Trên đầu Thu Thủy cùng hai huynh đệ đều cài trâm vàng trâm bạc, tơ mang về được đều bán giảm giá ra ngoài, tấm gấm thêu kia đem ra cửa hàng bán cũng được rất nhiều tiền, về phần chuộc đồ? Đừng giỡn, bọn họ không mặc nổi loại vải tốt như vậy a.
Tơ tằm, da thỏ đều bán, trâm cũng bán đi không ít, chỉ để lại ba cây trâm bạc ba cây trâm vàng, mỗi người hai cây, Vu Đại Tráng thì dùng bạc đó đi mua đồ trong nhà, thỉnh thoảng còn mua thêm thịt, một nhà bốn người thỏa mãn ngồi ăn.
"Hai người các ngươi bao giờ lại đi nữa?" Ruộng đã cuốc xong, có được một khoảng thời gian ngắn nhàn hạ, tầm một tháng nữa liền có thể thu hoạch vụ chiêm rồi.
"Khoảng thời gian này không đi được!" Vu Nguyên Nguyên khoát tay, cự tuyệt ý tưởng của cha y, y cũng muốn đi lắm chứ, đồ ăn ở nhà làm thế nào cũng không ngon bằng Thu Nghiên nấu, thế nhưng lần này thực sự không thể đi. Y cũng là sau khi trở về nhìn đệ đệ lôi đồ ra mới biết được, Vu Nguyệt Nguyệt thế nhưng dọn sạch hộp trang sức của Thu Nghiên, chỉ để lại hai cây trâm gỗ.
Thật là ngu muốn chết!
Bình thường chỉ lấy một hai cây, Thu Nghiên nhiều trâm như vậy khẳng định không chú ý, đằng này đệ đệ y một lần lấy sạch như vậy cho dù là người ngu cũng biết bị mất đồ a!
"Sao? Thu Nghiên chết tiệt kia còn dám đuổi không cho các ngươi vào phải không?" Thu Thủy trừng mắt, y đã quen với một Thu Nghiên mắng không dám cãi đá không dám tránh, giờ thực không tưởng tượng nổi Thu Nghiên thậm chí có lá gan cấm bọn họ vào cửa.
"Không phải vậy, là tại lần trước Tiểu Nguyệt lấy hết đồ trong hộp trang sức của y rồi, nhất định y sẽ phát hiện, để qua một thời gian nữa, nếu y hỏi tới chỉ cần nói không biết là được, dù sao y không tận mắt thấy bọn con lấy đồ, khẳng định không dám nói bừa, nếu y cứ khăng khăng bọn con cũng có thể đổ tại nhà bọn họ gặp trộm, cùng bọn con không quan hệ." Vu Nguyên Nguyên tính toán cẩn thận.
"Được rồi, nghe lời ngươi!" Thu Thủy mặc dù rất muốn lại lấy thêm mấy thứ tốt về, nhưng y cũng biết nếu bàn về trí thông minh thì con cả nhà y là thông minh nhất rồi.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa là lễ Hạ Nguyên, cha đã làm cho ngươi và Tiểu Nguyệt một bộ y phục mới, ăn diện một chút rồi vào thành chơi hội, lại nhìn một chút xem có người nào thích hợp không."
"Biết rồi biết rồi! Nhưng đám người đó đều không tốt!" Vu Nguyên Nguyên 16 tuổi, cũng đến lúc phải tìm nhà chồng rồi, đáng tiếc đừng nói người trong thôn, cho dù là trai tráng thôn lân cận cũng không có ai tới cửa cầu hôn, mà y cũng chướng mắt đám người đó, việc chung thân đại sự cứ như vậy từ 14 tuổi kéo đến tận bây giờ, khiến Thu Thủy không khỏi bận tâm.
"Vậy ngươi nói một chút xem, muốn tìm dạng người thế nào? Để cha còn tính a!" Ca nhi nhà mình vừa thông minh lại đẹp như vậy, Thu Thủy cũng muốn tìm cho y một gia đình khá giả.
"Phải có nhà và đất riêng, còn phải hiểu biết chữ nghĩa, khỏe mạnh tháo vát, còn phải nghe lời con, thương con, yêu con! Hơn nữa không được bắt con làm việc nhà!"
"Ngươi tìm là tìm chồng không phải tìm người hầu hạ ngươi!" Thu Thủy trợn trắng mắt, nào có tướng công tốt như vậy? Ca nhi nhà y đi xem kịch nhiều quá à?
"Có người như vậy mà!" Vu Nguyên Nguyên phản bác.
"Sau này ít đi xem kịch một chút đi, đây đều là nói phét thôi! Chỉ cần hảo hảo cùng một người tốt chung sống là được rồi, ngươi nha, nghe cha không sai đâu!" Thu Thủy không đợi Vu Nguyên Nguyên trả lời đã ra khỏi cửa, y phải ra ngoài hỏi thăm một chút, xem còn tiểu tử nhà ai chưa có phu lang không, phải cẩn thận lưu ý một người cho con lớn, còn có Vu Nguyệt Nguyệt cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, đã 14 tuổi rồi chứ ít đâu.
