Hạo Tinh Tử tôn giả đứng trên đại điện nghẹn họng nhìn trân trối, còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì Lạc Tiệm Thanh đã phi thân rời khỏi Thương Sương phong.
Vừa về tới Ngọc Tiêu phong, trong lòng Lạc Tiệm Thanh còn có chút không yên. Dù sao đó cũng là chưởng môn sư bá, y lại dám vô lễ, hơn nữa còn tự quyết định “Rời Thái Hoa Sơn ra ngoài rèn luyện”. Nhưng mà chờ Lạc Tiệm Thanh trở lại Ngọc Tiêu phong, Huyền Linh Tử lại như đã biết trước.
Huyền Linh Tử hỏi: “Muốn đi ra ngoài sao?”
Trong lòng Lạc Tiệm Thanh căng thẳng, lập tức lại to gan nói: “Phải, ngươi cũng phải đi cùng ta.”
Huyền Linh Tử nhíu mày hỏi: “Vì sao vi sư phải đi cùng ngươi?”
Lạc Tiệm Thanh cúi đầu cười, thình lình tiến lên trước làm Huyền Linh Tử giật mình lui về sau nửa bước.
Gió mát trăng sáng, một thanh niên tuấn mỹ hơi nhếch khóe môi, đôi mắt trong suốt như tiên hạ phàm, nhưng lời nói ra lại rất bá đạo: “Bởi vì ta muốn ngươi đi cùng thì ngươi phải đi cùng. Vậy nên, Vô Âm… ngươi có đi hay không?”
Huyền Linh Tử nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt, đồng tử khẽ lay động, tim cũng hẫng một nhịp.
Một lúc sau, hắn khẽ gật đầu, lộ ra ý cười không dễ phát hiện: “Được, chúng ta cùng ra ngoài.”
Ba ngày sau, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử cùng nhau rời đi.
Khế ước giữa nhân tộc và yêu tộc đã bị Huyền Linh Tử một mình xé bỏ, phía bên Ma Tôn vẫn chưa thấy bất kì ý kiến gì, giống như không biết gì hết vậy, nhưng lạ là bên phía yêu tộc cũng không có động tĩnh gì. Các tông môn thế gia lấy Đoạn Hồn tông làm đại biểu vốn định khởi binh vấn tội Huyền Linh Tử, nhưng ngày đó Huyền Linh Tử đã khiến bọn họ sửng sốt vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn không dám tới gây chuyện.
Trong ba ngày này, Hạo Tinh Tử tôn giả cũng tự mình đến Ngọc Tiêu phong hỏi han tình huống thân thể của Lạc Tiệm Thanh.
Dù sao cũng là đại năng tu luyện hơn hai nghìn năm, Hạo Tinh Tử tôn giả không có khả năng biểu đạt áy náy, nhưng lão cũng đã làm một tấm gương tốt. Khi rời đi thì Huyền Linh Tử mặc một thân trường bào trắng, tiễn lão tới trước rừng trúc, lạnh nhạt nói: “Sư huynh, Thái Hoa Sơn ta đứng đầu chính đạo, vất vả mấy vạn năm vì thiên hạ muôn dân, nhưng không đồng nghĩa với việc Thái Hoa Sơn ta có thể mặc người nhào nặn. Ba vạn năm trước Thái Hoa Sơn không ai dám gây sự; Thái Hoa Sơn hiện giờ càng phải như vậy.”
Hạo Tinh Tử tôn giả sửng sốt một lát, sau đó thở dài nói: “Thật ra lần này ngươi xé bỏ khế ước chưa hẳn là chuyện xấu.”
Huyền Linh Tử gật đầu.
Hai người còn nói trong chốc lát, Hạo Tinh Tử tôn giả liền xoay người rời đi.
Giống như lời Lạc Tiệm Thanh, hai thầy trò bọn họ chỉ ở lại Ngọc Tiêu phong chuẩn bị ba ngày, rồi rời đi. Lạc Tiệm Thanh trước khi đi có nhờ Tả Vân Mặc giúp mình truyền lại một tin tức cho Phật Tử, nhờ Phật Tử hỗ trợ tìm Mặc Thu.
