Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Tu sĩ trong thiên hạ đều biết sự quan trọng của căn cốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là nghị lực, nhận thức và ý chí của người tu luyện. Trong ba thứ thiếu một cũng không được. Nếu có được ba điều này, cho dù căn cốt kém đến đâu, chỉ cần đạt được cơ duyên lớn là có thể trở thành tu sĩ đỉnh phong.
Tựa như trăm năm trước tứ đại Yêu Tôn lập nhiều khế ước với Huyền Linh Tử, cấm Huyền Linh Tử rời khỏi Thái Hoa Sơn.
Khế ước này ngoại trừ Lạc Tiệm Thanh, chỉ những tu sĩ trên Đại Thừa kỳ mới biết. Nguyên nhân là nếu để những nhân tu khác biết được chắc chắn sẽ loạn. Huyền Linh Tử tôn giả căn cốt siêu phẩm trong ba trăm năm ngắn ngủi đã tới Hóa Thần, thành tựu của hắn có thể nói là vượt qua tu sĩ thời kỳ thượng cổ, thậm chí trở thành thiên tài trong số họ!
Nhưng không có nghĩa là Huyền Linh Tử không có cơ duyên.
Huyền Linh Tử hồi trẻ cũng thường xuyên tới chiến trường giữa hai tộc để chém giết, đi qua các đại hiểm địa; nghe nói khi còn ở Độ Kiếp kỳ đã một mình đấu với một yêu thú cấp chín đại viên mãn. Cơ duyên của Huyền Linh Tử rất nhiều, thường xuyên đạt được cơ duyên và đột phá lớn trước giây phút sinh tử, phảng phất như có Thiên Đạo giúp đỡ mới có thể tiến vào Hóa Thần trong vòng ba trăm năm. Khiến tu sĩ trong thiên hạ phải khiếp sợ.
Nhưng hiện giờ Yêu Tôn hạn chế Huyền Linh Tử khuếch trương. Vì e sợ hắn bước vào cảnh giới cao, trở thành người nắm giữ chiến tranh giữa hai tộc.
Giống như lúc trước, Lý Tu Thần trở về từ Lưu Diễm cốc, Nghiễm Lăng Tử tôn giả tuy kiểm tra thấy hắn không có căn cốt nhưng cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì hắn cho rằng Lý Tu Thần là kiểu người có nghị lực, có nhận thức, có ý chí còn có cơ duyên lớn.
Mà hiện giờ, đúng như Nghiễm Lăng Tử dự đoán: Lý Tu Thần muốn tới Vạn Thú lĩnh tìm kiếm cơ duyên.
Trước khi đi, Lý Tu Thần tới đỉnh Hạo Minh phong chào từ giã sư tôn của mình. Nghiễm Lăng Tử tôn giả thấy thế cười ha hả, sảng khoái cho Lý Tu Thần các loại pháp bảo phòng ngự, còn dặn dò hắn cố gắng, tìm kiếm cơ duyên. Sau đó Lý Tu Thần đi về phía Giải Tử Trạc.
Giải Tử Trạc một thân hắc y, tức giận liếc mắt: “Nhìn ta làm cái gì, biết ngươi muốn đi rồi, đi mau đi mau.”
Lý Tu Thần cúi người thi lễ nói: “Giải sư huynh, lúc trước Tu Thần tuổi nhỏ có nhiều chỗ vô lễ, mong sư huynh rộng lượng.”
Thấy thế, Giải Tử Trạc giật giật khóe miệng, còn chưa mở miệng đã nghe Nghiễm Lăng Tử tôn giả nói: “Trạc nhi, ngươi xem đi, người ta có tri thức hiểu lễ nghĩa thế nào. Lần này hắn quyết định ra ngoài tìm kiếm cơ duyên trước đại bỉ tông môn mấy tháng. Có thể thấy là người ý chí kiên định, đáng quý. Ngươi cũng coi như là nửa sư phụ của hắn, ta thấy ngươi đưa Lưu Vân trảm cho sư đệ ngươi mượn là được, có thể để hắn bảo mệnh.”
Giải Tử Trạc lập tức trợn to hai mắt, không dám tin nhìn về phía sư phụ nhà mình: “Sư phụ, ngươi bảo ta đưa Lưu Vân trảm cho hắn mượn?!”
Nghiễm Lăng Tử dáng người vạm vỡ, ngồi trên ghế trông như một tòa núi lớn, hắn nhướn đôi lông mày to bản, nói: “Sao nào? Ngươi không vui? Sư phụ ta đây đã sớm nghe nói, tiểu tử ngươi cả ngày không làm việc đàng hoàng, chưa bao giờ dạy sư đệ ngươi.”
Những lời này lập tức khiến Giải Tử Trạc nổi giận đùng đùng.
