Ở tòa đại trận trải rộng Khô Sơn, ba ảo ảnh thần thú không ngừng rít gào công kích tu sĩ trẻ tuổi bị nhốt trong đại trận. Bất kể là sấm sét của Kim Long hay là lửa Phượng Hoàng, gió lốc của Kỳ Lân đều không phải thứ mà Lý Tu Thần có thể chịu được, nhưng từng cột sét lại chắn trước mặt hắn ngăn trở hết thảy công kích.
Lý Tu Thần bị từng luồng lực lượng đập vào chật vật không chịu nổi, chỉ có thể né trái né phải.
Mà ở Cực Bắc Chi Địa không có ai chú ý tới tình cảnh của hắn, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn mây đen bao phủ cả tầng trời.
Bầu trời rung chuyển như muốn hủy thiên diệt địa, vạn vật đều run rẩy sợ hãi, cho dù là đại năng đạt tới Đại Thừa kỳ cũng cảm nhận được một dòng lực lượng đủ để hủy diệt chính mình.
Nhất thời, tu sĩ và yêu thú tu vi khá thấp đều sợ hãi, bọn họ không ngừng chạy trốn; mà những tôn giả tu vi cao thì có thể mơ hồ cảm nhận được Thiên Đạo, bọn họ đều hiểu cho dù trốn khỏi đại lục Huyền Thiên, thì có thể chạy thoát khỏi bầu trời này sao?
Thanh âm Nghiễm Lăng Tử tôn giả khẽ run, thì thào nói: “Tiệm Thanh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì…”
Ầm!
Mây đen dày đặc như chì, một bóng dáng gầy gò bay thẳng lên trời. Trên tay trái y là đèn ngọc Thanh Liên tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới bầu trời tối đen phảng phất như một vầng trăng sáng xua tan bóng tối.
Cả mảnh trời đều đang rung chuyển, nó không ngừng hạ xuống tia chớp che chắn công kích từ các thần thú tới Lý Tu Thần, đồng thời bổ tới Lạc Tiệm Thanh, sau đó bị từng đạo kiếm quang xanh chém nát, cuối cùng lại dai dẳng bám theo Lạc Tiệm Thanh.
Uy áp và thực lực của ba thần thú khiến thần lôi không dám nới lỏng, liên tục che chở Lý Tu Thần. Lạc Tiệm Thanh nhờ vậy đã bay tới chín nghìn chín trăm chín mươi chín trượng! Xung quanh y chỉ có bóng tối, không thấy phía trước, không thấy phía sau, chỉ có trản đèn trong tay còn đang chiếu sáng.
“Ba vạn năm trước, hơn trăm vị đại năng Hóa Thần kỳ thêm cả Cửu Liên đều thua dưới tay ngươi.”
“Ba vạn năm sau, chỉ có một mình ta, nhưng ta sẽ không thất bại!”
Lạc Tiệm Thanh nâng Sương Phù kiếm bổ tới phía trước.
Một kiếm này đánh tan mây đen, mở ra một con đường, xung quanh đều là tia chớp bạc vằn vện, trước mặt là bóng tối không thấy hạn cuối. Lạc Tiệm Thanh trấn định nhìn về phía trước, tay phải cầm Sương Phù kiếm, tay trái nâng đèn ngọc Thanh Liên, đi từng bước trên con đường này.
Ban đầu, thần lôi công kích y chỉ tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ, Lạc Tiệm Thanh không cần động tay, thần lôi này chỉ cần tới khoảng cách thân thể y ba trượng là biến mất. Dần dà, công kích đã tương đương với một kích toàn lực tu sĩ Đại Thừa trung kỳ, Lạc Tiệm Thanh buông con ngươi, thần lôi ầm ầm vỡ tan.
Tiếp đó là một kích toàn lực của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, Hóa Thần sơ kỳ, Hóa Thần trung kỳ, Hóa Thần hậu kỳ!
Một con đường tối đen vô biên vô hạn, tu sĩ tuấn mỹ một thân áo xanh bình tĩnh mà đi. Con đường trước mặt y tràn ngập gian khổ, mơ hồ, hiểm ác, cô độc, nhưng y vẫn bước đi.