Nhìn cha bước ra ngoài, Vu Nguyên Nguyên hậm hực giậm chân.
Những thứ y nói này, tướng công của Thu Nghiên đều có thể làm được!
Dạo này y từ chỗ Thu Nghiên nghe được, việc trong nhà Thu Nghiên cùng lắm chỉ phải giặt quần áo, ngay cả nước cũng do tướng công Thu Nghiên đổ! Còn có mỗi lần đến y đều thấy Thu Nghiên khoác áo choàng trên người, y từng đi lên lầu hai xem thử, tên què kia thế mà có tận bốn cái áo choàng, tất cả đều là da thỏ thượng hạng làm thành, còn là ba màu khác nhau! Còn nữa, còn hai cái lò sưởi tay trong góc phòng, loại vật này hán tử không dùng, đều là ca nhi ca tử dùng, Thu Nghiên có tận hai cái! Y còn thấy phòng giữa tầng hai có một loạt sách, có cả giấy trắng, bên trên còn viết chữ, Thu Nghiên mà biết viết chữ sao! Lúc tên què kia còn ở nhà đều len lén xem y và đệ đệ viết chữ, ngày đó y và đệ đệ được cha cho đi học, nghe nói ca nhi biết viết chữ cơ hội được gả cho nhà giàu có sẽ lớn hơn, mà y cùng đệ đệ đều học vô cùng tốt, trong thôn cũng không có nhiều ca nhi biết viết, nhiều nhất có thể tự viết được tên mình đã không tệ rồi, Thu Nghiên càng là ngay cả cửa học đường cũng chưa từng bước vào, thế nhưng có hôm lúc bọn y đến thấy Thu Nghiên cầm một quyển sách, quyển sách dày như vậy mà y lại có thể hiểu hết chữ bên trong! Vu Nguyên Nguyên hỏi thì tên què kia nói là tướng công y dạy y.
Thợ săn kia y từng gặp qua, cao to lực lưỡng, tướng mạo anh tuấn, tiện nghi cho tên què kia, người chả ra sao cũng có thể tìm được một tướng công thật tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ đến, nếu tướng công kia là của ta thì thật tốt biết bao!
Nhịn không được đỏ bừng mặt, đỏ một lát rồi lại nổi giận.
Thu Nghiên đã là phu lang của hắn, cho dù y có gả qua thì cũng chỉ là trắc phu lang, Thu Nghiên lại là chính phu lang! Căm hận nắm chặt chiếc khăn trong tay, y sao có thể thấp hơn tên què kia một cái đầu được?
Ngày ấy sao cha lại đem tên què Thu Nghiên gả đi chứ? Nếu là gả y đi thì hiện tại người được hưởng hạnh phúc chính là y!
Hoàn toàn quên đi ngày Vu Nguyên Nguyên nghe tin Thu Nghiên bị quan phối với một gã thợ săn, ánh mắt y nhìn Thu Nghiên hả hê thế nào, khinh bỉ bao nhiêu.
Bỏ qua Vu gia bên này không đề cập đến nữa, Mạc Thiên Hàm ngày hôm sau quyết định dẫn Thu Nghiên lên huyện, Thu Nghiên vốn còn không muốn đi, trong nhà xảy ra chuyện này, y làm sao còn tâm tình dạo phố? Chỗ da tướng công mang theo thậm chí còn ít hơn lần trước.
"Tướng công, Nghiên Nhi không muốn đi."
"Vì sao a? Mỗi lần đi ngươi đều thực cao hứng mà? Lần này sao vậy? Vẫn còn đau lòng sao?"
"Nghiên Nhi, Nghiên Nhi muốn ở nhà đợi." Cúi đầu, ngoan ngoãn dựa vào vai tướng công: "Con mồi gần đây chúng ta bắt được đều ít hơn nhiều, mùa hè lại nóng bức khó chịu, tướng công đi một mình thôi, bán lấy tiền mua chút muối về là được rồi, đừng mua chỉ thêu nữa, cũng đừng xài tiền bậy bạ, chúng ta còn phải tích góp tiền, nếu không mùa đông sẽ khó sống." Y nhớ tới mùa đông vừa rồi, cả một mùa tướng công không thể lên núi săn bắn, trong nhà cũng không có gì để kiếm tiền.
"Phu lang là lo trong nhà không đủ tiền để sống sao?"
Không lên tiếng, nhưng là ngầm thừa nhận.
"Tiểu ngốc tử!" Mạc Thiên Hàm vừa buồn cười lại vừa ấm áp trong lòng, thật là một đứa nhỏ ngốc, theo cách sinh hoạt này của nhà bọn họ, chỉ dựa vào săn bắn làm sao có thể đủ? Hắn đương nhiên còn nhiều biện pháp kiếm tiền khác, tỷ như bán thảo dược cho Lý đại phu.
"Đến đây, tướng công dẫn ngươi đi nhìn của cải của chúng ta." Kéo Thu Nghiên vào phòng ngủ, đem gối trúc trên giường cầm lên.