Đôi thầy trò này cũng không quan tâm đến hoàn cảnh, trực tiếp cãi nhau trong đại điện.
Nghiễm Lăng Tử vốn là người kiệt ngạo bất kham, từ trước đến nay thô lỗ quen rồi. Vậy nên cũng dạy dỗ ra người tùy tiện như Giải Tử Trạc. Hai người này nhìn góc nào cũng không giống thầy trò. Một người nói: “Ngươi mới là sư phụ hắn, dựa vào đâu bắt ta dạy”. Một người nói: “Ông đây là sư phụ ngươi, ông đây bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó”. Hai người cãi nhau túi bụi, đến cuối cùng, Giải Tử Trạc tức đến khó thở, vác Lưu Vân trảm xông lên lại bị Nghiễm Lăng Tử dùng đầu ngón tay áp xuống.
Giải Tử Trạc phẫn uất bất bình nhìn sư phụ nhà mình. Dường như cũng nhận thấy đệ tử yêu thích nhất của mình nổi giận, Nghiễm Lăng Tử cười gượng hai tiếng, vung tay lên, lại cho Lý Tu Thần một pháp bảo, nói: “Tính cách của sư huynh ngươi là thế đấy. Ngươi tạm thời cầm pháp bảo này đi, bên trong chứa một nửa lực lượng công kích của vi sư. Vào thời điểm mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng.”
Lý Tu Thần vui vẻ ra mặt: “Tạ ơn sư tôn!”
Giải Tử Trạc bị ép trên mặt đất, phẫn nộ còn thiếu chút nữa là muốn phản xuất sư môn.
Không qua bao lâu, Lý Tu Thần rời khỏi đại điện, hắn vừa dùng linh thức quét nhìn pháp bảo trong nạp giới vừa nhếch môi vui sướng hài lòng. Tuy nói bộ dạng Lý Tu Thần không tính là anh tuấn, nhưng mấy năm gần đây hắn có tiếng tăm, quan hệ trên Hạo Minh phong vẫn không tốt, những cũng đỡ hơn trước kia.
Theo tuổi tác tăng lên, Lý Tu Thần đã không còn là tên choai choai mới vào năm đó – cũng không còn là tên thất bại đáng khinh chuyên đọc truyện lậu với truyện trên mạng của đời trước nữa. Năm nay hắn đã mười chín; sau khi từ Lưu Diễm cốc trở về, tính tình cũng thu liễm hơn.
“Tình tiết truyện có vẻ đã đi đúng hướng, ta đây liền tới Vạn Thú lĩnh tìm kiếm cơ duyên của ta. Không vào được Ngọc Tiêu phong cũng không sao, dù sao thì tu vi hiện giờ của ta cũng là Luyện Khí tầng chín. Sang năm nhất định có thể Trúc Cơ. Đến lúc đó ta sẽ thuận đường xuôi gió đi theo nội dung truyện, muốn làm gì thì làm, hắc hắc hắc…”
Nghĩ đến một chuyện, Lý Tu Thần vẫn không nhịn được lộ ra tươi cười đáng khinh.
Bởi vì hắn nghĩ, tuy rằng lần này mình chỉ tới Vạn Thú lĩnh có mấy tháng nhưng lại thu nhận được người thứ hai trong hậu cung. Người đầu tiên trong hậu cung vốn phải là tiểu sư tỷ Mộ Thiên Tâm hắn đã ăn nằm trong di tích. Chỉ có điều hiện tại hắn không có quan hệ gì với Mộ Thiên Tâm; vậy trực tiếp cho người thứ hai lên làm người đầu tiên trong hậu cung cũng không tồi.
Nhớ tới miêu tả “Dã tính phóng khoáng, dáng người lồi lõm” trong sách, Lý Tu Thần sắp chảy cả nước miếng.
Việc này không thể chậm trễ, Lý Tu Thần tới chỗ trưởng lão xin phép sau đó rời khỏi Thái Hoa Sơn. Vừa đi Lý Tu Thần vừa nhớ lại nội dung truyện. Khi hắn xuyên tới thế giới này thì không hiểu sao quyển “Cầu Tiên” đã ở trong đầu hắn rồi. Hiện tại muốn đi tìm cơ duyên và nạp thêm hậu cung thì phải cẩn thận một chút.
“… Lần này sẽ không giống lần Mộ Thiên Tâm, ngay cả mặt mũi Mộc Nhược Dung cũng không thấy đó chứ?”
Lý Tu Thần rùng mình một cái, đi nhanh hơn.
