Vân Châu, Sung Châu, Minh Châu và Triêu Châu cũng bắt đầu bố trí trận pháp, mà Ma Vực gần Thập Tam hải nhất cũng chuẩn bị rất nhiều. Hai Đại hộ pháp Tần Tư Di và Tần Quy Hạc của Ma Đạo cung đều được cử tới Vọng thành gần Thập Tam hải, hai người liên thủ bày ra đại trận thứ nhất để đối kháng với Yêu tộc.
Cách đó ba nghìn dặm, do đại quản sự Ma Đạo cung Thích Lạc trấn thủ.
Ma sơn ngay trung tâm Ma vực do Ma Tôn tự mình trấn thủ.
Trạm kiểm soát nặng như vậy, Yêu tộc muốn đột ngột tập kích cũng khó, hơn nữa ngồi chờ chết từ trước đến nay không phải cách làm của nhân tộc. Năm thứ nhất, Thái Hoa Sơn Hạo Tinh Tử tôn giả và Đoạn Hồn tông Quỷ Viêm lão tổ đồng loạt đi tới Ma Vực, triệu tập tu sĩ nhân tộc chuẩn bị tiến công mười năm sau.
Hai vị tôn giả này đều cực am hiểu dàn binh bố trận, tuy về trận pháp bọn họ không bằng Phượng Tư tiên tử đã qua đời, nhưng cũng tiếng tăm lừng lẫy.
Khi mọi chuyện kết thúc, Huyền Linh Tử mang theo Lạc Tiệm Thanh rời khỏi Ma Vực.
Mười năm sẽ là khoảng thời gian hai tộc ẩn giấu thực lực, âm thầm tìm kiếm thời cơ, không ai có thể dám chắc mười năm sau Yêu tộc có thể nhiều thêm một Thiên giai yêu tôn, hoặc là mười năm sau, nhân tộc lại có thêm vài vị tôn giả.
Huyền Linh Tử ngày ngày đêm đêm ở bên đồ nhi nhà mình một tấc không rời. Hành vi này khiến đám người Ngọc Thanh Tử có chút kinh ngạc, nhưng Huyền Linh Tử lại trấn định nói: “Tiệm Thanh trong trận chiến này lập công lớn, cũng bại lộ thực lực của mình. Y mới Hợp Thể trung kỳ, lại thúc dục Minh Quang Thanh Ngọc châu thành công đánh lén Tấn Ly. Yêu tộc tất nhiên sẽ coi Tiệm Thanh như mối họa mới của nhân tộc, trong mười năm này e là sẽ có ám sát, vậy nên ta phải trông chừng y.”
Ngọc Thanh Tử tôn giả ngẫm lại cũng phải, nhưng còn có chút không rõ: “Sư đệ, tuy là thế, nhưng có một việc ta vẫn không rõ lắm. Lúc đối kháng với Tấn Ly ta từng thấy nguyên thần Tiệm Thanh, nguyên thần của y sao lại… trông như vậy?”
Nghe nói thế, sắc mặt Lạc Tiệm Thanh khẽ biến đổi, không nhanh không chậm buông mi mắt.
Ánh mắt Huyền Linh Tử trong suốt nhìn sư tỷ mình, bình tĩnh nói: “Tiệm Thanh tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục” có thiên phú khác, vậy nên nguyên thần của y khác với người thường.”
Ngọc Thanh Tử tôn gật đầu.
Nhưng vào buổi tối trước hôm Huyền Linh Tử mang theo Lạc Tiệm Thanh rời đi, Hạo Tinh Tử tôn giả lại tới tìm nói chuyện phiếm, tạm thời lệnh Lạc Tiệm Thanh rời đi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Loại chuyện nguyên thần biến thành hoa sen này, đã vạn năm trên Ngọc Tiêu phong chưa từng xuất hiện. Sư đệ, Tiệm Thanh xuất hiện dị biến bực này, có liên quan tới… “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” không?”
