Trong bóng tối vô biên vô hạn, đừng nói là Lạc Tiệm Thanh Độ Kiếp kỳ, ngay cả sáu người Quỷ Cầm Đại Thừa kỳ cũng không nhìn thấy gì. Bọn họ duy trì Huyễn Thiên trận, cơ thể ẩn trong đại trận, cẩn thận đi đến gần tòa núi nhỏ sụp đổ.
Quỷ Cầm nâng tay hút đến rất nhiều đá vụn, gã cẩn thận nghiên cứu một lát bỗng nói: “Đây là bị kiếm chém nát!”
Nghe vậy, Đệ Nhị hải chủ Yêu tộc cũng hút lấy một viên đá, ngón tay miết qua, nhíu mày nói: “Có người ở đây? Đây quả thật không phải là vết tích của dã thú, mà là bị kiếm chém ra.”
Quỷ Cầm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Huyền Linh Tử và tiểu súc sinh kia?”
Đệ Nhị hải chủ không nói gì.
Trong sáu người, tu vi cao nhất không phải trưởng lão Bạch gia, cũng không phải Quỷ Cầm Đoạn Hồn tông, mà là Đệ Nhị hải chủ này. Đệ Nhị hải chủ hơn một nghìn năm trước đã đạt tới Đại Thừa hậu kỳ, hiện giờ đã gần tới tu vi đại viên mãn.
Trong sáu người, tu vi thấp nhất chính là Kiếm Vân của Thần Kiếm tông, chỉ có tu vi Đại Thừa trung kỳ. Sở dĩ Âm Cơ có thể yên tâm để sáu người này tiến vào hiểm cảnh thứ chín cũng bởi vì tính tới việc Huyền Linh Tử chưa khôi phục hản, mà bất cứ ai trong sáu người bọn họ đều có thể giải quyết Lạc Tiệm Thanh dễ như trở bàn tay.
“Đừng lo, ” Đệ Nhị hải chủ trấn định nói, “Sáu người chúng ta liên thủ, Huyền Linh Tử đang bị thương sẽ không phải là đối thủ của chúng ta. Cho dù thực lực yêu vật kia có tăng lên thì cũng chẳng đỡ nổi một chiêu của chúng ta.”
Quỷ Cầm cười ha hả gật đầu: “Phải đó.” Nói xong, gã quay đầu liếc Kiếm Vân Thần Kiếm tông một cái, nói: “Chỉ cần phế vật ngươi đi lên cũng có thể dễ dàng giết tiểu súc sinh kia? À nhầm, ngươi chính là tay sai của Thái Hoa Sơn, đại đệ tử của Thái Hoa Sơn người ta, ngươi có gan giết sao?”
Kiếm Vân đỏ bừng mặt mũi, tức giận nói: “Quỷ Cầm, Đoạn Hồn tông ngươi muốn khai chiến với Thần Kiếm tông ta sao!”
Quỷ Cầm lại cười lạnh: “Ngày đó ở Cực Bắc Chi Địa, Thần Kiếm tông ngươi không phải là tên a dua chỉ biết nghe hiệu lệnh của Thái Hoa Sơn sao? Còn có trong các đại chiến dịch mấy năm nay, Thần Kiếm tông ngươi đã bao giờ có ý kiến riêng, nếu không có Thái Hoa Sơn che chở, các ngươi cũng xứng đáng đứng trong Tứ đại tông môn với Đoạn Hồn tông ta?”
Kiếm Vân phẫn nộ hô to: “Chỉ cần rời khỏi nơi này, ta nhất định sẽ quyết một trận tử chiến với ngươi!”
Quỷ Cầm cười xùy một tiếng, liếc xéo Kiếm Vân, không nói gì nữa.
Sáu người cẩn thận tra xét xung quanh ngọn núi nhỏ, lại không phát hiện được gì. Bọn họ bắt đầu cảnh giác, càng thêm cẩn thận đi qua dãy núi, cuối cùng lại đi tới trước đại thụ che trời kia.
“Đây là cái cây lớn nhất ta từng thấy trong đời!”
“Đây là cây gì?”
“Cây này chắc chắn là một bảo vật!”
