Mục lục
Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Cực Bắc Chi Địa đã được đóng lại, không có tu sĩ nào muốn chết đi vào rèn luyện, nhưng một khi Khô Sơn sụp đổ, bị ảnh hưởng đầu tiên chính là những phàm nhân ở Sung Châu, Minh Châu và Triêu Châu.

Đối với Nhân tộc thì đây là một cơn đại nạn.

Gần như không chút do dự, toàn bộ tôn giả Nhân tộc khởi hành tới Cực Bắc Chi Địa.

Âm Cơ nhíu mày suy nghĩ nhìn Nhân tộc đang rối loạn, nhưng ả còn chưa kịp nói gì đã thấy Độc Tuyệt Thiên lão nghiêm mặt trịnh trọng nói: “Chúng ta tới Khô Sơn trước.”

Âm Cơ kinh ngạc truyền âm qua: “Thiên lão, sao chúng ta phải tới Khô Sơn? Cho dù cả Khô Sơn sụp xuống cũng không thể ảnh hưởng tới yêu cảnh. Giờ là thời cơ tốt để chúng ta phản công lại nhân loại, nếu bắt lấy cơ hội, chúng ta có thể giành thắng lợi khi bọn họ đang sứt đầu mẻ trán.”

Độc Tuyệt Thiên lão gõ quải trượng, biển khơi dựng lên một tầng sóng.

“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra thứ vừa bay qua là gì sao?”

Giọng nói lạnh lẽo khiến Âm Cơ giật mình, một lúc sau ả mới trợn to hai mắt, không dám tin nói: “Chẳng lẽ là tượng ngọc của các Yêu tôn!”

Khác với Nhân tộc, Yêu tộc không phân chia quốc gia, cũng không phân chia tông môn. Yêu thú chỉ bàn thực lực, ai mạnh người đó là Vương, có thể chỉ huy toàn bộ yêu thú. Cho dù vương giả bảo ngươi chết ngươi cũng không có quyền lựa chọn, bởi vì ngươi không thể không chọn cái chết.

Hiện giờ trong Yêu tộc có thể xưng là vương giả cũng chỉ có Thiên Yêu tôn Độc Tuyệt Thiên lão.

Nhưng so với Yêu Vương thời kỳ thượng cổ thì lão kém nhiều lắm, cũng không có thực lực có thể thống lĩnh Yêu tộc, khiến tất cả phải câm miệng. Nói thí dụ như Hình Nguy dám chống lại mệnh lệnh của Độc Tuyệt Thiên lão, không muốn dâng yêu đan, thề sống thề chết bỏ chạy. Nếu ở thời đại có vương giả chân chính, Hình Nguy còn không dám có ý định chạy trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng yêu đan.

Thực lực là tín ngưỡng của yêu thú. Bởi vì chúng nó không thể thành tiên, nên mới si mê với thực lực như vậy.

Vào thời đại cường thịnh nhất của Yêu tộc từng xuất hiện sáu mươi tư vị Yêu tôn Thiên giai tuyệt thế. Yêu tộc hồi đó hiển hách huy hoàng không gì sánh nổi, đoạt hết hào quang của Nhân tộc. Về sau có lẽ là Thiên Đạo bảo trì cân bằng, Nhân tộc cũng xuất hiện rất nhiều đại năng siêu cấp.

Những năm đó là thời kì toàn thịnh trăm hoa đua nở, linh khí trong thiên địa rất đậm, phàm nhân có thể tu luyện cũng không kể siết.

Nhưng không ai biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ đại năng tuyệt thế của Nhân tộc ngã xuống, sáu mươi tư Yêu tôn Yêu tộc cũng biến mất. Chuyện của đại năng Nhân tộc, Yêu tộc không hiểu biết, nhưng đại năng Yêu tộc lại để lại cho bọn họ sáu mươi tư tượng ngọc.

Năm tháng vô tình, vật đổi sao dời, sự thật lịch sử đã sớm vùi lấp trong cát bụi thời gian, không ai biết, chỉ có sáu mươi tư tượng ngọc khắc ghi lên thời đại huy hoàng.