Huyền Linh Tử lật tay lấy ra một khối ngọc bài đỏ rực, ngọc bài vừa xuất hiện, trên bầu trời lơ đãng có mây đen xuất hiện. Huyền Linh Tử nhanh chóng thu ngọc bài lại, nhìn về phía Hạo Tinh Tử vẻ mặt nghi hoặc, thản nhiên nói: “Sư huynh, có ta thủ hộ “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, ngươi cần gì phải lo lắng.”
Hạo Tinh Tử tôn giả vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng mà sư đệ, nguyên thần Tiệm Thanh thật sự là…”
“Sư huynh, ” Tôn giả áo trắng tuấn tú hơi nhíu mi, mở miệng nói: “Chuyện của Tiệm Thanh trong lòng ta tự hiểu. Kết quả y tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục” khác với ta, nhưng xin hỏi trên đời này có tu sĩ tài năng nào đến được cảnh giới Hợp Thể trung kỳ trước sáu mươi tuổi? Dù có là Cửu Liên tôn giả ba vạn năm trước cũng không bằng y.”
Hạo Tinh Tử rốt cục á khẩu không trả lời được.
Quả thật, trong ba vạn năm chưa có tu sĩ nào tu luyện tới Hợp Thể trung kỳ trước sáu mươi tuổi.
Lúc bằng tuổi Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử mới Nguyên Anh kỳ. Căn cứ ghi lại, cho dù là Cửu Liên tôn giả kinh tài tuyệt diễm nhất Thái Hoa Sơn từ trước tới nay cũng chỉ mới Xuất Khiếu trung kỳ mà thôi.
Sau khi xử lý chuyện Ma Vực, Huyền Linh Tử liền dẫn Lạc Tiệm Thanh rời đi. Khi hai người rời khỏi ngọn núi kì vĩ này, Lạc Tiệm Thanh không nhịn được quay đầu, ánh mắt phức tạp dừng trên tòa cung điện hùng vĩ trên núi cao kia.
Trên mảnh đất đỏ, một ngọn núi đột ngột từ mặt đất mọc lên cắt ngang bình nguyên. Trên ngọn núi này, một cung điện khí thế sừng sững đứng, vô số đại năng nhân tộc đều tụ tập ở đây bàn bạc chuyện mười năm sau, mà chủ nhân tòa cung điện cũng đã bế quan mấy hôm không hỏi thế sự.
Tóc dài đen nhánh phần phật nhảy múa trên không trung, một thân áo xanh đơn bạc, đai lưng ngọc thạch miêu tả đường eo thon gầy của thanh niên. Tại vùng đất Ma Vực thê lương vắng lặng, tu sĩ tuấn mỹ lơ lửng giữa trời không có vài phần mờ mịt, đôi mắt phượng chăm chú nhìn cung điện trên Ma sơn, thật lâu chưa rời đi.
“Tiệm Thanh.”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy quay đầu, chỉ thấy Huyền Linh Tử lật tay lấy ra một bảo thuyền bằng trúc, sau đó nhìn về phía mình. Mũi chân điểm một cái, y liền bay lên bảo thuyền.
Huyền Linh Tử chuyển linh lực vào viên ngọc ở đầu thuyền, hạt châu lập tức lóe sáng, trong chớp mắt, con thuyền đã bay xa vài dặm.
Huyền Linh Tử ở khía cạnh luyện khí mặc dù không bằng Hỏa Minh Tử tôn giả, cũng không bằng Ma Tôn, nhưng khả năng cũng không kém. Đây là bảo thuyền phi hành Thiên giai hắn luyện chế ra, có thể ngày đi ngàn dặm, từ Ma Vực bay tới Cực Bắc Chi Địa cũng chỉ mất bốn năm ngày.
Hai thầy trò rất nhanh đã rời khỏi Ma Vực, ngang qua sông lớn, đi tới Vân Châu.
Bất kể là ở Ma Vực hay là Vân Châu, nơi nơi đều có thể nhìn thấy Tu Chân giả bận rộn bày trận. Một trăm năm trôi qua, mọi người đã quên đi chiến tranh từng có, hiện giờ rất nhiều tu sĩ tuổi trẻ chưa từng tham gia trận chiến, nhưng một khi chiến tranh nổ ra, bọn họ không có cơ hội đối chọi.