Thân phận Mặc Thu rất đặc thù, Lạc Tiệm Thanh cũng không thể liên lạc với y, chỉ có thể nhờ Phật Tử hỗ trợ. Phật Tử ở Sầm Châu giáp giới với Ma Vực, nếu như ngay cả hắn cũng không thể liên lạc với Mặc Thu thì không ai có thể tìm được y.
Về phần tại sao muốn tìm Mặc Thu, chẳng qua là vì Lạc Tiệm Thanh quyết định khởi hành tới Cực Bắc Chi Địa một chuyến, tìm kiếm hài cốt và di vật của tổ tiên Mặc gia.
Trong số các đại hiểm địa của Đại lục Huyền Thiên, Cực Bắc Chi Địa có thể xem là nguy hiểm nhất. Tu sĩ dưới Kim Đan kỳ mà đi vào thì gần như không có khả năng sống sót. Nếu là ở sát rìa thì tu sĩ Kim Đan kỳ còn có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, có ba phần khả năng đi ra; Nếu đi vào trong, ngay cả Huyền Linh Tử cũng không dám cam đoan sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng không thể không tới Cực Bắc Chi Địa.
Lạc Tiệm Thanh lúc ở Thái Hoa Sơn có cẩn thận tới Hạo Minh phong tìm hiểu một chút, mấy năm nay Lý Tu Thần luôn ở Hạo Minh phong tu luyện không ra ngoài. Hắn thường tới Bích Tham phong tìm gặp Mộc Nhược Dung, Mộc Nhược Dung dù sao cùng từng có liên quan vài chuyện với hắn nên không tiện từ chối trực tiếp.
Vì thế Mộc Nhược Dung chỉ gặp Lý Tu Thần một hai lần, ai ngờ Lý Tu Thần lại nghĩ Mộc Nhược Dung cũng có ý với hắn, thường xuyên tới Bích Tham phong thăm. Mãi tới gần đây Vệ Quỳnh Âm trở về nghe kể mới biết, nàng trực tiếp ôm kiếm tới trước động phủ của Mộc Nhược Dung, nhìn thấy Lý Tu Thần còn đang dây dưa.
Vệ Quỳnh Âm không nói hai lời, rút kiếm lao tới, kiếm chỉ thẳng yết hầu Lý Tu Thần.
Nữ tu vận đồ đen mặt không đổi sắc, giọng nói lạnh lùng: “Lại tới Bích Tham phong, chết!”
Lý Tu Thần sợ tới mức cuống cuồng rời đi.
Tuy Vệ Quỳnh Âm không có hảo cảm gì với Lý Tu Thần, nhưng rất nhiều đệ tử Bích Tham phong lại không ghét hắn.
“Vị Lý sư đệ kia nghe nói là nhân vật nổi tiếng mấy năm nay của Hạo Minh phong, tuổi còn trẻ đã sắp đạt tới Kim Đan kỳ, nhất là một hai năm gần đây, tu luyện rất nhanh. Nghe nói hắn không có căn cốt, có thể tu luyện nhanh như thế, thật sự rất lợi hại.”
“Phải, tuy rằng Lý sư đệ kia có nhiều chỗ kì quái nhưng cũng không phải người xấu.”
Đúng vậy, tu vi của Lý Tu Thần lấy tốc độ không bình thường tăng vọt.
Tăng vọt này chỉ là với căn cốt của Lý Tu Thần mà thôi, so với Lạc Tiệm Thanh thì hắn gần như không tiến bộ. Lạc Tiệm Thanh phát hiện, tốc độ tu luyện của Lý Tu Thần còn nhanh hơn cả đời trước, y không khỏi liên tưởng tới Thiên Đạo lúc trước luôn ngăn cản mình đánh chết Lý Tu Thần.
Chẳng lẽ Thiên Đạo còn tính để Lý Tu Thần được càng nhiều tiện nghi sao?
Vấn đề này không ai có thể giải thích, mà trước khi tạm biệt Giải Tử Trạc thì Lạc Tiệm Thanh lại thuận miệng nói một câu: “Sư huynh đệ đồng môn chúng ta phải chiếu cố. Nhưng mà Tứ sư đệ, nếu có ai dám dây dưa nữ đệ tử, thì không thể tha thứ.”