Khi Huyền Linh Tử và Độc Tuyệt Thiên lão một trước một sau đến Cực Bắc Chi Địa thì Khô Sơn đã sụp đổ tới ngọn núi thứ hai mươi chín.

Vốn vẫn có đại năng Nhân tộc muốn cản Yêu tộc bước lên ba mươi sáu châu, nhưng Độc Tuyệt Thiên lão lại lật tay lấy ra mấy mảnh nhỏ. Mảnh nhỏ màu đen như mực lóe ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, cho dù đã vỡ vụn nhưng vẫn tỏa ra một dòng lực lượng cổ xưa.

Độc Tuyệt Thiên lão lạnh lùng nói: “Nếu không muốn Khô Sơn sụp đổ hoàn toàn thì để bản tôn vào.”

Nhân tộc lúc này mới lùi ra.

Không phải vì hắn, mà vì những lực lượng nhỏ này rất giống lúc Khô Sơn sụp đổ!

Thật là một cảnh tượng bao la hùng vĩ!

Một dãy núi dài liên miên bất tận, từng ngọn núi lần lượt sụp xuống! Mỗi khi có một ngọn núi sụp xuống, đều có lực lượng dao động khuếch tán, sau đó bị đại trận màu vàng ngăn cản, hạn chế toàn bộ lực lượng ở trong kết giới.

Phượng Vũ Tương Tư trận, kiệt tác của đại sư thiên tài trận pháp Phượng Tư tiên tử, cho dù nàng đã bỏ mình, nhưng vẫn âm thầm ngăn cản lực lượng khuếch tán khi Khô Sơn sụp đổ, bảo vệ Nhân tộc không bị dòng năng lượng hủy diệt này phá phách.

Trên bầu trời, có vài chục ngôi sao đen không ngừng tỏa sáng.

Mỗi khi có một ngọn núi sụp xuống liền có một ngôi sao sáng lên, chia làm hai luồng sáng. Một luồng sáng chói mắt chứa chín phần lực lượng, hung hăng va tới ngọn núi chưa sụp đổ trong Khô Sơn; một luồng sáng tuy nhạt hơn, nhưng rất kiên quyết đánh về phía đám người, mọi người đồng loạt tránh lui.

Ánh sáng kia như mang theo tinh thần đồng quy vu tận, hung hãn đánh tới Huyền Linh Tử, bị hắn dùng kiếm ngăn cản.

Nhóm đại năng Nhân tộc đều kinh ngạc nhìn, nhóm tôn giả Thái Hoa Sơn định tiến lên ngăn cản, thế nhưng lực lượng kia rất bá đạo, không để ý tới bọn họ, cứ nhằm hướng Huyền Linh Tử mà đánh.

Nhóm Yêu tôn Yêu tộc thì đều lấy thái độ xem kịch vui mà tới. Âm Cơ che môi nói: “Hay là các tiền bối cũng biết Huyền Linh Tử này là họa lớn cho Yêu tộc ta, nên trên trời có linh, muốn trợ giúp chúng ta tiêu diệt hắn?”

Ánh mắt Độc Tuyệt Thiên lão sâu thẳm nhìn hơn mười ngôi sao đen trên bầu trời không nói gì.

Cẩm bào trắng trên người Huyền Linh Tử đã thấm một ít máu tươi, nhưng hắn vẫn chắn trước mặt Lạc Tiệm Thanh, ngăn cản lực lượng đang không ngừng nện xuống. Lòng bàn tay đã nứt toác, trên chuôi kiếm cũng dính máu, cho dù có Huyền Linh Tử đứng trước cản lại, nhưng vẫn có không ít lực lượng xuyên qua hắn, đánh lên người Lạc Tiệm Thanh, sắc mặt y càng thêm trắng bệch.