Lạc Tiệm Thanh đứng ở mũi thuyền nhìn hàng trăm hàng ngàn tu sĩ chưa đủ trăm tuổi đang tập trung ở một tòa đại trận, giúp tu sĩ cấp cao bố trí trận pháp. Trong số bọn họ, có người còn mang theo vết thương, có người thậm chí bị thương chưa lành nhưng vẫn đứng ở đây.
Trên mặt bọn họ không có biểu cảm gì, chết lặng bố trí trận pháp, nhưng trong mắt lại chứa hận thù và phẫn nộ, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là có thể dấy lên biển lửa.
Nhìn một màn này, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy có chút bế tắc, y lẩm bẩm nói: “Mười năm ngưng chiến có ích gì không…”
Mười năm ngưng chiến, tiếp đó không phải hòa bình, mà là một trận chiến lớn hơn nữa.
Hiện giờ hai tộc tạm thời ngừng chiến, có thể thở phào một hơi, nhưng ai cũng biết, trong thời gian này hai tộc đều đang tăng lên thực lực chuẩn bị cho cuộc chiến tàn khốc hơn vào mười năm sau.
Hận thù, thời gian mười năm không thể san bằng; mối hận nhà tan cửa nát lại càng cả đời khó quên!
Lạc Tiệm Thanh không đành lòng nhìn nữa, y rời tầm mắt nhìn về phía Huyền Linh Tử, hỏi: “Sư phụ, ngươi còn chưa nói với ta, vì sao Độc Tuyệt Thiên lão cần nghỉ chiến mười năm? Tuy sau khi ngươi rời khỏi Cực Bắc Chi Địa thực lực nhân tộc sẽ lớn hơn, chính Độc Tuyệt Thiên lão cũng đã đột phá Thiên giai, đồng thời thần thú Tấn Ly cũng đã khôi phục thực lực, lực lượng hai tộc ngang nhau.”
Nghe vậy, Huyền Linh Tử dừng lại động tác gảy đàn, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh. Tay hắn vẫn đặt trên đàn, nói: “Ngươi đang tò mò cái gì.”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta đang nghĩ ngươi và Độc Tuyệt Thiên lão kia… có phải đã đạt tới hiệp ước gì không?”
Trong mắt lóe lên kinh ngạc, Huyền Linh Tử nhanh chóng che giấu không để Lạc Tiệm Thanh phát hiện. Hắn lại cúi đầu nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng nhạc uyển chuyển quanh quẩn ở đầu thuyền.
Huyền Linh Tử bình tĩnh nói: “Vi sư khiến Độc Tuyệt Thiên lão kia bị thương nặng, lão tự biết giờ không còn là thời cơ khai chiến, không hơn.”
Lạc Tiệm Thanh nâng bước tiến tới: “Vậy mười năm sau là thời cơ thích hợp để khai chiến sao?”
Huyền Linh Tử hơi cong khóe môi không trả lời.
Lạc Tiệm Thanh lại hỏi: “Ta nghĩ nhất định là có chuyện gì đó khiến ngươi và Độc Tuyệt Thiên lão quyết định ngừng chiến.”
Huyền Linh Tử lật tay thả lại huyền cầm vào trong nạp giới, nâng bước đi tới trước mặt đồ nhi nhà mình, rủ mắt nhìn y. Dưới bầu trời xanh thẳm, khuôn mặt thanh niên như được họa sư bậc thầy vẽ nên, mũi thẳng, hai mắt sáng như ngọc, cho dù là một bộ dáng nghiêm túc cũng khiến người khác không thể rời mắt.
Huyền Linh Tử không nhịn được vươn tay xoa mặt y.
Lạc Tiệm Thanh bị động tác của hắn làm giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Huyền Linh Tử mỉm cười nói: “Tiệm Thanh của ta sao lại thông minh như vậy.”
Trái tim Lạc Tiệm Thanh chệch nhịp.
Nửa năm qua xảy ra nhiều chuyện khiến Lạc Tiệm Thanh tạo thành thói quen phân tích mọi chuyện, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào. Y thậm chí đã quên cảm giác toàn tâm toàn ý ỷ lại người trước mắt, dù ở cạnh nhau cũng không dỡ xuống phòng bị.