Giải Tử Trạc nhất thời không hiểu ý Lạc Tiệm Thanh, chờ Lạc Tiệm Thanh đi bái phỏng Nghiễm Lăng Tử tôn giả thì lại nghe Lạc Tiệm Thanh băn khoăn nói: “Sư bá, lần này đệ tử cùng sư phụ rời khỏi Thái Hoa Sơn, e là phải mất một đoạn thời gian. Thân là Đại sư huynh, không thể quản lý công việc trong Thái Hoa Sơn, là đệ tử không làm tròn bổn phận.”
Nghiễm Lăng Tử tôn giả khí phách hào hùng vung tay cười: “Nói chi vậy, ngươi đã làm rất khá, Tiệm Thanh.”
Lạc Tiệm Thanh vẫn nói: “Đệ tử vẫn cảm thấy thất trách.”
Nghiễm Lăng Tử tôn giả tuy nói tính tình hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng không phải người ngu xuẩn. Thấy thế, gã nhanh chóng hiểu được là Lạc Tiệm Thanh có chuyện muốn nói, vì thế cười ha hả nói: “Ngươi có việc gì cứ việc nói thẳng, Tiệm Thanh, sư bá chẳng lẽ sẽ ức hiếp ngươi sao?”
Lạc Tiệm Thanh chắp tay hành lễ nói: “Vậy đệ tử liền nói thẳng. Hôm qua nghe Tam sư muội nói, có người trên Hạo Minh phong cứ liên tục tới Bích Tham phong, luôn gây rối…” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Luôn tìm kiếm một vị sư muội.”
Giải Tử Trạc đứng cạnh mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Đại sư huynh tuấn lãng nhà mình.
Cái gì gọi là nghệ thuật nói chuyện? Chính là đây!
Đại sư huynh quá thần thánh rồi! Chỉ trích cũng không chỉ trích hoàn toàn, nói một nửa mặc người ta tưởng tượng!
Ngay lập tức, Giải Tử Trạc nhớ lại lời Lạc Tiệm Thanh vừa rồi nói với mình, gã lập tức tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Sư phụ, Đại sư huynh nói không sai, đúng là có việc này. Đệ tử đang muốn bàn bạc với ngài, trừng phạt vị đệ tử không hợp lễ pháp kia.”
Nghiễm Lăng Tử tuy rằng bình thường thường luôn quyền đánh… khụ, quyền đấm cước đá với Giải Tử Trạc, nhưng thực ra lại rất thương yêu người đệ tử này. Thấy bộ dáng Lạc Tiệm Thanh và Giải Tử Trạc, trong lòng gã cũng loáng thoáng hiểu, bọn họ đang nhắm vào một đệ tử nào đó. Có điều Nghiễm Lăng Tử lại không ngăn cản.
Một người là đại đệ tử truyền thừa mình yêu mến nhất, một người là đệ tử quan môn của Huyền Linh Tử sư đệ, hậu nhân của Ngọc Tiêu phong, nếu điều bọn họ nói là thật, vậy tất nhiên phải trừng phạt. Cũng đoán được bọn họ cũng không dám nói dối, Nghiễm Lăng Tử khoát tay nói: “Tùy ngươi xử lý, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần đến sư phụ ta quan tâm chứ?”
Giải Tử Trạc cười hắc hắc.
Lạc Tiệm Thanh tiêu sái rời đi, Giải Tử Trạc thì mài đao soàn soạt đi đến chỗ Lý Tu Thần, tới đêm sẽ phạt Lý Tu Thần tới Huấn Giới môn quỳ. Lý do rất đúng lý hợp tình: “Ngươi năm lần bảy lượt gây rối sư muội đồng môn, để Tam sư tỷ phải tự mình ra tay giáo huấn, ngươi còn không biết sai?”
Lý Tu Thần phản bác nói: “Ta quen biết với Mộc sư muội từ trước, ta không có quấy rối nàng!”
Giải Tử Trạc vỗ đùi quát lớn: “Còn dám ngụy biện?”
Lý Tu Thần biện giải hồi lâu, Giải Tử Trạc chỉ liếc hắn một cái, nói: “Mấy năm gần đây tốc độ tu luyện của ngươi rất nhanh, được sư phụ coi trọng. Nhưng Lý Tu Thần, đó cũng không phải chỗ dựa để ngươi có thể đi gây rối sư muội. Không cần nhiều lời, cút cho ta.”