Ngọc Thanh Tử tôn giả sốt ruột nói: “Tiệm Thanh, ngươi không giúp được gì cho sư phụ ngươi, còn ở trong đó làm gì, nhanh lại đây…”

“Để y đứng đó!” Ngọc Thanh Tử còn chưa nói xong, Nghiễm Lăng Tử tôn giả đã cắt lời.

Ngọc Thanh Tử tôn giả kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn: “Sư huynh?”

Ánh mắt Nghiễm Lăng Tử phức tạp nhìn thoáng qua Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, truyền âm tới Ngọc Thanh Tử: “Những ngôi sao này đánh về phía Tiệm Thanh.”

Ngọc Thanh Tử giật mình.

Phượng Vũ Tương Tư trận tuy là một trong những trận pháp đỉnh cấp của Nhân tộc hiện tại, nhưng trên thực tế lại không thể ngăn cản bao nhiêu. Khi ngọn núi thứ bốn mươi sụp đổ thì đại trận màu vàng đã run rẩy kịch liệt, kết giới liên tục chớp tắt lúc sáng lúc tối, mọi người nhìn mà kinh sợ.

Hạo Tinh Tử tôn giả lập tức quay đầu nói: “Âm Cơ, bày trận phong tỏa Khô Sơn!”

Âm Cơ nghe vậy cũng cười khẽ, vẻ mặt cổ quái hỏi: “Sao bản tôn phải bày trận cho Nhân tộc các ngươi.”

Hạo Tinh Tử biến sắc, lại không có lý do nói đối phương. Nhưng vào lúc này lại thấy Nghiễm Lăng Tử tôn giả bay đến bên cạnh Hình Nguy, đại đao kề ngang cổ Hình Nguy, hắn tức giận nói: “Ngươi làm gì!”

Nghiễm Lăng Tử lạnh lùng nói: “Âm Cơ, nếu ngươi không bày trận cho Nhân tộc ta, lão tử hiện tại lập tức lấy yêu đan của hắn!”

Âm Cơ thấy thế lại cười nhu mì, cười một hồi liền cười ra tiếng, một luồng sáng xanh lóe lên, đuôi rắn dài xanh biếc dưới thân không ngừng vặn vẹo. Cười hồi lâu, đột ngột dừng lại, Âm Cơ híp mắt lạnh lùng nói: “Trong số Nhân tộc các ngươi, người duy nhất có thể lấy đi yêu đan của Hình Nguy đang ở bên kia, ốc còn không mang nổi mình ốc. Giờ vẫn dám dùng lời nói dối này uy hiếp bản tôn, thật sự là ngu dốt không chịu nổi.”

Nghiễm Lăng Tử tức giận nói: “Ngươi!”

“Âm Cơ, bày trận.” Độc Tuyệt Thiên lão bình tĩnh nói.

Âm Cơ giật mình kinh ngạc nói: “Thiên lão!”

Độc Tuyệt Thiên lão lãnh đạm liếc nhìn Âm Cơ, sau đó đảo qua toàn bộ tôn giả hai tộc đang ở Khô Sơn, cuối cùng nhìn về phía Đông Bắc xa xôi. Ở đó có một ngọn núi dốc đứng cao ngất chọc trời, như một thanh bảo kiếm cắm trên mặt đất.

Độc Tuyệt Thiên lão nói: “Bày trận cho Nhân tộc, Khô Sơn… có liên quan tới Yêu tộc chúng ta!”

Độc Tuyệt Thiên lão tuy không được coi là vương giả trong Yêu tộc, nhưng từ trước đến nay nói một không hai. Tuy không tình nguyện nhưng Âm Cơ vẫn cười lạnh lấy ra bốn viên Bảo Châu, tay ả điểm một cái, bốn viên Bảo Châu liền bay tới bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, hình thành bốn chùm tia sáng chói.

Âm Cơ nói: “Mười tu sĩ Đại Thừa kỳ, ba mươi tu sĩ Độ Kiếp kỳ, một trăm tu sĩ Hợp Thể kỳ.”