Thần lôi đánh xuống thì nâng kiếm ngăn lại; cuồng phong cuốn tới thì một kiếm chém nát!
Con đường như dã thú đang nổi giận, nó bất mãn vì Lạc Tiệm Thanh cứ đi về phía trước, vậy nên liên tục ngăn cản.
Càng về sau, càng nhiều thần lôi bổ tới Lạc Tiệm Thanh, y vỗ tay trái, đèn ngọc Thanh Liên bay múa đến trước người y, không ngừng xoay tròn tỏa sáng. Sau đó một luồng sáng vàng hiện lên, tay trái y nhiều thêm một trường kiếm lạnh lẽo, khi hai thanh kiếm vung tới, từng đóa Thanh Liên nở rộ trên con đường tối đen.
Lạc Tiệm Thanh giậm chân phải, linh lực từ trên người y ùn ùn tỏa ra, hình thành lốc xoáy giằng co với thần lôi.
Lúc này ở Cực Bắc Chi Địa, đây là cảnh tượng mà hàng trăm hàng ngàn tu sĩ cả đời này khó có thể quên được.
Mấy đen xuất hiện, tia chớp bạc uốn lượn, từng chớp sáng xanh ẩn hiện trên bầu trời đen sầm sì, nó phảng phất như một vầng trời sắp dâng lên cao, xua tan bóng đêm để ánh sáng tái hiện. Dưới uy áp của nó, mây đen sợ hãi, mặt đất rung chuyển, vạn vật đều run rẩy, từng đạo thần lôi càng thêm hung mãnh, giống như bên trong mây đen đang có một trận chiến đáng sợ.
Mà ở trong mảnh trời đen sầm này, Lạc Tiệm Thanh chỉ cần một chiếc đèn để chiếu sáng, hai tay cầm kiếm đối kháng với vô số thần lôi.
Trản đèn này là đèn bản mệnh của Cửu Liên tôn giả, sau ba vạn năm chỉ còn có hai đốm lửa, đốm lửa kia là do các đời phong chủ Ngọc Tiêu phong trước khi lâm chung dùng sinh mệnh mình làm nhiên liệu để duy trì. Mà hiện giờ nó tỏa ra hào quang chói mắt.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên bấc đèn có một đóa Thanh Liên chín cánh đang xoay tròn!
Thanh Liên chín cánh giống hệt đóa giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh, nó hút từng đạo lực lượng hư vô để châm lên Thanh Liên. Thanh Liên này đúng là nguyên thần của Lạc Tiệm Thanh, nó không có lực công kích, lại kiên cường tỏa sáng trong bóng tối như đang chờ đợi, lại như chỉ dẫn.
Đèn ngọc Thanh Liên tỏa ánh hào quang, mà thứ ẩn trong đèn lại bị nguyên thần Lạc Tiệm Thanh áp chế không thể nhúc nhích.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong mưa thần lôi, tu sĩ áo xanh cầm kiếm lẳng lặng đứng, tóc dài phần phật bay múa trong gió. Một thân thanh bào trong bóng đêm vô tận trở nên tối sậm, đối mặt với thần lôi, y một mình một kiếm không chút sợ hãi, phản công xông lên.
Đoạn tuyệt, quyết đoán, ngoan cường, bất khuất.
Mặc thiên lôi vạn trượng, mặc cuồng phong rít gào, ta chống kiếm mà đứng, kiếm chỉ tiến không lùi!
Lạc Tiệm Thanh vỗ lên Sương Phù kiếm, kiếm quang bỗng tỏa sáng, y trực tiếp cầm lên thân kiếm Sương Phù, lưỡi kiếm sắc bén cắt rách lòng bàn tay. Máu chảy dọc thân kiếm trắng bạc, Tiệm Thanh lấy máu làm mực, vẽ ra một đạo bùa trên Sương Phù kiếm.
Linh hồn cỏ cây, xuân thu hiu quạnh.
“Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ nhất, đoạt linh hồn cỏ cây, đoạt quy luật xuân thu!