Đợi đến khi Nghiễm Lăng Tử tôn giả biết được người đệ tử Giải Tử Trạc muốn giáo huấn lại là Lý Tu Thần mà mình rất coi trọng, gã trừng to mắt kinh ngạc hỏi: “Ngươi không thích Lý sư đệ sao?”
Giải Tử Trạc nhếch môi: “Bát tự không hợp, vừa nhìn đã ghét!”
Nghiễm Lăng Tử tôn giả vốn định giáo huấn một chút, nhưng lại nghĩ tới những năm gần đây Giải Tử Trạc luôn thờ ơ lạnh nhạt mình, trong lòng gã mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Quên đi, đừng ức hiếp người ta quá ác độc, dù sao đó cũng là sư đệ của ngươi.”
Giải Tử Trạc hừ một tiếng, lúc này mới vừa lòng nghênh ngang rời đi, để lại Nghiễm Lăng Tử tôn giả dở khóc dở cười nhìn bóng lưng gã.
Việc này Lạc Tiệm Thanh không biết, nhưng y biết Tứ sư đệ nhà mình chắc chắn sẽ không để Lý Tu Thần sống dễ chịu.
Đời trước Giải Tử Trạc không thích Lý Tu Thần, đời này lại càng không vừa mắt hắn. Đời trước, trước khi Lạc Tiệm Thanh chết từng nghe nói Lý Tu Thần ở Thái Hoa Sơn tỏa sáng hào quang, được đông đảo sư đệ sư muội sùng kính.
Nhị sư đệ Tả Vân Mặc và Lục sư đệ Tu Ngân đã qua đời thì không cần phải nói, Tam sư muội Vệ Quỳnh Âm bế quan không ra, Ngũ sư đệ Hỏa Du dốc lòng thuần thú, Tiểu sư muội Mộ Thiên Tâm đã sớm gắn bó với Lý Tu Thần. Lạc Tiệm Thanh không nghe nói tới tình huống của Giải Tử Trạc, nhưng e là cũng không tốt lắm.
Dù sao thì Giải Tử Trạc luôn tin y không làm những chuyện kia, không ngừng bôn ba khắp nơi chứng minh y trong sạch.
—— Lý Tu Thần khẳng định không thích Giải Tử Trạc.
Trước khi rời khỏi Thái Hoa Sơn, Lạc Tiệm Thanh lại tới cấm địa Ngọc Tiêu phong một chuyến.
Bản mệnh đăng của Cửu Liên tôn giả vẫn chỉ có hai đốm lửa le lói sáng, có điều chín đóa Thanh Liên trên Lưu Ngọc Tương không còn khô héo suy tàn mà có sức sống hơn trước.
Lạc Tiệm Thanh biết Thanh Quân đã không thể nghe thấy mình nói nữa, nhưng y vẫn đi tới đài cao, cười nói: “Lần này tới Cực Bắc Chi Địa, không biết có tìm thấy hài cốt của Mặc Thanh tiền bối không. Nếu có thể tìm được, ta sẽ đưa y tới nơi này.”
Bản mệnh đăng Thanh Liên vẫn an tĩnh như trước, như không nghe thấy Lạc Tiệm Thanh nói.
Lạc Tiệm Thanh cũng không nghĩ nhiều, rời đi cùng Huyền Linh Tử, hai thầy trò nhanh chóng ra khỏi Thái Hoa Sơn.
Thái Hoa Sơn nằm ở trung tâm đại lục Huyền Thiên, mục đích lần này của Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử là tới Cực Bắc Chi Địa, vì thế, vừa ra khỏi sơn môn, hai người liền bay về phương Bắc. Xa xa ẩn hiện một trấn nhỏ, hai người mới dừng chân lại ở vùng ngoại ô.
Huyền Linh Tử vươn tay đặt lên trán Lạc Tiệm Thanh, kiếm văn Thanh Liên năm cánh liền biến mất. Hắn nói: “Cực Bắc Chi Địa được xưng là hiểm địa là vì cứ mười năm một lần, nơi đó sẽ xuất hiện bão cát rất đáng sợ, kéo dài suốt một năm. Tiệm Thanh, nửa năm trước nơi đó đã nổi bão, chúng ta không cần gấp.”