Hạo Tinh Tử nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Âm Cơ nhướn mày nhìn hắn: “Tới hay không?”

Hạo Tinh Tử do dự một chút, nâng tay để một trăm bốn mươi tu sĩ tiến lên.

Chỉ thấy ánh mắt Âm Cơ đảo qua một trăm bốn mươi người, đuôi dài vung lên, mọi người còn không kịp phòng bị, cánh tay trái của trăm tu sĩ Hợp Thể kỳ đã bị ả chặt bỏ!

“Âm Cơ, ngươi dám đả thương người!”

Vừa dứt lời, kiếm Hạo Tinh Tử đâm tới, lại bị Âm Cơ cản lại.

Âm Cơ cười trào phúng nói: “Trận pháp bản tôn am hiểu nhất chính là Thiên Kình Phá Hải trận, mà hơn được Phượng Vũ Tương Tư trận của Phượng Tư kia cũng chỉ có Thiên Kình Phá Hải trận. Không thì các ngươi tìm một vạn tu sĩ trên Trúc Cơ kỳ cho bản tôn để bản tôn hiến tế; không thì thành thành thật thật để cánh tay trái của một trăm bốn mươi người này làm Tế Tự, mở đại trận!”

Trên mặt Hạo Tinh Tử rất âm trầm, một lát sau, lão vung tay áo lên, đồng ý quyết định này.

Bốn mươi tôn giả Nhân tộc còn lại đưa mắt nhìn nhau, không ai chịu chủ động chém cánh tay trái của mình. Âm Cơ cũng không ép bọn họ, chỉ mỉm cười nhìn, trong đôi mắt rắn là vẻ nghiền ngẫm.

Đúng lúc này, lại nghe uỳnh một tiếng, một ngọn núi nữa sụp xuống!

Phượng Vũ Tương Tư trận dưới dư chấn không ngừng run rẩy, như chỉ một giây sau là có thể biến mất.

Nhưng vẫn không có ai chịu chém tay của mình.

Khi ngôi sao thứ bốn mươi hai lung lay sắp đổ thì một vị tráng hán từ trong đám người bỗng đi ra. Hắn cao giọng cười, quơ đại đao nói: “Ha ha ha ha, không phải chỉ là một cánh tay sao, bản tôn nắm đao tay phải, cần tay trái làm gì!”

Vừa dứt lời thì đao lên tay rơi, sắc mặt đại hán kia trắng nhợt, lại vẫn cười.

Có người mở đầu, nhanh chóng có thêm người đứng ra chủ động chém cánh tay trái của mình. Cuối cùng vẫn có ba tu sĩ Đại Thừa Kỳ và mười hai tu sĩ Độ Kiếp kỳ không muốn động thủ, lúc này, từ trong đám người lại có thêm mấy người đi ra, bọn họ không trong số bốn mươi người lúc đầu, nhưng đều cười lớn chém cánh tay mình.

Lúc này, số lượng mười tu sĩ Đại Thừa kỳ đã đủ, nhưng tu sĩ Độ Kiếp kỳ mới chỉ có hai mươi chín.

Thấy không còn ai đứng ra, Ngọc Thanh Tử tôn giả cắn răng đi lên, nói: “Không phải chỉ là một cánh tay sao, bản tôn cũng không cần. Tất cả tu sĩ ở đây cũng có thể đến tìm bản tôn chữa thương, tuy nói cánh tay mới có thể không được như trước, nhưng để chữa thương bản tôn vẫn là có khả năng.”

Vừa nói xong, Ngọc Thanh Tử tôn giả liền giơ phất trần lên, đang chuẩn bị chém xuống.

Đúng lúc này, một tán tu Độ Kiếp kỳ tráng kiện đứng dậy nói: “Cần một nữ nhân tới làm, loại chuyện này lão tử nhìn không nổi, lão tử chém là được.”

Dứt lời liền chém xuống, một trăm bốn mươi cánh tay lơ lửng trước mặt Âm Cơ.

