Cái gọi là đánh bất ngờ, quan trọng nhất chính là tốc chiến tốc thắng, trong vòng một ngày phải bắt được Thập Tam hải, bởi vậy có thể thấy được lần này Nhân tộc chuẩn bị rất đầy đủ, lực lượng cũng mạnh mẽ.
Trong tám năm này, Nhân tộc đã bắt được rất nhiều gian tế Yêu tộc. Trong đó, chỉ riêng Thái Hoa Sơn đã có sáu vị trưởng lão có cấu kết với Yêu tộc, Ma Đạo cung cũng có hai vị thành chủ âm thầm liên hệ với Yêu tộc. Đương nhiên, gián điệp Nhân tộc bị Yêu tộc bắt cũng không ít, hai tộc đều lục tục dọn sạch thủ hạ dưới trướng.
Lần này bắt Thập Tam hải tốc độ thật sự quá nhanh. Yêu tộc còn chưa kịp phản ứng, Ma Tôn đã vung trường tiên cuốn bay đầu hải chủ Thập Tam hải.
Việc này đẩy cao sĩ khí và tự tin của Nhân tộc, nương theo nhuệ khí này, Nhân tộc bắt đầu tiến công Thập Nhị hải.
Khi biết được việc này, phản ứng đầu tiên của Lạc Tiệm Thanh chính là: nhất định đã xảy ra vấn đề. Y lập tức quay đầu nhìn về phía Huyền Linh Tử, chỉ thấy người nọ vẻ mặt trấn định, cũng không kinh ngạc, ngược lại nhìn mặt đất không biết đang nghĩ gì.
Con ngươi Lạc Tiệm Thanh vừa chuyển, nhất thời hiểu được: “Sư phụ, ngươi biết!”
Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử hiện tại đang rèn luyện ở Mão Già – một trong Tứ đại hiểm địa, nơi đây đều là đầm lầy ẩm ướt. Bình nguyên tràn ngập khí đốt, núi cao đều là chướng khí, trong đó ẩn chứa không ít chấp niệm của các đại năng đã qua đời, cũng được xưng là “Mai Cốt Chi Địa”*.
*Nơi chôn xương cốt
Mão Già trời sinh có thể hấp thu oán niệm của nhân loại, cho nên ở đây có thể rèn luyện ý chí, mài giũa nguyên thần.
Nhưng mục đích của Lạc Tiệm Thanh tới đây không phải để mài giũa nguyên thần, mà để tìm kiếm một thứ.
Nghe đồ nhi nhà mình chất vấn, Huyền Linh Tử hơi khép mắt, không trả lời. Lạc Tiệm Thanh lại nhíu mày, vội la lên: “Sư phụ, sao không thể chờ thêm hai năm nữa? Tám năm trước chúng ta bị Yêu tộc đánh lén tổn thất thảm trọng, đến nay còn chưa hoàn toàn khôi phục lại. Nếu đợi thêm hai năm nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức đủ rồi có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn.”
Huyền Linh Tử nâng mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh đang lo lắng, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên, thật lâu sau mới thở dài nói: “Tám năm trước Nhân tộc thương vong thảm trọng là vì Yêu tộc đột ngột tiến công, chúng ta lại bị chuyện Cực Bắc Chi Địa bám chân, cho nên mới không kịp phản ứng. Hai tộc đều biết ước hẹn mười năm tất nhiên sẽ kéo dài trên năm năm, nhưng không có khả năng là mười năm.”
Điểm này Lạc Tiệm Thanh biết, nhưng y vẫn không hiểu: “Hai tộc đều đang chờ đợi một thời cơ thích hợp, nhưng sao lại là hiện tại?”
Trong đôi mắt phượng sáng lấp lánh, Huyền Linh Tử muốn nói lại thôi, Lạc Tiệm Thanh lại hỏi lại lần nữa.
Trời xanh mây trắng, tôn giả áo trắng đứng nơi quần sơn, trong núi tràn đầy chướng khí khiến ánh mắt của hắn có chút mông lung không thể thấy rõ. Trên khuôn mặt thanh lãnh chỉ có bình tĩnh và hờ hững, hắn nhìn Lạc Tiệm Thanh, môi mấp máy, qua hồi lâu mới thấp giọng nói ra nguyên nhân.
Nguyên nhân này khiến Lạc Tiệm Thanh giật mình, trong lòng rung động mãnh liệt, nhưng không cách nào phản bác.