Đoạt cỏ cây xuân thu!
Ầm!
Một kiếm ảnh khổng lồ từ Sương Phù kiếm bật ra, thần lôi đang định bổ tới cũng thoáng ngừng. Ngay sau đó, thần lôi càng thêm cuồng bạo ụp xuống người Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh kiếm nhanh chóng che chắn cho y, cẩn thận ngăn trở mọi nguy hiểm.
Lạc Tiệm Thanh lại như không phát hiện, y lấy máu làm mực, vẽ ra đạo bùa chú thứ hai.
Đèn ngọc Thanh Liên đi trước dẫn đường, Huyền Linh kiếm hộ thân, Lạc Tiệm Thanh đơn độc bước trên con đường dài đằng đẵng. Trước mặt y là Sương Phù kiếm lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm hướng ra ngoài, thân kiếm được bao bọc bởi kiếm ảnh khổng lồ, ngầm tích tụ lực lượng.
Thần lôi hung tàn đánh xuống, ngón tay Lạc Tiệm Thanh khẽ động, hoàn thành nét cuối cùng trên bùa chú thứ hai.
Úc úc hoàng hoa vô phi bàn nhược, thúy thúy thanh trúc giai thị pháp thân.
“Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ hai, đoạt bình đẳng chúng sinh, đoạt bền bỉ vạn vật.
Đoạt sinh linh pháp nghĩa!
Bùa máu hoàn thành, kiếm quang bao lây Sương Phù kiếm lại càng thêm củng cố. Uy áp đáng sợ tỏa ra bốn phía, phảng phất như muốn chống lại vạn đạo thần lôi. Lạc Tiệm Thanh nâng chân tiếp tục đi tới phía trước.
Trên ngọc đèn Thanh Liên, Thanh Liên nguyên thần không ngừng xoay tròn; trong ánh chớp rợp trời, Huyền Linh kiếm liên tục bay mua.
Khi Lạc Tiệm Thanh nâng tay chuẩn bị vẽ bùa chú thứ ba trên Sương Phù kiếm, bầu trời đột nhiên rung chuyển, con đường tối đen dưới chân Lạc Tiệm Thanh cũng chấn động, thần lôi như hóa điên mà phóng tới Lạc Tiệm Thanh.
Đồng tử Lạc Tiệm Thanh co lại, quát một tiếng: “Đi!”
Một tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên, Kim Long từ trên người y bay ra, đột nhiên xuyên qua tầng mây, nhằm thẳng xuống Cực Bắc Chi Địa.
Nhìn thấy ảo ảnh Kim Long, nhóm đại năng ở Cực Bắc Chi Địa đều kinh hãi trừng lớn hai mắt, sau đó lại thấy Kim Long hòa vào thần thú ở góc Đông Bắc. Sau đó thân thể thần thú càng thêm cô đọng, cũng càng thêm hung mãnh công kích Lý Tu Thần trong đại trận.
Thần lôi từ trên trời giáng xuống để bảo vệ Lý Tu Thần càng nhiều thêm, nhưng đất trời lại an ổn hơn.
Đúng lúc này, Lạc Tiệm Thanh vỗ lên chuôi kiếm Sương Phù, tay trái miệt nhẹ trên không trung.
Ầm!
Tia sét vặn vẹo như nhìn thấy gì đó rất đáng sợ.
“Bắt đầu từ khi đó, ta đắp mộ cho cha mẹ, giác ngộ quy tắc Thiên Đạo. Quy tắc Thiên Đạo chẳng qua chỉ là một sợi dây mảnh, ngươi kiềm chế chúng sinh, lấy dây làm dẫn để phán đúng sai. Thiên Đạo, chính là nó!”
Tay trái Lạc Tiệm Thanh khẽ miết, một sợi dây mảnh tỏa sáng từ trong tay y hiện lên, y siết chặt trong tay.