Đối với các tu sĩ, tu vi càng cao thì cơ thể sẽ càng hoàn mỹ. Tuy nói cùng cảnh giới có thể khác biệt về thực lực, cơ thể có thể cường tráng có thể nhỏ con hơn, nhưng bất kể thế nào thì thực lực thân thể cũng tăng lên theo cảnh giới.

Một khi mất đi cánh tay, cho dù có thể dùng đan dược để thúc đẩy một cánh tay mới, nhưng cánh tay mới không trải qua rèn luyện, sẽ chỉ là cánh tay của phàm nhân. Tu vi càng cao, thân thể càng khó tu luyện trở về, thương tổn lớn đối với tu sĩ.

Âm Cơ sững sờ nhìn một trăm bốn mươi cánh tay máu chảy đầm đìa, vậy mà chưa lấy lại được tinh thần.

Vài giây sau, sắc mặt Âm Cơ thay đổi, nâng tay đẩy một trăm bốn mươi cánh tay về bốn phương tám hướng. Những cánh tay biến mất không lâu, ánh đỏ ngập trời lóe lên, mùi máu nồng nặc xen lẫn năng lượng khổng lồ lao về phía Âm Cơ.

Sắc mặt Âm Cơ trầm trọng, nhanh chóng bấm thủ quyết dẫn dắt dòng lực lượng này, viết trên không trung một đống ký hiệu phức tạp.

Ngay một khắc này, uỳnh!

Một ngọn núi đột nhiên sụp, Huyền Linh Tử cố chặn công kích từ ngôi sao đen, liên tục bị đánh lùi lại, được Lạc Tiệm Thanh đỡ lấy. Ngay khi Lạc Tiệm Thanh chuẩn bị mở miệng hỏi thương thế của sư phụ nhà mình thì hắn lại quay đầu nhìn Khô Sơn, sau đó ——

Ầm!

Phượng Vũ Tương Tư trận vỡ!

Âm Cơ quát lớn: “Quỷ Viêm, một vạn ác quỷ của ngươi!”

Quỷ Viêm lão tổ hơi sửng sốt, lão đảo mắt, Âm Cơ lại nhắc lại, lúc này lão mới không tình nguyện lấy Chiêu Hồn Phiên ra. Khi Chiêu Hồn Phiên xuất hiện, tiếng gào khóc ngập trời, gió lạnh thổi quét, một vạn ác quỷ tội nghiệt ngập trời gào thét bay ra từ Chiêu Hồn Phiên, xoay quanh trên Khô Sơn.

Âm Cơ nói: “Tù thiên, trấn hải, cấm sinh, tuyệt tử!”

Uỳnh!

Một luồng sáng đỏ quạch từ trong lòng bàn tay Âm Cơ lượn vòng bay ra, chớp mắt đã bay về phía Khô Sơn. Lúc này, một ngôi sao lại rơi xuống, sắc mặt Âm Cơ đại biến, phun ra một ngụm máu, tay vỗ một cái*, luồng sáng đỏ kia đã bay lên đỉnh Khô Sơn.

Trong truyện không có “vỗ” kiểu clap clap đâu nhé =)))) mà là kiểu tung chưởng ý, mấy lần định giải thích mà toàn quên =))))

“Thiên Kình Phá Hải trận, vững cho bản tôn!”

Đại trận đỏ như máu lơ lửng trên Khô Sơn chậm rãi mở rộng.

Ngôi sao đen lặng lẽ thăm dò vào trong đại trận, va lên một ngọn núi đang đứng vững, ngọn núi kia lập tức chấn động, chỉ trong chớp nhoáng đã sụp xuống, hóa thành đá vụn trên đất. Năng lượng tỏa ra khi nó sụp xuống, chín phần bị Thiên Kình Phá Hải trận còn chưa hoàn toàn mở ra ngăn lại, còn một phần xuyên qua khe hở đại trận, tấn công các tôn giả đang đứng quanh Khô Sơn.

Hạo Tinh Tử, Quỷ Viêm lão tổ, Thích Lạc, Nghiễm Lăng Tử…

Rất nhiều tôn giả ra tay phản kích.