Vừa dứt lời thì Bạch Chu và Đệ Nhị hải chủ liền đồng loạt ra tay đánh về phía cây đại thụ. Ai ngờ công kích của bọn họ vừa bay tới đã bị một tầng kết giới đỏ bao quanh cây hấp thu, cắn nuốt không còn bóng dáng.
Sáu người thấy thế đều kinh hãi.
Kế đó bọn họ dùng mọi thủ đoạn nhưng kết giới đỏ vẫn ngăn cản toàn bộ công kích, đừng nói có thể lấy đi đại thụ, ngay cả thương tổn đến đại thụ cũng không được.
“Đây rốt cuộc là kết giới gì vậy, thật lợi hại?”
Bọn họ tất nhiên không biết kết giới này chính là kết giới hộ thân làm bạn với ngô đồng tám vạn năm. Ngô đồng không có lực công kích, nhưng là cây bản mệnh của mỗi một Phượng Hoàng, chúng nó ít nhất phải có thể bảo vệ mình, vì thế nên có kết giới hộ thân này.
Lúc trước ngô đồng không khởi động kết giới với Lạc Tiệm Thanh là vì Xích Quân đã truyền bí pháp của Phượng Hoàng cho y, ngô đồng coi Lạc Tiệm Thanh là người một nhà. Nhưng những tôn giả này không có đặc quyền đó, tất nhiên sẽ không thu hoạch được gì.
Nhìn thấy tình huống này, sáu người ẩn trong Huyễn Thiên trận đều thay đổi sắc mặt.
Trên đỉnh chạc cây ngô đồng, Lạc Tiệm Thanh nấp mình dưới lớp lá cây, bình tĩnh nhìn bọn họ ra tay. Y vuốt ve phiến lá mềm mại của ngô đồng, nhíu mày suy tính: “Ít nhất có năm người, phỏng chừng là sáu bảy người, tu vi tuyệt đối trên Độ Kiếp kỳ.”
Vừa rồi Lạc Tiệm Thanh dùng sáu phần thực lực, để lại uy áp Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn nơi ngọn núi nhỏ sụp đổ. Vậy mà khi đám người kia đi tới lại không chút nao núng, chứng minh tu vi của bọn họ đều trên Độ Kiếp kỳ.
Vừa rồi công kích ngô đồng ước chừng có sáu người, sử dụng vũ khí khác nhau.
Lạc Tiệm Thanh có thể nhận ra vạn quỷ của Đoạn Hồn tông, thương pháp của Bạch gia, cùng với một vài bút tích của Yêu tôn.
“Có thể ẩn mình trước ngô đồng, dùng linh thức cũng không thể nhìn ra cái gì, tất nhiên là có bảo vật hoặc trận pháp gì đó. Che được khí tức của hơn năm tôn giả, nếu là bảo vật thì phải tới Thiên giai cực phẩm. Chắc chắn không phải bảo vật, mà là trận pháp!”
Lạc Tiệm Thanh suy nghĩ một lát, cúi đầu nói khẽ với ngô đồng.
Ngay sau đó, Quỷ Cầm ngoan cố lấy ra Bách Quỷ Triêu Ác bạt*, đánh vang, tức giận nói: “Bản tôn không tin không thể phá kết giới này!”
Dứt lời, một luồng sóng âm đáng sợ từ kim bạt khuếch tán ra ngoài, đánh về phía ngô đồng. Sóng âm xen lẫn theo hàng vạn hàng nghìn lệ quỷ, gợn sóng đen sì đột ngột xuất hiện trong không khí.
Kỳ quái là lần này sóng âm đã khiến kết giới màu đỏ chấn động, ngô đồng run rẩy, lá cây rụng ào ào!
Quỷ Cầm không dám tin, đừng nói gã, ngay cả đám người Đệ Nhị hải chủ cũng kinh ngạc nhìn gã. Sau đó, năm người còn lại bày mọi chiêu kế nhưng vẫn không thể khiến kết giới màu đỏ dao động, chỉ có mỗi lần Quỷ Cầm công kích đều có thể khiến lá ngô đồng rụng xuống!
Đám người Đệ Nhị hải chủ mặt mỗi người một vẻ, Quỷ Cầm thì vui sướng ra mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế.
