Cùng nhau leo cửa sổ, cùng nhau vác đao kiếm, khó được tình nghĩa.
Bọn họ có thể coi như là chiến hữu thân thiết đã từng cùng nhau vượt qua đao kiếm.
Đối với Mạc Thiên Hàm mà nói, chiến hữu, là có ý nghĩa đặc biệt.
"Được, tiểu dân không nói, ha hả, mong Thái tử điện hạ nhẫn nhịn thêm chút, tương lai còn dài, không vội nhất thời." Lần này Mạc Thiên Hàm là nói thật lòng, hắn nghĩ chính mình cũng không có huynh đệ, tiểu tử này nếu thích xem mình như ca ca, vậy cớ sao không làm chứ? Hơn nữa thân phận của đối phương cũng thực tốt, ở trên thế giới này, địa vị như thế đủ che chở cho mình và Thu Nghiên.
"Được!" Hung hăng gật đầu, lúc này trong lòng Thái tử mới tốt hơn một chút: "Lần này đi ra, là cải trang vi hành, không dám kinh động quan phủ nơi này, chỉ mang theo vài thị vệ, lại sốt ruột gặp ngươi, xe vẫn còn để ở phủ Thiện Thủy, ha hả, làm cho bọn quan viên nơi đó đợi vài canh giờ, lại chỉ chờ tới một cái nghi thức, ngay cả mặt của Bổn cung cũng đều không thấy!" Thái tử đột nhiên nhớ tới việc này, đắc ý dào dạt khoe khoang với Mạc Thiên Hàm, vốn tuổi không lớn, suốt ngày lại phải giả dạng trưởng thành như người lớn, cho nên cũng bị mất đi tinh thần phấn chấn, lời nói vừa rồi cùng với vẻ mặt đắc ý kia, đột nhiên cảm thấy có chút ấu trĩ, cũng làm cho Mạc Thiên Hàm cảm thấy, hắn còn là một tiểu tử, tính ra thì năm nay Thái tử cũng mới mười tám tuổi mà thôi.
"Ngươi nha, tính tình vẫn còn như con nít!" Nhịn không được, vươn tay chọt chọt vào trán của Thái tử điện hạ, chọt xong liền sửng sốt một chút, Thái tử cũng sửng sốt, đôi mắt lập tức đỏ, đã bao lâu? Hình như là từ sau khi biết hắn là Thái tử, Mạc Thiên Hàm đều không có chạm vào trán của hắn như thế nữa.
"Ca~!" Bổ nhào vào trong ngực Mạc Thiên Hàm, khóc lớn lên, gọi Mạc Thiên Hàm là ca, giống như khi Mạc Thiên Hàm chưa biết thân phận của hắn, để hắn theo bên người, bảo hắn gọi như vậy, nhưng sau đó thì không còn cơ hội kêu như vậy.
"Đừng nha! Nhanh câm miệng!" Mạc Thiên Hàm lấy lại tinh thần, lập tức che cái miệng đang khóc to của Thái tử điện hạ: "Ngoan a! Tẩu ca của ngươi đang ngủ đâu!" Lúc này không thể gào khóc a, phu lang của hắn còn đang ngủ trên lầu.
Thái tử điện hạ khi không lại khóc như vậy sẽ dọa Thu Nghiên sợ, phu lang của hắn rất nhát gan, ngày thường khi hắn xử lý con mồi đều phải tránh đi.
Nghĩ đến con mồi hắn liền nhớ đến con mồi mà hắn mang về vẫn còn để ở bên ngoài: "Đừng lên tiếng, ta liền buông ngươi ra!"
Thái tử điện hạ rất thức thời gật gật đầu, Mạc Thiên Hàm mới buông hắn ra: "Con mồi ta mang từ ngọn núi về còn đang để bên ngoài, để ta lấy vào nấu cho ngươi cùng tẩu ca của ngươi vài món ăn ngon, hiếm có dịp đệ đệ của ta đến một lần!" Vỗ vỗ bả vai Thái tử điện hạ, hắn đi ra ngoài nhặt con mồi.
Thái tử điện hạ cười nhìn bóng dáng Mạc Thiên Hàm, thật tốt, ca ca của hắn trở lại, còn mang theo tẩu ca của hắn, tẩu ca? Đúng rồi, hắn cũng là người có tẩu ca a!
Vui vẻ một chút, có chút khát, vừa rồi quá kích động, nói với đại ca nhiều như vậy, tự mình rót một chén trà, một hơi uống cạn, ân, vẫn là trà nhà đại ca ngon, ngon hơn cả trà trong hoàng cung!
Kỳ thật bản thân hắn cũng biết, hơn phân nửa là tác dụng trong lòng, người vui vẻ, uống thuốc cũng là ngọt, không thoải mái, ngậm đường cũng là đắng, có thể nói, hắn chính là đang trong tình huống này.
Ừm, lúc đi, nhất định phải mang theo một cái ly trà, về sau cầm ly trà nhà đại ca uống trà, cũng là một cách an ủi trong lòng.
Vì thế, khi tiễn bước Thái tử điện hạ, nhà Mạc Thiên Hàm thiếu N cái đồ vật, tất cả đều bị Thái tử điện hạ đóng gói mang đi.