Mà hắn không biết, cách năm dặm phía sau hắn, một tu sĩ áo xanh tuấn mỹ thanh nhã đang nhàm chán ngồi trên ngọn cây ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Lý Tu Thần hiện tại mới là Luyện Khí tầng chín, sức chân tốt hơn người bình thường một chút, nhưng cũng chẳng tính là nhanh. Vì thế khi Lý Tu Thần đi được một đoạn xa thì tu sĩ áo xanh mới chậm rãi xê dịch người, nhãn nhã theo sát hắn.
Người này đúng là Lạc Tiệm Thanh.
Ngày ấy, sau khi xuất quan, Lạc Tiệm Thanh thu xếp một ít đồ vật rồi tới chỗ Huyền Linh Tử chào từ giã.
Lạc Tiệm Thanh chắp tay hành lễ, khóe môi hơi nhếch, cười nhạt nói: “Sư phụ, đệ tử định ra ngoài rèn luyện trước đại bỉ tông môn. Từ sau khi bước vào Nguyên Anh kỳ, ngoại trừ giao thủ với ngài, đệ tử không có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào. Cho nên muốn tới Vạn Thú lĩnh đánh yêu thú, đề cao thực lực.”
Bên trong nhà trúc im lặng một lúc. Sau đó có một luồng sáng vàng bay thẳng về phía Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh cũng không tránh đi, chỉ cầm Sương Phù kiếm che trán, thấp giọng nói: “Sư phụ, thương thế của ngài chưa lành. Đệ tử biết đúng mực, nhất định sẽ không mạo hiểm. Ngài không cần tiếp tục để nguyên thần đi theo ta. Ta lo lắng cho thân thể của ngài.”
Luồng sáng vàng kia nghe vậy bỗng nhiên dừng lại. Cứ đứng trước mặt Lạc Tiệm Thanh, cách trán y một tấc.
Hồi lâu, ánh sáng vàng bay trở về phòng, nhưng lại có ba pháp bảo từ trong nhà trúc bay ra, lơ lửng trước mặt Lạc Tiệm Thanh.
“Ngươi cầm ba thứ này đi. Đồ thứ nhất có thể chống đỡ ba lượt công kích toàn lực của tu sĩ Hợp Thể kỳ. Đồ thứ hai có chứa bảy thành lực lượng công kích của vi sư. Đồ thứ ba, ngươi giữ lấy nó, nếu như Sương Phù không được việc thì thay bằng nó.”
Giọng nói thanh lãnh vang lên, Sương Phù kiếm nghe vậy phát ra kiếm ngâm bất mãn. Nhưng khi thanh bảo kiếm kia hơi rung lên, Sương Phù lại ngoan ngoãn không dám đối kháng với nó.
Lạc Tiệm Thanh nhìn thanh kiếm trước mắt với vẻ phức tạp, thanh kiếm này không có vật trang sức dư thừa gì, lại có một loại khí thế cổ xưa đáng sợ chất chứa bên trong. Một tầng sáng vàng nhàn nhạt chạy dọc thân kiếm, như gió phất rừng trúc, lại như sóng vỗ mặt biển. Trong kiếm ẩn chứa vạn vật trên trời cao, chỉ là một tiếng kiếm ngâm bé đến mức không thể nghe thấy cũng có thể làm Sương Phù co quắp.
Rét lạnh chảy qua, lạnh lẽo vô tình.
Đời trước, cũng chính thanh kiếm này đã đâm xuyên qua ngực Lạc Tiệm Thanh. Khiến y không dám tin mà nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Lạc Tiệm Thanh vươn tay nắm chặt thanh kiếm này, bỗng nhiên cảm thấy tay như bị phỏng. Nóng không phải do chuôi Huyền Linh kiếm này, mà là người đã cầm thanh kiếm này ba trăm năm. Mùi vị chua xót tràn ra, yết hầu Lạc Tiệm Thanh nghẹn lại, cũng không biết mình đã mở miệng thế nào, y chỉ nghe thấy mình mở miệng hỏi: “Sư phụ, dưới tình huống nào thì ngài sẽ đưa thanh kiếm này cho người khác?”
Vừa dứt lời, một trận gió thổi qua rừng trúc phát ra tiếng xào xạc.
Huyền Linh Tử vẫn không trả lời, lúc tim Lạc Tiệm Thanh đã đau như bị vặn xoắn thì lại nghe Huyền Linh Tử thấp giọng nói: “Vi sư sẽ chỉ vì ngươi mà đưa thanh kiếm này cho người khác.”
Lời này chậm rãi bị chôn vùi trong cơn gió, Lạc Tiệm Thanh yên lặng nhìn nhà trúc, cuối cùng cúi người thi lễ, xoay người rời đi.