Sa Trần Phong Bạo ở Cực Bắc Chi Địa Lạc Tiệm Thanh tất nhiên biết đến, Sa Trần Phong Bạo này cũng không phải bão cát bình thường. Bão cát đã tụ tập được một tia quy luật trong thiên địa, mỗi một hạt cát nhỏ bé tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ, thậm chí nếu là bão cát lớn có thể ngang ngửa công kích của tu sĩ Hợp Thể kỳ!
Mà đó chỉ là một.hạt.cát!
Nếu như bị bão cát bao vây thì ngay cả Huyền Linh Tử cũng sẽ gặp nguy hiểm!
Lạc Tiệm Thanh nói: “Một khi đã như vậy, sao chúng ta không thong thả đi ngao du. Sư phụ, trước kia ta từng nghe Phật Tử nói, không vào hồng trần, sao có thể thoát khỏi hồng trần. Ta rất ít khi tới nơi ở của người phàm, ta nghĩ chúng ta có thể che giấu tu vi, làm một đôi…” câu nói dừng lại, Lạc Tiệm Thanh nhếch khóe môi: “Làm một đôi vợ chồng bình thường là được.”
Huyền Linh Tử: “…”
Một lát sau, Huyền Linh Tử hỏi: “Vừa rồi… là vi sư nghe lầm?”
Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh nói: “Ta nói, chúng ta đóng giả một đôi vợ chồng là được.”
Huyền Linh Tử gật gật đầu: “Quả nhiên nghe lầm.”
Lạc Tiệm Thanh: “…”
Tới lối vào thôn trấn thì Lạc Tiệm Thanh hết sức bất mãn hừ nhẹ một tiếng, nhận lấy dịch dung đan Huyền Linh Tử đưa tới.
Lạc Tiệm Thanh dù có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám để sư phụ nhà mình mặc đồ nữ, mà chính y cũng không muốn mặc đồ nữ, vậy nên chỉ có thể thành thành thật thật sắm vai một đôi huynh đệ. Diện mạo hai người đều xuất sắc, Huyền Linh Tử vô cùng cường điệu bắt Lạc Tiệm Thanh sửa đổi tướng mạo, nếu không thì quãng đường này e là lắm chuyện rắc rối.
Lạc Tiệm Thanh trêu đùa: “Sư phụ, đệ tử không rõ vì sao đệ tử nhất định phải ăn dịch dung đan này?”
Nói xong, Lạc Tiệm Thanh còn rướn tới, vẻ mặt vô tội nhìn sư phụ nhà mình.
Đùng! Tai Huyền Linh Tử đỏ bừng, hắn đẩy Lạc Tiệm Thanh ra, nói: “Ăn!”
Lạc Tiệm Thanh cười khẽ, ăn dịch dung đan. Sau khi thấy y ăn rồi Huyền Linh Tử mới ăn dịch dung đan của mình.
Chỉ một lát sau, hai thanh niên tuấn tú liền xuất hiện trong trấn nhỏ cách Thái Hoa Sơn trăm dặm. Cho dù ăn dịch dung đan cũng không thể thay đổi khí chất thanh nhã xuất trần của hai người, dọc theo đường đi, không ít người lén lút đánh giá hai người lạ mặt này. Khi hai người vào khách điếm duy nhất trên trấn, chưởng quầy nhìn bọn họ, nhỏ giọng hỏi: “Hai vị… là tu sĩ?”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt hỏi: “Ngươi biết tu sĩ?”
Trong mắt phần lớn người phàm đều cho rằng tu sĩ là tiên nhân. Cho dù là tu sĩ Luyện Khí kỳ, cũng là tiên nhân, chỉ có một vài quan to hiển hách và vương công quý tộc mới biết, tu sĩ chỉ là người tu luyện, thực lực khá mạnh mà thôi.
