Hắn dụi mắt một lần nữa, nhìn kỹ xung quanh. Những giọt mưa không ngừng rơi xuống bề mặt lôi đài, nhưng vì lý do gì, không có giọt mưa nào rơi xuống người hắn. Điều này đã xảy ra hơn mười hô hấp trước.
Hắn ngước nhìn lên đầu mình, lúc này hai mắt hắn mở to ra. Trên đầu hắn, cách chừng năm trượng. Có một hư ảnh đại kiếm khổng lồ, mũi kiếm chỉ xuống ngay vị trí hắn. Đây là lý do, giọt mưa không hề rơi trúng hắn. Đối phương đã tính toán lên người hắn từ lâu rồi, giờ hắn mới phát hiện đã quá trễ.
Trên hàng khán đài, người đến quan chiến lúc này mới nhìn rõ ràng chuyện gì đang xảy ra. Trên không trung, một hư ảnh đại kiếm khổng lồ đang chỉ xuống ngay vị trí Long Ngạo Thiên. Đại kiếm như được ngưng tụ từ những giọt mưa, nhìn vô cùng chân thật. Đại kiếm đã lơ lửng được một lúc, không hề phát ra động tĩnh nào.
Đây chính là “Vô Hình Kiếm” tuyệt kỹ thứ ba của Ngự Kiếm Quyết do Thiên Sơn Tán Nhân sáng tạo ta. Chiêu thức này vô cùng bá đạo, vô ảnh vô tung, không hề gây ra bất kỳ động tĩnh nào. Nó đã xuất hiện từ khi Phương Triết hồi phục, chỉ là không ai để ý. Liên Hoa Kiếm đẩy lùi đối phương chỉ là dồn đối phương vào đúng vị trí hắn đã bố trí.
Lúc này Phương Triết điểm ngón tay hướng xuống, đại kiếm rơi xuống ngay người Long Ngạo Thiên, mặc dù Quỷ Diện Đao đã chống đỡ, nhưng đại kiếm vẫn phi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau đó một tiếng “ầm” cực kỳ lớn vang lên. Lôi đài rung chuyển, đất đá bay tán loạn, dư chấn bắn ra xung quanh khiến mọi người muốn bị thổi bay đi, hỏa diễm trong tay Long Ngạo Thiên cũng bị dập tắt.
Khi bụi bay đã hoàn toàn tiêu thất. Trên lôi đài, thân ảnh Long Ngạo Thiên vô cùng chật vật. Hắn bị đại kiếm cắt thêm một cánh tay, giờ hắn hoàn toàn bị phế đi. Bên cạnh là một cái hố sâu nhìn không thấy đáy. Thanh Quỷ Diện Đao cũng bị gãy một đoạn đầu, nó cũng thật sự thảm. Bởi vì lúc kết hợp sử dụng “Quỷ Diện” với Long Ngạo Thiên, nó đã sang sẻ sức mạnh, nên không thể chống cự nổi chiêu kiếm vừa rồi. Nó thật sự thảm. Nó gặp tình huống thê thảm này vì chủ nhân nó là một tên vô dụng, không có bản lĩnh sử dụng nó.
Sau một lúc, Quỷ Diện Đao hóa thành lưu quang biến mất. Bởi vì mối liên kết giữa nó và Long Ngạo Thiên đã đứt gãy.
Trên khán đài, Long Ngạo thiên như bắt đầu vỡ vụn ra. Hắn bị sức mạnh Quỷ Diện Đao phản phệ, cơ thể không còn chèo chống nổi, hắn như biến thành một tờ giấy bị đốt cháy, tiêu thất từ từ. Ánh mắt hắn nhìn về Phương Triết vô cùng hâm mộ. Hắn nhân sinh gặp phải thiên tài như vậy, dù thua, hắn vẫn chấp nhận. Bản thân hắn đã thật sự không thể nào chèo chóng nổi cơ thể này nữa. Hắn đã hóa thành hư vô, giọt mưa cũng không thể dập tắt được ngọn lửa đang đốt cháy hắn.
Toàn trường lúc này vỡ òa vì nhận ra Long Ngạo Thiên đã chết. Bọn họ sung sướng, tên sát thần đã chết. Đây chính là ông trời còn thương Thiên Minh Quốc bọn họ.
Phương Triết lúc này như đèn cạn dầu, hắn tính toán chu đáo cuối cùng thành công.
Ban đầu khi hắn hồi phục, hắn đã thi triển “Vô Hình Kiếm” nhưng vì đối phương dịch chuyển sang một vị trí khác, hắn đành phải tiếp tục vận dụng “Liên Hoa Kiếm” dồn đối phương vào vị trí ban đầu. Không ngờ thành công. Khi đó hắn phát hiện có điều không đúng, đó là Long Ngạo Thiên sắp chết, dù hắn không sử dụng “Vô Hình Kiếm” Long Ngạo Thiên vẫn không chèo chống nổi. Đó là lý do vì sao, thanh đại kiếm chỉ lướt qua một bên, mà không chém xuống trực diện. Hắn cho Long Ngạo Thiên một cơ hội nhìn thấy ánh sáng một lần. Đó là một ân huệ dành cho một đối thủ tầm cỡ.
Hoa Thiên Nhai bước về trước đỡ lấy Phương Triết. Hắn rất mệt mỏi, sử dụng hai chiêu thức liên tiếp khiến hắn linh lực cạn kiệt.