Y không hiểu lời Huyền Linh Tử nói, nhưng lại nghe ra sự khẳng định trong lời Huyền Linh Tử. Huyền Linh Tử không nói dối. Vậy nên đời trước đưa thanh kiếm này cho Lý Tu Thần cũng là vì y. Là vì trừ khử tên nghịch đồ này, vì… giết y sao?
Nói như vậy thật đúng là vì y.
Đi đến rừng trúc, Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên dừng bước, gỡ Huyền Linh kiếm bên hông xuống, hất tay một cái, một luồng sáng bay thẳng về sau, kiếm khí bức người, nổi lên đất cát.
Xoạch!
Huyền Linh kiếm đâm vào song cửa nhà trúc, cắm thẳng ở đó.
Lạc Tiệm Thanh không quay đầu lại, chỉ cười lớn nói: “Sư phụ, đệ tử hi vọng một ngày nào đó ngài sẽ ra khỏi căn nhà trúc kia, tự tay đưa bảo kiếm bản mệnh của ngài cho đệ tử. Ngài cũng từng nói, người tu luyện không nên phụ thuộc vào ngoại vật. Có Thanh Trúc tán mới và Bảo Châu linh lực của ngài là đủ rồi. Huyền Linh kiếm… quá nặng, đệ tử cầm không nổi.”
Nói xong, cũng không đợi Huyền Linh Tử trả lời, Lạc Tiệm Thanh lập tức bay đi.
Sự đau đớn trong lòng sau khi ném trả thanh kiếm kia đã dần nguôi ngoai, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng tìm được Lý Tu Thần vừa mới rời khỏi Thái Hoa Sơn. Dọc cả quãng đường, y đều đi theo Lý Tu Thần. Vượt qua hai châu, đi vào một trấn nhỏ cạnh Vạn Thú lĩnh.
Lý Tu Thần chưa từng tự rời đi Thái Hoa Sơn. Hiện giờ, vừa thấy trấn nhỏ kỳ dị này không khỏi cảm thấy tò mò đi dạo chung quanh xem. Nơi này có rất nhiều xác yêu thú, cũng buôn bán các loại pháp bảo, đan dược và Linh Thú. Tuy không gợi nổi hấp dẫn nơi Lạc Tiệm Thanh, nhưng có thể khiến Lý Tu Thần ngắm nhìn hồi lâu.
Lạc Tiệm Thanh sau khi đi vào trấn nhỏ thì trực tiếp đi tới khách điếm trước kia y thường xuyên ở lại.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Lạc Tiệm Thanh đi đến cửa sổ nhìn về phía Thái Hoa Sơn. Cho dù cách hai châu vẫn có thể thấy một dòng linh khí như có như không xông thẳng lên trời. Trung tâm của đại lục, người khác chỉ có thể nhìn. Nơi đó là Ngọc Tiêu phong, dòng linh khí ngưng tụ thành thực thể này chính là linh mạch do Ngọc Tiêu phong chiếm cứ hình thành.
Nhìn từ sáng sớm cho đến chạng vạng. Khi mặt trời từ đằng Đông nhô lên thì Lạc Tiệm Thanh thở dài một hơi, rời tầm mắt.
“Bất kể thế nào, đó cũng là chuyện đời trước. Đời này... y thích ta. Chuyện đời trước của hắn không liên quan tới hắn của đời này. Ta không nên giận chó đánh mèo, ta không nên giận chó đánh mèo, ta không nên...” Thanh âm dừng lại, một cơn đau nhức nhối từ tim truyền đến, Lạc Tiệm Thanh cắn chặt răng. Cuối cùng vẫn híp hai mắt lại, trong giọng nói xen lẫn hận ý và đau khổ không thể xóa bỏ: “Không, chuyện này sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ra câu trả lời từ hắn! Chờ khi ta bước vào Hóa Thần. Sau khi ta ép hắn ra khỏi nhà trúc!”
Khí huyết cuộn xoáy trong thân thể, Lạc Tiệm Thanh lập tức ngồi xếp bằng, ổn định hơi thở.
Nhưng ngay khi y bình ổn lại khí huyết và linh lực trong thân thể, lại nghe thấy dưới lầu khách điếm truyền đến tiếng động kỳ lạ. Lạc Tiệm Thanh nhíu mày cẩn thận lắng nghe, bỗng nhiên sửng sốt, sau đó bừng tỉnh nở nụ cười.
Hóa ra là Mộc Nhược Dung trong truyền thuyết tới!
————-
Đại sư huynh, ngươi không nghe ra câu nói kia của sư phụ tương đương với thổ lộ sao!
Yêu sâu nặng biết bao nhiêu!
Đại Tây Oanh: ha ha, yêu ta thì muốn giết ta sao?
Thấp Hồ Hồ: _(:з” ∠)_ bảo bảo oan uổng, bảo bảo ủy khuất, nhưng bảo bảo không nói.