Chưởng quầy đáp lại: “Trấn nhỏ này của chúng ta thuộc quản lý của phái Định Hải. Năm trước, tiểu nhân còn thấy một vị tu sĩ phái Định Hải. Cứ cách ba năm, phái Định Hải đều sẽ tới đây thu một ít tiền, coi như phí bảo hộ, vậy nên người trong trấn đều biết một ít chuyện về tu sĩ.”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh hơi nhíu mi, hỏi lại: “Phí bảo hộ?”
Chưởng quầy gật đầu: “Phải, phí bảo hộ.” Khi nói chuyện, giọng nói bằng phẳng, bộ dáng rất đương nhiên.
Lạc Tiệm Thanh còn muốn hỏi lão “vì sao lại có phí bảo hộ”, nhưng Huyền Linh Tử lại lên tiếng nói: “Thu xếp cho chúng ta một gian phòng hảo hạng.”
Chưởng quầy lập tức đáp ứng, đưa ra một chiếc chìa khóa.
Sau khi Lạc Tiệm Thanh vào phòng liền hỏi: “Ta chưa từng nghe nói trên đời này có phí bảo hộ. Sư phụ, ngươi đã từng nghe thấy bao giờ chưa? Từ trước đến nay giới Tu Chân và ngoại giới đều phân tách rõ ràng, số tiền kia chỉ là vật ngoài thân, sao chúng ta phải lấy?”
Huyền Linh Tử vung tay áo hạ một kết giới ở ngoài phòng: “Vi sư cũng không biết.”
Lạc Tiệm Thanh lại hỏi: “Vậy vừa rồi vì sao ngươi lại ngăn cản ta hỏi chưởng quỹ?”
Huyền Linh Tử nâng mắt nhìn về phía đồ đệ, trong mắt toát ra một tia bất đắc dĩ và sủng nịch: “Ngươi cũng nhìn thấy đấy, chưởng quỹ kia vẫn chưa hề phát hiện ra có cái gì không đúng, thậm chí cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Trong đó ắt có nguyên do, Tiệm Thanh, ngươi cần suy nghĩ kĩ trước khi làm việc.”
Tuy rằng trấn nhỏ này chỉ cách Thái Hoa Sơn hơn trăm dặm, nhưng xung quanh Thái Hoa Sơn có hàng trăm trấn lớn nhỏ, đây chỉ là một trong số đó mà thôi. Cho dù là phái Định Hải kia Lạc Tiệm Thanh cũng chưa từng nghe nói tới, đoán chừng là môn phái nhỏ nào đó.
Vào ban đêm, Lạc Tiệm Thanh có ý định ra ngoài tìm hiểu chuyện về phái Định Hải. Huyền Linh Tử đi cùng y, Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Sư phụ, đây chỉ là một môn phái nhỏ, ngươi không cần đi cùng ta, một mình ta đi sẽ tốt hơn.”
Huyền Linh Tử lại nhìn y, hỏi: “Ngươi không có tu vi, không sợ gặp chuyện ngoài ý muốn sao?”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy sửng sốt: “Ta khi nào thì không có tu vi?”
Huyền Linh Tử tỉnh bơ cong khóe môi: “Hiện tại.”
Lạc Tiệm Thanh vừa định vận chuyển linh lực lại phát hiện linh lực trong cơ thể như bị thứ gì đó chặn lại, không nói tới sử dụng, ngay cả vận chuyển cũng không thể. Lực lượng ngăn chặn linh lực này vô cùng tinh diệu, linh khí từ bên ngoài vẫn có thể tiến vào, cho phép Lạc Tiệm Thanh tu luyện, lại không cho phép y sử dụng.
Lạc Tiệm Thanh vừa thấy đã hiểu, mặt y sầm lại, chỉ nghe Huyền Linh Tử nói rất thản nhiên: “Nếu muốn nhập thế thì phải nhập thế một cách chân chính. Tiệm Thanh, hành trình đi tới Cực Bắc Chi Địa lần này, nếu không phải phát sinh chuyện nhất định phải sử dụng linh lực, vi sư đều sẽ hạn chế ngươi, để ngươi cảm nhận được hồng trần, coi như là rèn luyện.”
Nghe xong lời này, Lạc Tiệm Thanh vốn đang muốn mắng lại thành thành thật thật nhịn lại.