Hiện giờ nghe Huyền Linh Tử nói, tim Lạc Tiệm Thanh khẽ run, nâng tay bắt lấy tay hắn, nâng mắt nói: “Ngươi quả nhiên lại đang gạt ta.”
Huyền Linh Tử hiếm hoi lộ ra một ý cười không dễ phát hiện: “Không phải gạt ngươi, là chưa kịp nói cho ngươi biết.”
Lạc Tiệm Thanh nhướn mi: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”
Huyền Linh Tử hơi nhíu mi, chần chờ trong chốc lát mới nói: “Vi sư đã từng lừa gạt ngươi sao?”
Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu nhìn Huyền Linh Tử, nói: “Sư phụ ta có lẽ chưa bao giờ lừa gạt ta, nhưng Vô Âm lại lừa ta không chỉ một lần!” Huyền Linh Tử đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy Lạc Tiệm Thanh mím môi kể lại từng chuyện: “Trước kia hắn từng nói với ta, mỗi lần ta tăng lên một đại cảnh giới hắn sẽ tặng ta một pháp bảo.”
Huyền Linh Tử cau mày: “Ngươi lên Hợp Thể kỳ vi sư cũng không có ở đây.”
Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Vô Âm cũng từng nói, hắn sẽ không bao giờ bỏ ta một mình. Nhưng khi Khô Sơn sụp đổ hắn lại đẩy ta ra, một mình chịu đựng.”
Huyền Linh Tử hơi hé môi kinh ngạc nhìn thanh niên trước mắt: “Tiệm Thanh…”
Lạc Tiệm Thanh lại không để hắn có thời gian phản ứng, có những lời một khi nói ra sẽ có càng nhiều lời cần nói tiếp. Y tiếp tục nói: “Ngươi có biết khi ta thấy ngươi bị Khô Sơn nuốt vào có cảm giác gì không? Ngươi có biết ta đã phải dằn vặt thế nào khi phải lựa chọn rời đi thay vì quay lại tìm ngươi. Ngươi xem, Vô Âm hắn lại gạt ta, hắn nói sẽ luôn bên cạnh ta, lại bỏ lại ta một mình.”
Vừa dứt lời thì trên mặt Lạc Tiệm Thanh đã không có ý cười, Huyền Linh Tử do dự nhìn y.
Chỉ thấy thanh niên mỉm cười, nháy mắt liền hé ra nụ cười ấm áp sáng lạn. Y cười bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ hỏi một câu, lại khiến Huyền Linh Tử cứng đờ: “Cuối cùng, Vô Âm còn lừa ta. Mười bảy năm trước, ta chiếm được công pháp trong một di tích, một năm trước ta nói chuyện này cho Vô Âm. Vô Âm hình như cũng không biết chuyện này, nhưng giờ ta mới biết công pháp kia là “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”!”
“Tiệm Thanh!” Huyền Linh Tử vội la lên.
Lạc Tiệm Thanh lắc đầu nói: “Ta không giận, chỉ cảm giác mình còn chưa đủ thông minh. Như ta biết ngươi khi đó cũng đi theo ta tới di tích Bắc Đẩu chân quân, khi đó ta nên nghĩ tới chuyện Bắc Đẩu chân quân làm sao có thể có được công pháp đáng sợ như vậy, chuyện này tuyệt đối không đúng.”
Nói đến đây, Lạc Tiệm Thanh hơi dừng một chút, sau đó mới nói: “Vậy nên là, Vô Âm luôn gạt ta, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết… “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” là gì không?”
Ngoài miệng nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nóng rực của Lạc Tiệm Thanh ép sát lại khiến Huyền Linh Tử không có lựa chọn khác. Huyền Linh Tử rời mắt qua trái, Lạc Tiệm Thanh liền kéo thân thể hắn, buộc hắn phải nhìn mình; Huyền Linh Tử lại rời mắt qua phải, Lạc Tiệm Thanh liền trực tiếp đứng sang phải, để hắn nhìn thẳng mình.