『 Ma Thiên Thu không đợi nổi nữa. 』
Ba ngày sau, Lạc Tiệm Thanh lấy được mảnh ngọc thạch ở Mão Già, dung nhập nó với Sương Phù kiếm, thân kiếm trở nên hoàn thiện hơn. Đến Mão Già ngoại trừ tu luyện nguyên thần, mục đích lớn nhất của Lạc Tiệm Thanh chính là để tìm một loại linh thạch đặc hữu ở đây, dùng nó để rèn Sương Phù kiếm.
Hiện giờ tu vi Lạc Tiệm Thanh đã là nửa bước Độ Kiếp, để chống lại lôi kiếp sinh tử, y phải chuẩn bị kĩ càng. Sương Phù kiếm vốn là bảo kiếm Địa giai, qua ngọc Mão Già tôi luyện đã lên đến Thiên giai trung phẩm, vẫn có thể tiếp tục lên tới Thiên giai cực phẩm.
Có điều Lạc Tiệm Thanh tìm ở Mão Già ba ngày cũng chỉ tìm được một viên ngọc Mão Già. Ngọc này thực sự quá hiếm, Lạc Tiệm Thanh lại không có quá nhiều thời gian đi tìm kiếm, chỉ có thể bỏ qua, nhanh chóng đến chiến trường Thập Tam hải.
Lần này Nhân tộc phát động đánh bất ngờ tổng cộng có ba nguyên nhân.
Thứ nhất là muốn thừa dịp Yêu tộc chưa kịp phòng bị, đánh cho trở tay không kịp.
Thứ hai là muốn đẩy chiến trường sang yêu cảnh. Nếu khai chiến ở ba mươi sáu châu, tất nhiên lại là một hồi trăm họ lầm than.
Mà nguyên nhân cuối cùng chính là đại nạn của Ma Thiên Thu, thật sự không thể chờ.
Tám năm trước Lạc Tiệm Thanh từng nghe Ngọc Thanh Tử tôn giả nói, bởi vì liên tiếp trọng thương, đại nạn của Ma Thiên Thu kéo xuống còn không tới năm mươi năm. Đối với một tôn giả sống hơn hai nghìn năm, thời gian này chỉ như cái chớp mắt. Năm mươi năm, một lần bế quan của đại năng Đại Thừa kỳ còn hơn thế, nhưng đối với Ma Tôn, hắn chỉ còn lại năm mươi năm.
Hai tộc khai chiến từ trước đến nay đều kéo dài trên trăm năm.
Ma Tôn còn có thể chống đỡ bao lâu?
Sau khi y ngã xuống, Nhân tộc sẽ phải đối mặt với cái gì?
Chuyện này mọi người đều lo lắng, cũng nhất định phải nắm chắc thời cơ khai chiến.
Hơn nữa Huyền Linh Tử cũng nói: “Đối với tu sĩ tới gần đại nạn, thực lực của bọn họ đều giảm mảnh. Trong một trăm năm trước khi sư tổ ngươi lâm chung đã từ Hóa Thần trung kỳ rơi xuống Hóa Thần sơ kỳ. Mười ngày trước sư huynh đã truyền âm cho vi sư, hắn nói Ma Thiên Thu tuy hiện giờ thực lực còn chưa lùi, nhưng không chờ được mười năm. Thời hạn mười năm chấm dứt, thực lực của y có thể không bằng chưởng môn sư huynh, thậm chí… không bằng được Nghiễm Lăng Tử sư huynh.”
Khi nói những lời này, giọng Huyền Linh Tử bình tĩnh như đang nói một sự thật bé nhỏ không đáng kể. Nhưng nghe vào trong tai Lạc Tiệm Thanh, trong nháy mắt y đã mường tượng ra một hình ảnh tàn khốc.
Ma Tôn chết, tất nhiên sẽ là thiên tai ập tới.
Một mình Huyền Linh Tử có thể áp chế Độc Tuyệt Thiên lão và yêu tôn Tấn Ly, miễn cưỡng ứng phó được thêm một vị yêu tôn. Nhưng Nhân tộc thì sao? Thiếu Ma Tôn, tất nhiên sẽ rơi xuống hạ phong.
Thực lực những người đứng đầu sẽ quyết định thắng bại giữa đại chiến hai tộc. Nếu Tấn Ly chưa khôi phục thì không sao, hiện giờ Tấn Ly đã khôi phục, muốn tiếp tục thắng Yêu tộc đó là khó càng thêm khó.
Trong đầu Lạc Tiệm Thanh hiện lên một thân ảnh đỏ máu, lần trước gặp mặt đối phương vẫn là bộ dáng cao ngạo cuồng vọng, hiện giờ lại từ trong miệng Huyền Linh Tử nghe đến một câu “Đại nạn buông xuống”, Lạc Tiệm Thanh cảm giác rất không chân thật.