Gối trúc này là hắn tự tay đan thành, cũng nhờ ba năm ở khu Vân Quý ban tặng, không chỗ nào nóng hơn ở đấy được, hồi ấy bên hậu cần trong quân doanh chuẩn bị sẵn thật nhiều trúc, mọi người đều động thủ, tự tay dệt cho mình chiếu trúc và gối trúc, buổi tối nằm ngủ trên đó cũng dễ chịu hơn.
Sau khi hắn tới nơi này, theo thói quen cũ lúc mùa hè đến cũng dệt chiếu trúc và gối trúc, quả nhiên ngủ mát mẻ vô cùng, hơn nữa còn có thể cảm nhận hương vị thanh u đặc biệt của trúc.
"Tướng công ngươi tháo gối đầu làm gì?" – Thấy tướng công nhà mình đem gối đầu đang hảo hảo tách đôi ra, Thu Nghiên không giải thích được bèn lên tiếng.
"Ngươi xem, đây là cái gì?" – Từ trong gối đầu lôi ra một cái hộp trúc nhỏ, cái hộp này trong gối của hắn cũng có, chỉ dùng để chèn vào khoảng trống giữa gối cho khỏi biến dạng.
"Ruột gối a!"
"Đến, mở ra xem đi." Đưa hộp vào tay người vẫn đang ngơ ngác, để y tự tay mở.
Nếu tướng công đã bảo mở y liền mở a.
Theo nắp hộp mở ra, y thấy bên trong có vài tấm giấy rất dày, bên trên còn có nửa con dấu in nổi, trên giấy cũng có rất nhiều chữ, nhìn nhìn một chút, mặc dù chữ hiểu chữ không nhưng đặt vào cạnh nhau y lại đoán không được ý nghĩa.
"Chưa từng nhìn thấy?"
Ngoan ngoãn gật đầu.
"Những cái này là ngân phiếu, một tờ này là ngân phiếu năm trăm lượng bạc, mang theo nó vào bất kỳ ngân hàng tư nhân nào trong thành cũng có thể lấy được năm trăm lượng.
Không nhìn đến con người nghe xong lời của hắn đang trợn tròn mắt một bên, hắn lấy thêm một tờ:" Cái này là ngân phiếu hai trăm lượng, có ba tờ, đây là để chúng ta chi tiêu hàng ngày, còn năm trăm lượng kia chỉ dùng vào việc khẩn cấp. "
Ngân phiếu? Đây là ngân phiếu sao? Mở to hai mắt nhìn, cả người y đều sắp dán vào nhìn.
Y từng nghe một lão nhân trong thôn nói qua, rằng nhà có tiền thường không để vàng bạc trong nhà, sợ bị trộm, tiền đều để trong ngân hàng tư nhân, ngân hàng sẽ đưa cho bọn họ chứng từ, cầm chứng từ đến có thể lấy lại bạc.
Mà chứng từ của ngân hàng tư nhân chính là ngân phiếu.
Đem mấy tờ giấy thả vào hộp, lại xoay xở thêm một chút liền làm lại thành một cái gối đầu hoàn hảo:" Phu lang của ta mỗi ngày thế nhưng gối lên ngân phiếu hơn một ngàn lượng để ngủ đây này! "
Nghe xong Thu Nghiên càng trừng lớn hai mắt vốn đã thực to.
Tướng công mà không nói y cũng không nghĩ tới!
Đúng a! Từ ngày vào hè đến nay y đều gối lên cái gối trúc này để ngủ a!
Thế mà lúc bọn họ làm chuyện này kia tướng công còn đem gối đầu ném khỏi giường!
" Tướng công! Sao ngươi, sao ngươi có thể tùy tiện đem thứ quý giá như vậy ném bừa a? "Xoay người nhìn chằm chằm người đang cầm gối trúc của y.
" Để như vậy không phải tốt sao? Phu lang mỗi ngày đều gối lên, trông coi của cải. "Không thèm để tâm tùy tay ném cái gối 'vèo' phát lên giường.
"... "
Hét lớn một tiếng, y lập tức bò lên giường đem gối trúc ôm vào người:
" Không được ném loạn a! "Lại trừng mắt liếc hắn một cái mới cẩn thận nhét gối vào trong chăn.
" Đi, còn nữa. "Đem người kéo xuống giường, lại dẫn y xuống phòng khách ở tầng một, đứng trước cái giá trúc thật lớn bày bình bình lọ lọ thường dùng.
Lấy từ hàng trên cùng một bình nhỏ và một bình to, bình thường trong đó đều đặt hạt giống này nọ, để trong bếp sợ ẩm nên hai người chuyển qua đại sảnh cho thoáng gió.
" Nhìn, chỗ này là tiền tiêu hàng ngày của chúng ta!"Cầm bình nhỏ đổ xuống đất, bên trong lạch cạch lăn ra mấy thỏi vàng nguyên bảo, một thỏi bạc nguyên bảo, đa phần trong bình là nguyên bảo với một ít tiền đồng.