Khi kết giới màu đỏ rung lắc đến sắp nứt thì Quỷ Cầm cúi người thi lễ với những người khác, nói: “Các vị đạo hữu, tại hạ không khách khí!” Nói xong, một kích đánh tới, lần này đã khiến kết giới màu đỏ vỡ vụn!
Quỷ Cầm sung sướng mở to hai mắt, chuẩn bị đi nhổ cây. Ai ngờ linh lực gã va chạm vào cây nhưng lại không thể nhổ được nó. Quỷ Cầm kinh ngạc không thôi, gã dồn hết sức lực, lại vẫn không có tác dụng.
Đệ Nhị hải chủ đột nhiên trầm giọng nói: “Kết giới đã phá, ai nói cây này là của ngươi?!”
Còn chưa dứt lời, Đệ Nhị hải chủ đã điểm mũi chân bay tới đại thụ. Hắn trực tiếp rời khỏi mắt trận Huyễn Thiên, đại trận lập tức bị phá, sáu người bại lộ dưới tàng cây ngô đồng. Những người còn lại đều kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng bay về phía trước, Quỷ Cầm giận dữ hét to: “Đây là bảo vật của bản tôn mà ngươi cũng dám tranh!”
Nói xong, Quỷ Cầm lại đánh Bách Quỷ Triêu Ác bạt về phía Đệ Nhị hải chủ. Hai người lao vào đánh nhau, Quỷ Cầm quay đầu nói với trưởng lão Bạch gia: “Ngươi đi nhổ cây, ta tới cản bọn họ!”
Bạch Chu đảo mắt, lập tức gật đầu đồng ý.
Trong bốn người còn lại, tốc độ chậm nhất chính là Kiếm Vân của Thần Kiếm tông, tốc độ nhanh nhất là Bạch Chu. Thực lực của Bạch Chu không tính là mạnh nhất, nhưng lão lại là người đầu tiên bay tới cây ngô đồng, không nói hai lời, vén tay áo dồn khí muốn nhổ cây.
Đệ Tứ hải chủ và Đệ Bát hải chủ quát lớn: “Tên nhân loại kia lại dám nhổ cây!”
Bạch Chu cười ha hả: “Ta nhổ cây đấy, các ngươi có thể làm gì ta…”
Giọng nói im bặt, Bạch Chu trợn to hai mắt, lão chậm rãi cúi đầu, không thể tin nổi nhìn xuống lồng ngực mình. Nơi đó bị một ngọn lửa xuyên qua, chỉ để lại một dấu cháy đen. Lồng ngực lão thủng một hố to, trái tim đã bị lửa thiêu rụi, máu từ trong miệng không ngừng trào ra.
Hai mắt Bạch Chu run rẩy, nhìn về phía Đệ Tứ hải chủ, Đệ Bát hải chủ cùng với trưởng lão Kiếm Vân.
“Các… ngươi… ta…”
Ầm!
Một đường lửa từ phía sau bay tới, lần này trực tiếp xuyên qua mi tâm của Bạch Chu, thiêu đốt toàn bộ thức hải.
Chỉ trong tích tắc, trưởng lão Bạch Chu của Bạch gia, chết!
Ngoại trừ Đệ Nhị hải chủ và Quỷ Cầm đang đánh nhau ở phía xa, Kiếm Vân và hai vị hải chủ còn lại đều tái mặt, điều đầu tiên nghĩ tới không phải cứu Bạch Chu mà là xoay người bỏ chạy. Nhưng Đệ Tứ hải chủ cách ngô đồng gần nhất lại bị Hỏa Diễm chặn đường, gã tập trung nhìn, chỉ thấy một bóng người ẩn trong lửa đang chắn trước mặt không để mình rời đi.
Đệ Tứ hải chủ rít gào hóa thành một con chim khổng lồ, vỗ hai cánh đánh về phía người trong ngọn lửa.
Người bên trong Hỏa Diễm bình tĩnh ung dung nâng tay phải chắn trước mặt Đệ Tứ hải chủ. Bỗng nghe từ trong thân thể y vang lên một tiếng Phượng Hoàng hót! Trong tiếng hót lẫn theo uy áp, lấy uy lực huyết mạch thuần nhất cố định Đệ Bát hải chủ cách đó không xa, Đệ Nhị hải chủ đang đánh nhau với Quỷ Cầm cũng cứng ngắc cả người không thể nhúc nhích.