Mà ngay thời khắc này ở Cực Bắc Chi Địa, một tiếng nổ vang trời, giữa không trung bỗng xuất hiện một đường sáng mảnh. Toàn bộ đại năng tôn giả đều ngỡ ngàng nhìn, ngay cả Độc Tuyệt Thiên lão tu vi cao nhất ở đây cũng phải kinh ngạc, bởi vì ở trước mặt lão cũng hiện lên vô số đường sáng.
Mỗi sợi dây đều tản ra khí tức cổ xưa.
Thật là một cảnh tượng quá mức rung động, cả đất trời đều đan xen những sợi dây, sau đó mọi người dần phát hiện, có sợi dây lơ lửng giữa không trung, nhưng có sợi lại nối lên người bọn họ!
Một tán tu kinh hãi nói: “Đây là cái gì, đây là cái gì!”
Nghiễm Lăng Tử tôn giả kinh hãi nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: “Đây là… Sự thật ngươi muốn nói sao?”
Đang vào lúc này, có người kinh hô: “Vì sao trên người hắn có nhiều sợi tơ vậy!”
Tầm mắt mọi người lập tức chĩa tới Lý Tu Thần, trên người hắn chằng chịt dây có vàng có bạc, bọc hắn lại như kén tằm tỏa sáng chói mắt!
Nếu như nói ánh sáng trên người bọn họ là đom đóm thì ánh sáng trên người Lý Tu Thần chính là mặt trời ban trưa!
Giờ phút này, tay trái Lạc Tiệm Thanh nắm chặt những sợi dây quy tắc Thiên Đạo, tay phải vẽ tấm phù lục cuối cùng.
Bùa chú này sáng le lói không thể khiến kiếm ảnh Sương Phù kiếm sáng hơn nhưng lại khiến nó càng thêm khó lường.
Hỗn Độn mới sinh không có thiện ác, đúng sai ai tới phân xử.
Đoạt thứ ba trong “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, đoạt đúng sai thị phi!
Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh buông mi, nâng tay lau đi vệt máu bên môi. Ánh mắt y tập trung tới mưa sấm sét, sấm sét trước mặt đã hòa vào thành một làn sóng bạc chắn phía trước Lạc Tiệm Thanh, ngăn cản y đi tới.
Lạc Tiệm Thanh bỗng vươn tay nắm lấy ngọc đèn Thanh Liên, y điều khiển nguyên thần Thanh Liên, để lực lượng vô hình “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” khống chế nguyên thần Thanh Liên xoay tròn. Ngay sau đó, Lạc Tiệm Thanh xông vào màn chớp sét như mưa!
Hiện giờ sấm sét đã không còn hình dạng, ào ào đánh lên người Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh hét lớn một tiếng, dùng ngọc đèn Thanh Liên bố trí ra một kết giới bao vây lấy mình.
Sóng thần lôi cao chừng trăm trượng ùn ùn lao về phía Lạc Tiệm Thanh, khi đập tới kết giới, ngọc đèn Thanh Liên khẽ run rẩy.
Hai mắt Lạc Tiệm Thanh rét lạnh, lạnh lùng nói: “Ba vạn năm trước, Cửu Liên tôn mới đoạt thứ tư mà đã đi qua nơi này. Ngươi không thể cản hắn lại, vậy ngươi lấy gì để cản ta!”
Ầm!
Lạc Tiệm Thanh cầm đèn bay về phía trước, bỗng phun ra một ngụm máu, máu trên không trung ngưng tụ thành một quả cầu, Lạc Tiệm Thanh nâng tay phải, dùng ngón tay chấm máu, bắt đầu vẽ ra bùa chú thứ ba.
Lúc này biển sét bạc càng thêm cuồng bạo, từng đợt sóng biển đánh lên kết giới ngọc đèn Thanh Liên khiến nó không ngừng chấn động. Lạc Tiệm Thanh lại phảng như không nghe thấy, y rót linh lực vào nguyên thần Thanh Liên, tiếp tục vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, tập trung tinh thần vẽ bùa chú, cuối cùng đã hoàn thành.
Nhân duyên hội ngộ thời, quả báo hoàn tự thọ.
“Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ tư, đoạt duyên pháp nhân quả!
Uỳnh!