Giống như một người bạn cũ đã lâu không gặp, nhưng đột nhiên nghe được tin tức: “Hắn sắp chết.”
Chuyện này luôn bị Lạc Tiệm Thanh cố ý lờ đi, giờ phút này nghĩ lại thật ra y đã sớm biết.
Việc này không nên chậm trễ, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử lập tức rời khỏi Mão Già. Nhưng sau khi rời khỏi Mão Già, Huyền Linh Tử lại nói: “Tiệm Thanh, vi sư cần phải quay về Thái Hoa Sơn lấy một thứ. Ngươi tới Thập Nhị hải tụ hợp cùng các vị sư bá trước, chú ý an toàn, chớ khinh suất.”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh lại mở to hai mắt, theo bản năng nói: “Sư phụ, không bằng ta đi cùng ngươi. Từ Mão Già về Thái Hoa Sơn cũng chỉ mất mười ngày. Ta với ngươi cùng về Thái Hoa Sơn trước, sau đó lại tới Thập Nhị hải.”
Huyền Linh Tử nghe vậy lại trầm mặc hồi lâu, nói tiếp: “Ngươi đi trước đi.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc: “Sư phụ?”
Ánh mắt Huyền Linh Tử thâm trầm quan sát thanh niên vẻ mặt nghi hoặc trước mắt, trên khuôn mặt tuấn dật không nhìn ra cảm xúc, nhưng lời nói ra lại như chuông trầm vang khiến Lạc Tiệm Thanh giật mình: “Đi sớm vẫn tốt hơn. Lúc này Yêu tộc đã tập trung ở Thập Nhị hải chống lại đại quân Nhân tộc, muộn mười ngày, ngươi sẽ không còn được gặp lại… một số người.”
Vừa dứt lời, Huyền Linh Tử chạm nhẹ lên người Lạc Tiệm Thanh, để lại một đạo linh lực. Xong xuôi hắn liền lập tức quay đầu đi về hướng Thái Hoa Sơn, để lại Lạc Tiệm Thanh vẫn đang kinh ngạc.
“Sẽ… không còn được gặp lại một số người?”
“… Ta sẽ không còn được gặp lại ai sao?”
Chỉ một lát sau, một luồng sáng cắt ngang phía chân trời, bay nhanh về phía yêu cảnh.
Lúc này trên biển Thập Nhị hải, thi thể yêu thú và nhân tu trôi nổi trên biển rộng mênh mông, máu nhuộm đỏ cả vùng biển xanh thẳm, mùi tanh hôi gay mũi tràn ngập đất trời, không khí nóng rực như ngọn lửa, một mảnh hỗn độn.
Một bóng dáng huyết sắc lơ lửng giữa không trung, tay y cuốn lấy trường tiên, cổ tay khẽ động, trường tiên như một con rồng đỏ quay cuồng trên không trung, gợi lên một trận sóng to. Mà khi y nâng trường tiên chỉ về phía yêu tôn đã chồng chất vết thương phía đối diện, vẻ mặt gã hoảng sợ nhìn y, như nhìn thấy ma quỷ tu la.
Hải chủ Thập Nhị hải liên tục cầu xin: “Ta nguyện đầu hàng, Ma Tôn, ta nguyện đầu hàng!”
Cuồng phong gào thét cuốn bay trường bào đỏ của Ma Tôn. Trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ có ý cười châm chọc khinh miệt, Ma Thiên Thu buông con ngươi, dùng ánh mắt ngang tàn liếc yêu tôn đối diện một cái, sau đó bật cười, thản nhiên nói: “Đầu hàng thế nào?”
Yêu tôn kia sửng sốt theo phản xạ nói: “Ta nguyện nhường lại Thập Nhị hải cho các ngươi!”
“Ha ha ha ha!” Tiếng cười gần như điên cuồng vang vọng khắp Thập Nhị hải, Ma Thiên Thu cười đến không hề cố kỵ, khiến hải chủ Thập Nhị hải đối diện rất mờ mịt, chỉ một lát sau tiếng cười đã dừng lại, y nâng trường tiên lạnh lùng nói: “Tiểu nhân phản bội tộc nhân, không biết liêm sỉ như ngươi, không bằng Thập Tam hải chủ!”
Vừa dứt lời, một tiếng roi vang lên.
Trường tiên màu máu vẽ ra vạn đường Tiên Ảnh, nháy mắt bắt được hải chủ Thập Nhị hải đang run lẩy bẩy. Đúng lúc này lại nghe từ xa truyền đến một tiếng rồng ngâm trong trẻo, Ma Thiên Thu hơi căng thẳng, cổ tay vừa động, lập tức ném Hải chủ Thập Nhị hải về phía sau, Thích Lạc vừa lúc bắt được.