Mà Đệ Tứ hải chủ đứng gần nhất đã run rẩy muốn thần phục!
Nguyên hình của Đệ Tứ hải chủ là một con Phi Thiên Kim Minh ưng, khi tiếng Phượng Hoàng vang lên, máu trong thân thể gã lập tức sôi trào. Dường như đã thức tỉnh kí ức khủng bố ẩn giấu trong huyết mạch!
Phượng Hoàng là loài chim đầu tiên trong thiên hạ!
Phượng Hoàng là tổ tiên của loài chim!
Phượng Hoàng vừa cất tiếng hót là bách điểu đua tiếng; Phượng Hoàng giận dữ bách điểu lập tức im lặng!
Hai cánh của Đệ Tứ hải chủ đang không ngừng run rẩy, trong lòng nó bị bao vây bởi khủng hoảng vô hạn. Nó phát hiện mình không thể đứng thẳng dậy, ở trước mặt ngọn lửa này, nó không kìm lòng nổi mà quỳ xuống, trơ mắt nhìn đối phương dùng Hỏa Diễm bao vây mình ở bên trong.
“A!”
Phượng hỏa nóng bỏng thiêu đốt thân thể Phi Thiên Kim Minh ưng, nó có rất nhiều cơ hội để trốn đi, nhưng uy áp thuộc về loài chim tối cao khiến nó không thể thoát khỏi trói buộc huyết mạch như Đệ Bát hải chủ và Đệ Nhị hải chủ.
Thần thú tam tộc đều có uy áp riêng, nhưng chỉ có Phượng Hoàng có thể tự tin nói mình là tổ tiên của loài chim!
Trong biển lửa, Phi Thiên Kim Minh ưng đã hóa thành tro đen rơi dưới tàng cây ngô đồng, gió khẽ thổi qua liền bay mất. Lúc này, những người còn lại cũng đã chia ra các hướng mà bỏ chạy.
Trong một nén nhang ngắn ngủi, Bạch Chu chết! Đệ Tứ hải chủ chết!
Nếu như Bạch Chu bị đánh lén mà chết thì Đệ Tứ hải chủ chính là không thể phản kháng uy áp huyết mạch mà chết. Bọn họ chết, Huyễn Thiên trận liền không thể hình thành. Đệ Nhị hải chủ giận dữ hét to: “Đó là yêu thú gì! Vì sao dưới Đoạn Tình nhai lại có yêu thú đáng sợ như vậy! Có thể áp chế lão Tứ, nhất định có huyết mạch Phượng Hoàng!”
“Nhị ca, cứu ta!”
Đệ Nhị hải chủ đột nhiên quay đầu lại, tận mắt nhìn thấy người trong Hỏa Diễm kia đang chặn đường Đệ Bát hải chủ.
Người kia từ trong ngọn lửa lớn xòe ra đôi cánh chim đuổi theo Đệ Bát hải chủ. Đệ Bát hải chủ gào thét biến thành một con cự thú, nó không thuộc tộc chim nhưng uy áp huyết mạch vẫn khiến nó khiếp sợ, rất khó ra tay ngăn cản, ngược lại bị Hỏa Diễm vây đánh.
Trên người Đệ Bát hải chủ loang lổ đen đỏ, đen là da bị đốt cháy, đỏ chính là máu.
Nó khổ sở chạy trốn, nhưng người Hỏa Diễm kia vẫn cứ đuổi theo nó, khiến nó chịu đủ dày vò từ lửa.
“Nhị ca, cứu ta!”
Ánh mắt Đệ Nhị hải chủ rất phức tạp, sau đó lập tức xoay người bỏ đi, không nhìn gã lấy một cái.
Đệ Bát hải chủ không thể tin được hô lớn: “Nhị ca!!!”
Ầm!
Hỏa Diễm ngập trời bốc lên nuốt trọn Đệ Bát hải chủ, biến gã thành tro rơi đầy đất.
Lúc này, Đệ Nhị hải chủ, Quỷ Cầm và Kiếm Vân đã chạy sang ba hướng khác nhau. Không biết vì sao, bọn họ cảm thấy rất khó di chuyển dưới tàng cây ngô đồng, giống như có thứ gì đó đè lên người bọn họ, khiến tốc độ của bọn họ chậm lại, nhưng người Hỏa Diễm kia lại không chịu ảnh hưởng.