Huyền Linh Tử nói đúng, lộ trình tới Cực Bắc Chi Địa lần này của bọn họ là mười vạn dặm. Trên đoạn đường đó phải vượt qua cả Phi Hoa tông, thậm chí còn có bốn-năm quốc gia của người phàm, nếu sử dụng linh lực thì sao có thể gọi là “bước vào hồng trần”. Có thể có một Huyền Linh Tử áp chế tu vi cho mình, đây là ưu thế mà những người khác không có được.
Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh liền gật đầu, coi như đồng ý.
Thấy thế, Huyền Linh Tử thoáng thở phào nhẹ nhõm, vươn tay kéo Lạc Tiệm Thanh lại. Mười ngón đan chặt vào nhau, Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình, vừa quay đầu lại đã thấy Huyền Linh Tử mỉm cười nhẹ nhàng. Dưới ánh trăng, tướng mạo kia cho dù là ăn dịch dung đan, đã thay đổi ba phần thì vẫn tuấn nhã vô cùng.
“Vi sư cũng phong tỏa linh lực như ngươi, làm một người phàm bình thường.”
Trong bóng đêm mờ mịt, hai bóng đen luồn lách trong trấn nhỏ, điểm đầu ngón chân, rơi xuống đất không tiếng động. Hai người giống như tia chớp, chỉ thấy một cơn gió lướt qua, quay đầu nhìn lại không thấy gì.
Cho dù không có tu vi, sức lực lẫn khả năng của Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ, đi về hướng ban sáng Lạc Tiệm Thanh tìm hiểu được – hướng về phía Đông Nam.
Đi ước chừng ba mươi dặm, Huyền Linh Tử bỗng nhiên giữ chặt Lạc Tiệm Thanh lại, nói: “Có trận pháp.”
Lạc Tiệm Thanh cảnh giác dừng bước lại, thu liễm khí tức của mình.
Nếu như là ngày thường, hai người không cần để ý tới loại trận pháp bình thường này, cho dù bọn họ có nghênh ngang đi qua thì người bố trí trận pháp cũng không phát hiện ra gì. Nhưng lúc này, Huyền Linh Tử lại cúi người, nhặt mấy cục đá từ mặt đất lên.
Huyền Linh Tử nói: “Tiệm Thanh, ngươi không am hiểu trận pháp, cũng không am hiểu luyện đan hay luyện khí. Hiện giờ còn có vi sư luyện đan, luyện khí cho ngươi, nhưng vi sư không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi. Lần này chúng ta đối mặt với một trận pháp cấp một rất sơ sài, ngươi thử tay nghề với nó đi, coi như tu luyện trận pháp.” Đặt hòn đá nhỏ vào lòng bàn tay Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử nói: “Tiệm Thanh, dùng những cục đá này phá trận đi.”
Lạc Tiệm Thanh cười đáp ứng.
Lạc Tiệm Thanh rất ít khi mặc quần áo màu đen, nhưng lần này vì thám thính vào ban đêm nên y không thể không thay áo bào màu đen. Trang phục đen làm tôn lên làn da trắng nõn của y, tướng mạo tuyệt thế như vậy sau khi trải qua dịch dung đan thay đổi đã bình thường ba phần, lại vẫn tuấn mỹ khiến người khác không rời được mắt.
Dưới ánh trăng thanh lãnh, Lạc Tiệm Thanh cẩn thận di chuyển, đặt từng viên đá lên mặt đất. Huyền Linh Tử đứng ở bên cạnh nhìn, ánh mắt ôn nhu ấm áp sâu như biển khơi.
Thứ Lạc Tiệm Thanh phải làm khó hơn phá trận pháp rất nhiều, y không thể để người khác nhận ra trận pháp đã thay đổi, lại phải cho mình và Huyền Linh Tử có thể đột phá trận pháp.
Huyền Linh Tử lúc trước nói đúng, luyện khí, luyện đan, trận pháp… Lạc Tiệm Thanh đều không am hiểu lắm. Nhưng trên thực tế, phần lớn các đại năng đều am hiểu ít nhất một thứ. Ví dụ như Huyền Linh Tử cực am hiểu luyện đan, Ma Tôn cực am hiểu luyện khí. Tuy bọn họ không phải đại sư luyện đan hay luyện khí đỉnh cấp thiên hạ, nhưng cũng tiếng tăm lừng lẫy.
