"Vậy không phải xong rồi sao? Ta hiểu rõ phu lang nhà mình mà, đám người kia mặc dù nói dễ nghe thì là họ hàng, thế nhưng ngay từ lúc ta ôm ngươi ra khỏi từ đường ngươi cùng bọn họ đã không còn là người thân nữa rồi, lúc lại mặt chúng ta cũng trở về từ đường mà không phải về nhà bọn họ đúng không?
" Dạ. "Gật đầu, đây là sự thật không cần bàn cãi rồi.
" Kia nếu đã không phải họ hàng thân thuộc, nếu như tướng công có cách nghiêm trị bọn họ, phu lang có khi nào không nỡ hay không? "
" Sẽ không! "Chính y đối với đám người tự xưng thân thuộc này cũng triệt để thất vọng rồi, đồ đạc đến chín phần mười là bị bọn họ cầm đi, lúc bọn họ trộm đồ chẳng lẽ một chút cũng không nghĩ tới đến khi bị phát hiện tướng công y sẽ đối đãi với y thế nào? Những ngày sau của y sẽ trôi qua thế nào? Dù sao cũng không phải một món tiền nhỏ a.
" Ừ, nếu vậy tướng công có thể ra tay rồi. "
" Nghiên Nhi biết, nếu bọn họ không quá phận như vậy, tướng công hẳn là sẽ không cùng bọn họ tính toán, chỉ là lần này bọn họ thực sự, thực sự làm Nghiên Nhi quá thất vọng rồi!"
Ừm, nếu ngay cả phu lang nhà hắn cũng không cần cái gọi là thân thuộc thì hắn không còn phải cố kỵ gì cả! Không phải Mạc Thiên Hàm sợ bọn họ, chỉ là lo lắng nếu bọn họ thực sự đến cửa chào hỏi, hẳn là không thể trực tiếp đuổi ra ngoài đi? Dù sao cũng là trưởng bối trong nhà, cái danh bất kính với trưởng bối này đương nhiên không dễ nghe, hắn vẫn rất trân trọng danh tiếng của mình cùng Thu Nghiên, hơn nữa nếu bởi cái loại người này mà rước lấy một thân tiếng xấu vậy thì thật không đáng.
Thế nhưng nếu đã dám đến tận nhà hắn ngang nhiên trộm cắp đồ trong nhà, xem ra người nhà này đã không có khả năng bình yên sống tiếp nữa rồi, dám tìm đến tận đây khi dễ phu lang nhà hắn thì hắn còn có lý do gì mà không dám trả thù nữa? Hừ hừ!
Mạc Thiên Hàm hắn cho tới bây giờ đều không phải là một người thiện tâm biết nương tay, trong nhà có phu lang hắn tâm địa thiện lương là đủ rồi, hắn chính là một kẻ bụng dạ độc ác, nếu trêu đến hắn hắn sẵn sàng diệt cỏ tận gốc, triệt để giải quyết cái phiền toái này, cũng làm cho phu lang nhà hắn sẽ không còn phải chịu ủy khuất nữa, coi như đòi một cái công đạo cho những năm Thu Nghiên chịu khổ sở ở đấy đi.
Phu phu hai người ôm nhau nằm trên giường thương lượng kế hoạch hết nửa ngày, Mạc Thiên Hàm nêu ra vài kế hoạch của hắn, hắn tôn trọng Thu Nghiên nên chuyện này hẳn phải thương lượng cụ thể với y rồi mới tiến hành.
Thu Nghiên nghe Mạc Thiên Hàm nói vài ý tưởng của hắn, cùng với kết quả sau cùng, thế nhưng cuối cùng y không có chọn kế hoạch nhẹ nhàng mà bất ngờ lại lựa chọn kế hoạch phiền phức nhất, hậu quả sau cùng cũng là cái nghiêm trọng nhất.
Khóe miệng Mạc Thiên Hàm nhếch cao, cười rạng rỡ, phu lang nhà hắn thật đáng yêu, không tiểu bạch không thánh mẫu, lúc đầu hắn còn nghĩ y sẽ chọn cái kế hoạch nhẹ nhất, hắn cũng chuẩn bị tinh thần chỉ đánh một đòn cảnh cáo mà thôi, ai biết tiểu phu lang so với tưởng tượng của hắn càng thêm kiên cường và có chủ kiến như vậy.
Nếu đã quyết định được kế hoạch hai người cũng không nói thêm về chuyện này nữa, Mạc Thiên Hàm thương Thu Nghiên khóc lâu như vậy, chuyện vào thành dời lại ngày mai đi, hôm nay không đi nữa.
Rửa sơ qua mặt mũi, Thu Nghiên lên giường nghỉ ngơi, Mạc Thiên Hàm thì xuống tầng dưới kiểm tra lại trong kho cùng mấy tấm da thuộc loại nhỏ, quả nhiên phát hiện thiếu rất nhiều da thỏ, một tấm tuy nhỏ nhưng số lượng lại không ít.
Thu Nghiên không ngủ, y thấy Mạc Thiên Hàm ra khỏi phòng thì cũng đứng dậy sang khuê phòng, đem chỗ tơ tuyến rơi vương vãi trên đất dọn dẹp lại một chút, cũng kiểm tra qua, phát hiện thiếu rất nhiều tơ tốt, ngay cả cuộn tơ tốt nhất y nhớ rõ y chưa từng đụng đến giờ cũng không còn.
Vốn đối với việc chính mình lựa chọn kế hoạch kia đáy lòng Thu Nghiên còn có chút băn khoăn, bất kể thế nào thì nhà bọn họ cũng đã dưỡng dục y mười hai năm nay, thế nhưng nhìn lại chuyện này, một chút không nỡ cùng bất an đều biến mất, trong lòng chỉ còn lại oán giận.