Yêu tộc, Độc Tuyệt Thiên lão, Âm Cơ cùng các Yêu tôn cũng ra tay chống cự.

Lực lượng này mạnh mẽ hung bạo, vừa đối mặt đã khiến một trăm tu sĩ Hợp Thể kỳ vừa chém cánh tay hộc máu. Nhóm đại năng đồng thời ra tay ngăn cản dòng lực lượng này khuếch tán ra ngoài, lúc này, Thiên Kình Phá Hải trận cũng hoàn thành.

Nhóm đại năng Nhân tộc đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, lại không phát hiện sắc mặt Độc Tuyệt Thiên lão và Âm Cơ đã biến đổi. Hai người liếc nhau.

“Đây là… yêu lực của đại năng Yêu tộc!”

“Đây là yêu lực của đại năng Yêu tộc!”

Hình Nguy bị Nhân tộc bắt cũng nghiêm mặt, ánh mắt phức tạp nhìn Độc Tuyệt Thiên lão và Âm Cơ cách đó không xa.

Sau đó, liên tiếp hơn mười ngôi sao rơi xuống, cả dãy núi Khô Sơn không ngừng có núi sụp, đến khi ngôi sao thứ sáu mươi mốt rơi xuống thì chỉ còn lại một ngọn núi dốc đứng to lớn tọa lạc ở góc Đông Bắc, bao quát cả mặt đất.

Đây cũng là Khô Sơn!

Trong sơn mạch Khô Sơn, ngọn núi cao nhất cũng chính là ngọn núi đáng sợ nhất.

Mười năm trước, hai ngọn núi trong dãy Khô Sơn đã sụp, hiện giờ sáu mươi mốt ngọn núi sụp. Tính cả tòa Khô Sơn cuối cùng này, chính là sáu mươi bốn ngọn núi.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên ngọn núi cuối cùng kia, Huyền Linh Tử thản nhiên vươn tay kéo lại tay Lạc Tiệm Thanh. Lòng bàn tay của hắn đều là máu, sáu mươi mốt công kích vừa rồi đã khiến bàn tay hắn rách ra mấy miệng vết thương.

Nguyên thần vốn bị thương, sắc mặt Huyền Linh Tử lúc này lại càng trắng nhợt.

Lạc Tiệm Thanh nắm chặt tay hắn, Huyền Linh Tử cũng nhìn y, ánh mắt hai người chỉ giao nhau trong tích tắc, lại như có ngàn vạn lời nói.

Lạc Tiệm Thanh khàn giọng nói: “Sư phụ…”

Khóe môi Huyền Linh Tử chảy xuống một vệt máu, ánh mắt hắn dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Không sợ, vi sư đây.”

Uỳnh!

Ngôi sao đen cuối cùng trên bầu trời đột nhiên lóe sáng. Huyền Linh Tử giơ Huyền Linh kiếm, cảnh giác nhìn lên trời, ai ngờ ngôi sao kia không chia làm hai, lại đánh thẳng xuống Khô Sơn!

Âm Cơ vội la lên: “Không ổn!”

Nguyên một ngôi sao rơi xuống, rầm một tiếng, đánh nát Thiên Kình Phá Hải trận.

Ngôi sao đen đã rơi xuống Khô Sơn, dưới đất đá vụn mịt mờ, Khô Sơn như hóa thành một viên ngọc quý tỏa sáng.

Lực lượng hung mãnh từ Khô Sơn tràn ra, hất lên gió lớn cuốn tung cát bụi trong Cực Bắc Chi Địa. Cực Bắc Chi Địa nháy mắt trở thành một thế giới mờ ảo. Đám người Huyền Linh Tử liếc nhìn nhau, quyết định bất kể xảy ra chuyện gì đều phải ngăn Khô Sơn sụp đổ, ai ngờ vào lúc này…

Một tiếng rồng ngâm trong trẻo từ trong Khô Sơn vang lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK