Mạc Thiên Hàm không đi ra ngoài săn thú, ở nhà giúp Thu Nghiên băm nhân làm sủi cảo, sủi cảo nơi này khác với sủi cảo mà Mạc Thiên Hàm quen thuộc, là một khối hình vuông có bốn sừng, bốn sừng đại biểu bốn phương, cũng đại biểu bốn mùa, mùa đông là mùa cuối cùng, cho nên lập đông phải ăn sủi cảo.
Đừng nhìn tài nấu ăn của Thu Nghiên bình thường nhưng gói sủi cảo lại cực xuất sắc, gói ra cái nào cũng tinh xảo xinh đẹp, bưng lên bàn Mạc Thiên Hàm nhìn đều không muốn ăn, chỉ muốn cứ vậy mà nhìn!
"Ăn ngon!" Mạc Thiên Hàm ăn sủi cảo do phu lang gói, một ngụm có thể ăn hai cái, nhân thịt là hắn băm, biết Thu Nghiên không ăn được mỡ lợn nên chỉ chọn thịt ngon nhất, trộn thêm chút cải trắng, vừa không dầu mỡ lại dinh dưỡng.
"Tướng công ăn chậm một chút, không đủ bên ngoài còn có đông lại." Thu Nghiên bị dáng ăn của Mạc Thiên Hàm chọc cười, thấy khóe miện của hắn dính nước sốt liền cầm khăn tới nhẹ nhàng lau đi.
"Ngươi cũng ăn, thật ngon!" Mạc Thiên Hàm thúc giục Thu Nghiên ăn, sủi cảo lạnh đi không còn ngon nữa.
"Dạ." Thu Nghiên ngồi xuống ăn, Mạc Thiên Hàm nhanh tay gắp cho y ba bốn sủi cảo.
Ăn sủi cảo lập đông, trong lòng Thu Nghiên liền không nhịn được mà nhớ tới trước kia, sủi cảo lập đông là do y nhào bột băm nhân gói lại, một nhà năm người, chỉ có một mình y bận việc, lúc ăn, thúc thúc không cho y gắp, y cũng không dám duỗi đũa, cho nên vào ngày như lập đông, y đều là ăn không đủ no, hiện tại nhân thịt là do tướng công băm, nhào bột cũng là tướng công làm, chỉ lúc gói là mình làm, bởi vì tướng công gói thật xấu!
Nghĩ đến đây liền bật cười.
Mạc Thiên Hàm thấy Thu Nghiên đột nhiên cười liền mất tự nhiên mà đỏ mặt: "Ai nha, không phải là gói xấu chút sao, phu lang cũng đừng chê cười tướng công nữa!"
"Không có, Nghiên nhi không cười tướng công, thật sự!" Thu Nghiên nói nghiêm túc, nhưng ý cười vẫn còn vương trong mắt.
"Mau ăn, mau ăn!" Kỳ thật là do Mạc Thiên Hàm cố ý gói xấu, nhưng cũng là vì đây là lần đầu tiên hắn gói sủi cảo của nơi này, không dám lộ ra nhiều sự khác lạ, hơn nữa hắn thấy cảm xúc của Thu Nghiên hơi chùng xuống, biết y lại nhớ chuyện trước kia, nhớ đến gia đình cực phẩm kia của Thu Thủy, liền biết tình huống của Thu Nghiên là thế nào, vì làm Thu Nghiên mỉm cười, Mạc Thiên Hàm mới gây ra chút chuyện xấu, chọc cho phu lang cười vui.
Mùa đông trời tối sớm, cũng không có việc để làm, dọn dẹp xong hai người liền đi ngủ.
Buổi tối Mạc Thiên Hàm vốn ngủ không sâu, Thu Nghiên không biết thói quen ngủ của Mạc Thiên Hàm, chính mình lén ngồi dậy, dùng tay xoa xoa cái chân què đang co rút đau đớn, y không hé răng cứ vậy mà chịu đựng, mấy năm nay đều làm vậy đều thành thói quen.
Đang cắn răng xoa chân, một bàn tay to liền trùm lên, đè bàn tay đang xoa chân, nhỏ giọng hỏi: "Nghiên nhi làm sao vậy?"
Tướng công tỉnh!
Thu Nghiên giật mình, cuống quýt rút tay lại, cúi đầu lắc đầu.
"Sao lại không ngủ được?" Mạc Thiên Hàm không tin Thu Nghiên vô duyên vô cớ mất ngủ rồi xoa chân chơi.
"Làm ồn đến tướng công sao?" Thu Nghiên lo lắng mình xoa chân sẽ gây ồn cho Mạc Thiên Hàm, mà không phải nói ra mình không khỏe.
Mạc Thiên Hàm nhìn đỉnh đầu Thu Nghiên mà hơi không biết nói gì, hắn có đáng sợ vậy sao? Không thoải mái cũng không dám lên tiếng.