Hơn nữa vẫn có chuyện Huyền Linh Tử chưa nói, nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng đã rất hổ thẹn: Mỗi phong chủ của Ngọc Tiêu phong đều là nhân tài toàn năng!
Biết luyện khí, biết luyện đan, biết trận pháp, biết vẽ phù lục…
Chỉ cần là thứ ngươi có thể nghĩ đến, bọn họ đều sẽ biết! So với sư phụ hoàn mỹ nhà mình, Lạc Tiệm Thanh hiện giờ còn kém nhiều lắm…
Ước chừng qua ba khắc* Lạc Tiệm Thanh mới đặt được viên đá cuối cùng xuống. Bên tai như vang lên tiếng chìa khóa tra đúng vào ổ, Lạc Tiệm Thanh cười quay lại nhìn về phía sư phụ nhà mình, nói: “Xong!”
*1 khắc = 15p
Huyền Linh Tử đi vào trong trận pháp: “Hơi lâu một chút, tiếp tục đi.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc hỏi lại: “Tiếp tục cái gì?”
Huyền Linh Tử dẫn đồ nhi nhà mình đi tới phía trước một dặm, sau đó dừng lại, cúi người nhặt lên một cục đá, cười nói: “Tiệm Thanh, tiếp tục đi.”
Lạc Tiệm Thanh: “…”
Nguyên cả buổi tối Lạc Tiệm Thanh đều cần cù khắc khổ giải trận pháp. Tuy y không am hiểu trận pháp, nhưng trận pháp của phái Định Hải này thực sự quá sơ sài, gọi là “trận pháp cấp một” chính là vũ nhục trận pháp cấp một. Lạc Tiệm Thanh chỉ cần dùng một cục đá đã phá được tám trận pháp, chưa dùng tới một chút xíu linh lực nào.
Đợi đến khi phá giải được trận pháp cuối cùng, Lạc Tiệm Thanh nâng mắt liếc Huyền Linh Tử một cái, nói: “Sư phụ, ngươi ức hiếp đệ tử.”
Huyền Linh Tử kinh ngạc nhìn y: “…?”
Lạc Tiệm Thanh hừ nhẹ một tiếng: “Chờ sau này trừng trị ngươi.”
Huyền Linh Tử: “…”
Từ từ, bộ dạng đồ nhi nhà mình hình như không đúng lắm…
Hai thầy trò tiếp tục đi về phía trước, đi thêm vài dặm liền nhìn thấy một ngọn núi. Ngọn núi này không cao, phía trên lác đác vài căn phòng ở, Lạc Tiệm Thanh thấy thế, quay đầu nhìn Huyền Linh Tử nói: “Thậm chí một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không có?!”
Huyền Linh Tử cũng dần nghiêm túc hơn: “Ba Luyện Khí tầng chín, một Luyện Khí tầng sáu, còn có… chín Luyện Khí cấp thấp.”
Tuy Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đã áp chế tu vi, nhưng khí tức của bọn họ cũng không phải thứ mà những tu sĩ Địa giai này có thể phát hiện. Ngược lại thì bọn họ lập tức đã phát hiện tu vi của đối phương, nhưng Lạc Tiệm Thanh rất khó hiểu: “Chưa từng nghe nói có tu sĩ dưới Kim Đan kỳ có thể khai sơn lập phái. Chẳng lẽ phái Định Hải này không bị môn phái khác thâu tóm?”
Huyền Linh Tử nhíu mày suy tư chốc lát, không nói gì.
Hai người lén lút ẩn vào ngọn núi phái Định Hải, bọn họ trực tiếp đi vào từ cửa lớn nhưng lại không ai phát hiện. Lạc Tiệm Thanh đi ở phía trước, Huyền Linh Tử đi theo sau y, bọn họ đi tới căn phòng đầu tiên, hai người còn chưa làm gì, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra từng tiếng rên rỉ tê dại.
“Sư phụ, dùng sức… a… sư phụ… sư phụ, ta không chịu nổi a a a…”
“Cái đồ tiểu yêu tinh, hôm nay vi sư phải làm ngươi đến khóc xin tha thứ.”
Lạc Tiệm Thanh: “…”
Huyền Linh Tử: “…”