phù hộ bổn cung, Khương ngự y trùng hợp là đồng hương với Mạc tiên phong ngươi, tuy rằng khác thôn, nhưng Khương ngự y sau khi trở về, vào cung bắt mạch cho phụ hoàng, nói là phụ hoàng giận thương tim, bốc chút thuốc cùng châm cứu là được, chủ yếu là không để phụ hoàng tức giận, phụ hoàng nghe Khương ngự y nói vậy liền hàn huyên, phụ hoàng kể chuyện này, Khương ngự y hỏi quan tiên phong kia tên gì? Tấn công công bên người phụ hoàng liền nói tên của ngươi, Khương ngự y nghe xong cười ha ha, nói phụ hoàng bị lừa, ngươi sống rất tốt, lại còn cưới phu lang, vào ngày bái thần mùng ba đầu năm, còn gặp được ngươi, ngươi cho hắn một rổ than, chuyện này Đồng nhi bên người hắn cũng biết."
"Cái gì? Lão nhân kia chính là Khương ngự y?" Mạc Thiên Hàm kinh ngạc, trong lòng lại nghĩ: Thật là trùng hợp, lúc ấy nếu không phải Thu Nghiên có lòng tốt, hắn làm sao có thể để ý tới đôi chủ tớ kia a.