Huyền Linh Tử năm lần bảy lượt né tránh không trả lời. Lạc Tiệm Thanh bỗng kéo tay hắn lại, trừng mắt nói: “Sư phụ! Ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục gạt ta? Ngươi có nói hay không!”
Huyền Linh Tử: “…”
Đồ nhi nuôi kiểu gì lại trở nên hung dữ như vậy, rõ ràng trước đây rất ngoan ngoãn đáng yêu a…
Việc đã đến nước này, Huyền Linh Tử cũng không giấu diếm nữa. Hắn cũng không rõ Lạc Tiệm Thanh nghe được cái tên “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” này từ đâu, ban đầu ở di tích Bắc Đẩu chân quân vì không để Lạc Tiệm Thanh phát hiện, Huyền Linh Tử còn rất tốn công phu sửa lại tên công pháp này, kết quả vẫn bị Lạc Tiệm Thanh phát hiện.
Huyền Linh Tử nắm chặt tay Lạc Tiệm Thanh, ngón tay thon gầy xen vào ngón tay y, mười ngón đan xen.
Huyền Linh Tử thản nhiên nói: “Không sai, công pháp tên là “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, cũng là mười bảy năm trước vi sư đặt ở di tích Bắc Đẩu chân quân để ngươi bắt được.”
Ngón tay Lạc Tiệm Thanh hơi dùng sức kẹp tay Huyền Linh Tử một chút, người phía sau vẫn không đổi sắc.
Lạc Tiệm Thanh vốn cũng không có ý trừng phạt đối phương, chỉ tỏ vẻ bất mãn nói: “Vậy “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, chẳng lẽ… lại như trong tưởng tượng của ta?”
Huyền Linh Tử thở dài một tiếng, rốt cục kể ra đoạn bí mật che giấu trong ba vạn năm lịch sử, chỉ có chưởng môn Thái Hoa Sơn và phong chủ Ngọc Tiêu phong các đời mới biết được.
“”Cửu Liên Bản Tâm Lục” và “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” có cùng nguồn gốc, đều là tuyệt thế công pháp do Cửu Liên tôn giả sáng tạo ra. Nhưng mà Tiệm Thanh, trên đời này không có vị đại năng nào có thể sáng tạo ra hai loại công pháp khác biệt, cho dù là Cửu Liên tôn giả cũng không có khả năng.”
Lạc Tiệm Thanh nghi hoặc nói: “”Cửu Liên Bản Tâm Lục” và “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” có liên quan thế nào?”
Huyền Linh Tử nói: “Chuẩn xác mà nói, “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” là cải tiến từ “Cửu Liên Bản Tâm Lục”. Vi sư cũng không rõ Cửu Liên tôn giả đã làm gì lại có thể thay đổi một công pháp trở nên đáng sợ như vậy, nhưng hắn lại làm được. Hai cái bản chất giống nhau, khác biệt rất nhỏ, mà chính ở khác biệt rất nhỏ này, sau ngàn vạn lần linh lực vận chuyển lại tạo thành kết quả hoàn toàn khác biệt.”
Lạc Tiệm Thanh càng thêm tò mò: “Sư phụ, vậy rốt cuộc vì sao Ngọc Tiêu phong chúng ta chỉ luôn tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, mà không phải là “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”?”
Huyền Linh Tử thoáng nắm chặt tay Lạc Tiệm Thanh, hắn trầm mặc cúi đầu nhìn đồ nhi nhà mình, chăm chú nhìn hồi lâu mới thấp giọng nói: “Bởi vì tu sĩ tu luyện “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, ngoại trừ Cửu Liên tôn giả, không ai có thể tu luyện tới tầng thứ sáu, chờ đợi bọn họ… chỉ có cái chết.”
Lạc Tiệm Thanh giật mình.
Huyền Linh Tử nhìn bộ dáng kinh ngạc của đồ nhi nhà mình, tim mềm nhũn, hơi dùng sức ôm người vào lòng. Ôm chặt thân thể ấm áp này, căng thẳng trong lòng Huyền Linh Tử mới nới lỏng một chút, giọng nói dịu dàng của hắn vang lên bên tai Lạc Tiệm Thanh: “Nhưng vi sư sao có thể hại ngươi?”
Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy Huyền Linh Tử vẻ mặt nghiêm trang nói: “Hai mươi năm trước, vi sư không cẩn thận nhìn thấy Thiên Đạo, từ đó biết mạng ngươi có một kiếp. Kiếp này là tử kiếp, không thể trốn tránh, vì thế vi sư đã đưa “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” cho ngươi, hi vọng ngươi có thể đột phá kiếp nạn nhờ nó.”
“Không ngờ là như vậy.” Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình nhìn Huyền Linh Tử, Huyền Linh Tử cũng rũ mắt nhìn y.
Lạc Tiệm Thanh không chú ý tới bàn tay Huyền Linh Tử ôm lấy mình đã nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay để lại từng dấu trăng non.
Những lời hắn nói Lạc Tiệm Thanh đều tin.
Nhưng Lạc Tiệm Thanh không biết, những lời này… ngay cả Huyền Linh Tử hắn cũng không tin.
Đời trước, cũng là hai mươi năm trước, Huyền Linh Tử bỗng thấy được Thiên Đạo, biết đồ nhi mình hai mươi năm sau sẽ gặp một tử kiếp. Tại sao lại thấy được Thiên Đạo? Huyền Linh Tử cũng không biết, nhưng sau đó mặc hắn hao phí linh lực bấm đốt ngón tay, lại không thể tính ra cách để Lạc Tiệm Thanh tránh đi tử kiếp này.
Đây là một đạo tử kiếp chắc chắn phải chết, bất kể ở đâu, bất kể làm bạn với ai, cuối cùng vẫn phải chết!
Ba năm này Huyền Linh Tử đóng tử quan không gặp Lạc Tiệm Thanh lấy một lần, tự nhốt mình trong nhà trúc, cả ngày lẫn đêm bấm ngón tay tính toán. Thiên Đạo phản phệ khiến hắn bị trọng thương phải ăn vô số linh đan, nhưng vẫn không tính ra một tia hi vọng.
Nếu đã không còn chút hi vọng nào, vậy tại sao lại cho hắn biết đạo tử kiếp này!
Ba năm sau chính là thí luyện mười năm một lần nhận người mới của Thái Hoa Sơn, Huyền Linh Tử hao hết tâm tư, rốt cục tính ra một con đường sống.
Lý Tu Thần!
Vì thế đã thu làm đồ đệ, dốc lòng dạy bảo. Hết thảy đều tuân theo một đường sống trăm cay nghìn đắng mới tính ra, Huyền Linh Tử đặt toàn bộ hi vọng lên Lý Tu Thần, lại không ngờ được đồ đệ hắn yêu mến nhất trong mười tám năm này đã bị hủy hoại hết thanh danh, thậm chí đọa nhập ma đạo!
Chẳng lẽ Thiên Đạo sai lầm?
Huyền Linh Tử tiếp tục phế đi linh lực một năm, suýt rơi khỏi Hóa Thần kỳ, kết quả tính ra vẫn chỉ là: Lý Tu Thần!
Chỉ có Lý Tu Thần, chỉ có Lý Tu Thần.
Huyền Linh Tử chậm rãi nhắm hai mắt chặn lại hận ý ngập trời. Đến khi hắn mở mắt đã khôi phục như ban đầu, như chưa có gì xảy ra.
Huyền Linh Tử nói: “Năm đó Cửu Liên tôn giả mất tích, tổ tiên Mặc gia bỏ mình, tu sĩ Hóa Thần kỳ của nhân tộc ngã xuống chín phần, Yêu tôn Thiên giai của Yêu tộc gần như chết hết. Mọi người đồng loạt thảo phạt Thái Hoa Sơn, để giải quyết ổn thỏa, Thái Hoa Sơn Ngọc Tiêu phong không bao giờ luyện “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” nữa, nó bị liệt vào cấm vật, được phong chủ Ngọc Tiêu Phong mỗi năm bảo quản. Thái Hoa Sơn có ba chí bảo, chính là Minh Quang Thanh Ngọc châu, Thái Hoa kiếm, cuối cùng chính là… “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”.”