Đệ Nhị hải chủ đen mặt âm thầm tính toán, nếu người Hỏa Diễm này biết điều, nhất định sẽ đi tìm Kiếm Vân trước. Thực lực Kiếm Vân kia yếu nhất, người Hỏa Diễm này tuyệt đối sẽ không đi tìm gã.
Ai ngờ đúng vào lúc này, một dòng lực lượng nóng cháy từ phía sau Đệ Nhị hải chủ vọt tới. Gã kinh hãi trợn to mắt quay đầu lại nhìn, người Hỏa Diễm kia đã bay đến ngay sau gã, một bức tường lửa ngăn cản lối đi.
“Ngươi là yêu thú gì! Tại sao lại có uy áp thần thú của Yêu tộc ta!”
Người Hỏa Diễm ẩn trong biển lửa, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen mơ hồ. Dựa theo suy đoán của Đệ Nhị hải chủ, người Hỏa Diễm này ít nhất là tu vi Đại Thừa hậu kỳ, nếu không thì không có khả năng thành công đánh lén Bạch Chu, cũng không thể dễ dàng nghiền ép Đệ Bát hải chủ.
Người Hỏa Diễm không để ý tới gã, tay phải y chỉ lên không, trên bầu trời liền hạ xuống vô số hỏa phượng đánh lên người Đệ Nhị hải chủ.
Đệ Nhị hải chủ rít gào phóng ra hàng vạn hàng nghìn uy áp chặn lại công kích từ người Hỏa Diễm. Người kia cũng không kinh ngạc, một lửa một nước va chạm trên không trung bộc phát ra chấn động đáng sợ, cây ngô đồng cũng phải run rẩy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thấy Quỷ Cầm và Kiếm Vân đã sắp chạy khỏi phạm vi cây ngô đồng, không thể tiếp tục giằng co nữa.
Bỗng biển lửa bao quanh người kia dần thu lại, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế. Kiếm quang màu xanh chợt lóe giữa mi tâm, khi rơi vào tay người nọ liền biến thành một bảo kiếm màu bạc.
Đệ Nhị hải chủ lúc này đã là vết thương chồng chất, thấy một màn này, gã không dám tin nói: “Sao có thể? Sao ngươi có thể là yêu vật kia!”
Lời này truyền vào trong tai Quỷ Cầm và Kiếm Vân, bọn họ cũng kinh hãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng áo xanh thanh nhã cùng với vẻ kinh hoảng của Đệ Nhị hải chủ.
Lạc Tiệm Thanh thản nhiên nâng Sương Phù kiếm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng miết trên thân kiếm, lập tức có từng đạo bùa màu xanh hiện lên.
Mỗi một đạo bùa bay lên đều nở rộ một đóa Thanh Liên, tổng cộng bảy đóa Thanh Liên, khi đóa Thanh Liên cuối cùng nở rộ. Uỳnh, bảy đóa Thanh Liên vỡ nát hóa thành kiếm quang sắc bén đáng sợ lao về phía Đệ Nhị hải chủ.
Đệ Nhị hải chủ nổi giận gầm lên: “Chỉ bằng vào yêu vật ngươi cũng vọng tưởng giết ta?!” Nói xong, gã hóa thành nguyên hình, phẫn nộ lao tới Lạc Tiệm Thanh.
Tiếng nổ rung trời dưới tán cây ngô đồng, đại thụ tráng kiện nhẹ nhàng lay động, lá cây lại rụng xuống rào rào.
Quỷ Cầm và Kiếm Vân còn đang không ngừng chạy trốn, làn sóng xung kích nọ đánh lên người bọn họ, khiến sắc mặt bọn họ tái nhợt. Bọn họ không kìm lòng nổi quay đầu nhìn về hướng nổ, khi thấy rõ ràng tình hình đều chấn động, trừng to hai mắt không thể tin nổi.
Dưới một kích, đầu ngón tay tu sĩ áo xanh đổ máu, quần áo bị lực lượng cắt ra mấy vết rách.
Đệ Nhị hải chủ… trọng thương!
______________
*bạt là cái nì nì