Một bóng dáng xanh lam xuất hiện ở nơi hải chủ Thập Nhị hải vừa biến mất.
Ma Thiên Thu cong môi, không chút để ý nhìn đối phương.
Sóng to gió lớn, yêu tôn áo lam tao nhã đứng trên sóng biển chập chùng, dưới chân là ngàn vạn thi thể yêu thú thế nhưng hắn lại như không dính dáng tới. Một sợi dây trắng cột lấy mái tóc đen nhánh, hắn hơi ngửa đầu, hai tròng mắt xanh thẳm nhìn về phía hồng y Ma Tôn cách đó không xa.
Ma Thiên Thu nhếch môi cười nhìn đối phương.
Hai người đối mắt hồi lâu, đột nhiên ngón tay Tấn Ly khẽ động, lập tức có một cơn sóng bạc đầu lớn cuồn cuộn đến, chui vào lòng bàn tay hắn, hình thành một vòi rồng hung hãn đáng sợ.
Tấn Ly bình tĩnh đối mặt với Ma Tôn, không thèm liếc mắt nhìn hải chủ Thập Nhị hải lấy một cái, chỉ hờ hững mở miệng nói: “Ma Thiên Thu, bản tôn vẫn cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, nếu ngươi tự vẫn, bản tôn mười năm không bước vào chiến trường hai tộc; thứ hai, nếu ngươi giơ tay chịu trói, bản tôn có thể hai mươi năm không bước vào chiến trường hai tộc.”
Nghe lời này, ý cười bên môi Ma Thiên Thu càng tăng lên, đôi mắt hoa đào diễm lệ phản chiếu mặt nước xanh thẳm. Thích Lạc đứng bên cạnh khẩn trương gọi một tiếng “Cung chủ”, Ma Thiên Thu lại nâng trường tiên ngăn cản lời nói kế tiếp của nàng.
Tấn Ly cho Ma Thiên Thu thời gian để suy nghĩ; nhưng Ma Thiên Thu lại chỉ nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn Thích Lạc, cười hỏi: “Đến chưa?”
Sắc mặt Thích Lạc biến trắng, nàng thoáng cúi người: “Còn chưa tới.”
Ma Thiên Thu nâng mắt nhìn trời, nhìn như tùy ý nói: “Mấy ngày rồi…”
Thích Lạc cung kính nói: “Đã qua sáu ngày.”
“Đã sáu ngày rồi…” Ma Thiên Thu đảo con ngươi nhìn Tấn Ly cách đó không xa. Ánh mắt của y từ khuôn mặt tuấn tú của Bạch Long quét đến vòi rồng rục rịch trong lòng bàn tay đối phương. Cuối cùng y thở ra một hơi, giống như đang cười lại phảng phất như đang thở dài, nói: “Bản tôn đợi y thêm… một ngày.”
Vừa dứt lời, hồng quang chợt lóe, một đạo Tiên Ảnh lẫn theo ma khí thẳng tắp đánh về phía Tấn Ly.
Ầm! Ầm! Ầm!
Vòi rồng va chạm với ma tiên trên không trung, sóng nước ngập trời. Thấy thế, Thích Lạc biến sắc, vội vàng nhốt Hải chủ Thập Nhị hải lại, dẫn các tu sĩ lùi về sau.
Ngay khi bọn họ thoát đi, hai luồng linh lực cuồn cuộn đáng sợ va chạm vào nhau rồi nổ tung. Lực lượng khủng bố khiến cả Hải Vực đều rung chuyển, nước biển trong vòng mười dặm cũng bị bốc hơi thành không khí. Yêu tôn áo lam bất ngờ bị đánh bay, ước chừng bay ngược ba dặm mới dừng lại, nâng tay lau đi tia máu bên khóe môi.
Mà ở cách đó không xa, Ma Thiên Thu lại cúi đầu cười, hàng vạn hàng nghìn non sông tươi đẹp cũng không động lòng bằng nụ cười này. Một thân hồng y lúc này đẹp đến loá mắt, y để mặc máu chảy từ khóe môi không lau đi, chỉ cười, một người đứng thẳng trên không trung, lấy khí thế ngập trời đè lại yêu tôn Bạch Long thực lực vượt xa mình!
Tấn Ly híp đôi mắt màu lam, vẻ mặt lạnh lại nhìn Ma Tôn cách đó không xa như đã phát điên.
Ngay sau đó hai người lại thuấn di đánh nhau khiến sóng gió trên Thập Nhị hải không giây phút ngừng nghỉ.