Kiếm ảnh trên Sương Phù kiếm lại lớn thêm vài phần, bao trùm bởi những sợi dây nhân quả kỳ dị, giống như con rắn ẩn mình trong đêm đen chờ thời cơ.
Lạc Tiệm Thanh không dừng lại, y dậm chân rót toàn bộ linh lực vào ngọc đèn Thanh Liên. nguyên thần Thanh Liên lấy ngọc đèn làm vật dẫn, tỏa ra hào quang vô cùng vô tận, ánh sáng này có thể chiếu sáng cả đất trời, phá vỡ mây đen bao phủ, chiếu sáng cả Cực Bắc Chi Địa, chiếu sáng cả ba mươi sáu châu, chiếu sáng cả đại lục Huyền Thiên!
Núi non đất đá nơi Khô Sơn khẽ rung động, phảng phất như muốn bay lên trời.
Dưới đáy Đoạn Tình nhai, cây ngô đồng không ngừng đung đưa cành lá như đang vội vã nói.
Cả tỉ phàm nhân trên đại lục Huyền Thiên sau khi thấy bầu trời xám xịt, lại thấy một vầng thái dương dâng lên. Mặt trời này mọc lên từ chân trời phương Bắc, tỏa ra ánh sáng nóng rực, rõ ràng phải rất nóng thế nhưng bọn họ chỉ cảm thấy ấm áp.
Rất nhiều phàm nhân đều quỳ rạp dưới đất, hướng về phương Bắc mà cầu nguyện thiên hạ thái bình.
Mà ở Cực Bắc Chi Địa, những đại năng tôn giả đỉnh cấp cũng đã cảm nhận được sự run sợ từ sâu trong tâm hồn. Bọn họ có một loại cảm giác như đến từ chính căn cơ sinh mệnh thuở ban sơ, khiến bọn họ muốn thần phục trước ánh sáng, muốn thần phục trước bánh xe mặt trời.
Hào quang bao tỏa hàng vạn hàng nghìn căn cơ sinh mệnh.
Trên bầu trời cao, Lạc Tiệm Thanh quát to, lấy máu vẽ ra bùa chú thứ năm. Ký hiệu kỳ dị hiện lên trên thân kiếm Sương Phù, sóng sét bạc đã phát điên, chúng nó không ngừng ập tới Lạc Tiệm Thanh, muốn dùng hết lực lượng để ngăn cản y vẽ ra đạo bùa chú này, nhưng đã không còn gì có thể ngăn cản y.
Thế gian này có sinh ra, cũng sẽ có chết đi.
“Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ năm, đoạt sinh lai tử khứ!
Uỳnh!
Trời cao chấn động phát ra một tiếng vang kỳ lạ. Nó chợt an tĩnh lại, sét bạc cũng không tiếp tục công kích Lạc Tiệm Thanh nữa. Sương Phù kiếm như được cải tạo một cách hoàn mỹ, kiếm ảnh khổng lồ ngưng tụ thành hình, lấy khí thế không thể tưởng tượng nổi đánh tới biển sét bạc.
Chỉ trong chớp mắt, vạn vật biến ảo, biển sét bạc cũng không thấy nữa, Lạc Tiệm Thanh lại về tới con đường tối mịt kia.
Năm đoạt đầu tiên trong “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” đã hoàn thành.
Năm đoạt đã đoạt đi hết thảy quy tắc của vạn vật sinh linh, từ nay về sau sẽ không bị vận mệnh ràng buộc, không bị Thiên Đạo khống chế.
Cuối cùng chính là hai đoạt mà thế giới tạo ra.
Lạc Tiệm Thanh đứng trên con đường tối đen kì bí nhưng không bước đi. Y cúi đầu nhìn trản đèn ngọc Thanh Liên, ánh mắt an yên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thật lâu sau, Lạc Tiệm Thanh chợt mở miệng, thanh âm thanh lãnh không có tình cảm: “Vạn vật quy tắc đã đoạt đi, về sau sẽ không bị bất cứ ai khống chế. Cửu Liên, ngươi đã luôn ở đây, vì sao đến giờ còn không hiện thân!”