Lúc này, toàn bộ Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn đều bị các thí sinh các khu vực khác cầm xuống. Bọn họ muốn dùng công lao, để chuộc lỗi sỉ nhục quốc vương Thiên Minh Quốc. Bọn họ trước đó đã làm mất đi tinh thần người luyện võ, cũng may năm thí sinh Nam Hạ dùng hành động thức tỉnh bọn họ. Bọn họ dù không được tha thứ, nhưng ít ra cũng sẽ vì đó giảm nhẹ tội lỗi đối với đạo tâm luyện võ của bọn họ.
Một canh giờ sau, quốc vương Đoàn Thiên Khải chật vật bước lên lôi đài. Hắn lúc này đã hồi phục được hai ba thành. Hắn nhìn toàn cảnh đổ nát, hắn lại nhìn sang bọn người Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn. Hắn chậm rãi nói “Giết!”
Tức thì, toàn bộ Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn bị những thí sinh cầm xuống. Toàn trường nhất thời vang lên một tiếng kinh hô. Giết tốt lắm.
Quốc vương Đoàn Thiên Khải nhìn sang Liệp Sát Tử Đạo Nhân. Đây là một nhân vật lớn ở Thiên Minh Quốc, thuộc hạ nhiều, không thể nhất thời lỗ mãng xử lý được. Hắn chậm rãi nói “Ngươi trước mắt tạm thời lưu lại Thiên Lao, chờ ngày xử lý!”
Một vài cấm vệ quân xuất hiện, dẫn Liệp Sát Tử Đạo Nhân rời đi.
Quốc vương nhìn lên động tĩnh bên ngoài Vương thành. Hắn chậm rãi chờ đợi.
Một khắc sau, một đoàn nhân mã ước chừng hai trăm người xuất hiện. Bọn họ cầm theo là mười hai tên thành chủ đã tham gia đoạt chính cùng Long Ngạo Thiên.
Mười hai tên thành chủ vừa gặp quốc vương Đoàn Thiên Khải muốn quỳ xuống nhận tội, nhưng không thể vì bị dây xích trói buộc, không cử động được. Bọn họ hối hận, không nghĩ tới mọi hành động vây quanh đều không qua tầm mắt của quốc vương. Hầu như mười hai tên đều bị cầm xuống dễ dàng.
Một lúc sau, thêm một đoàn người ngựa kéo vào. Nhóm người này thân mặc chiến bào, có người tay cầm trường thương, có người tay cầm đại đao vô cùng khí thế. Bọn họ chính là hai mươi vị thành chủ khác của Trung Châu.
Lần đoạt chính này toàn bộ đều nằm trong tầm kiểm soát của quốc vương Đoàn Thiên Khải. Người có công dẫn binh đàm phán chính là thành chủ Bắc Thành, Cốc Nguyên Lương. Hắn lúc này cũng đang có mặt bên cạnh mười hai tên phản chính thành chủ.
Quốc vương Đoàn Thiên Khải nhìn thấy hai mươi thành chủ khí thế chói mắt, trong lòng nhất thời vui vẻ. Bọn họ trước giờ giao thiệp không tồi, từng chinh chiến nhiều năm. Cũng xem như bằng hữu, khi có đoạt chính bọn họ sẵn sàng ra tay xem như là một đại ân tình.
Hắn nhìn về phía mười hai tên thành chủ đang quỳ trên mặt đất, lãnh đạm nói “Dù các ngươi bị khống chế, nhưng có tâm tư làm phản, nên giết!”
Hắn nói xong, mười hai tên thành chủ lập tức bị chiến sĩ dưới trướng Cốc Nguyên Lương chém rơi đầu. Hầu như ai cũng không ngờ quốc vương xử phạt quyết đoán đến như vậy.
Sau khi giải quyết xong mười hai tên thành chủ. Quốc vương hướng hai mươi thành chủ khác chắp tay, bái một cái. Hắn cung kính nói “Việc này quá gấp rút, các vị không quãng đường xa đến cứu viện, đây là một đại ân tình đối với Đoàn mỗ. Đoàn mỗ ghi nhớ trong lòng!”
Một vị thành chủ đại diện nói “Việc này là việc chung của Trung Châu, quốc chủ không cần khách khí!”
Quốc vương Đoàn Thiên Khải nói tiếp “Bổn vương sẽ trích một phần ba quốc khố của mười hai tên thành chủ này, trang trải quân lương cho các vị. Xem như đây là phần báo ân đối với các vị!”
Bọn họ nghe quốc vương nói vậy, trong lòng khá vui vẻ. Chuyện này vốn đã thỏa thuận rồi, giờ nói ra công khai, xem như phần thưởng. Đây đúng là từ giao dịch, chuyển thành báo ân. Xem như cũng không tồi.
Hai mươi tên thành chủ cũng thi lễ, bái tạ đại ân của quốc vương Đoàn Thiên Khải. Đây đích xác là một vụ làm ăn không tồi.
Sau khi đã giải quyết xong vụ việc các vị thành chủ. Quốc vương nét mặt hòa hoãn lại. Hắn nhìn sang vị trí Phương Triết ngồi dưỡng sức. Hắn nói “Phương học trò đến đây!”
Phương Triết nghe vậy, vội vàng tiến đến. Hắn chắp tay nói “Quốc vương có việc giao phó!”
Quốc vương cười ha ha nói “Giao phó thì không còn việc gì nữa. Ngươi làm rất tốt”
Hắn nghiêm túc lại, chậm rãi nói “Phương học trò nghe phong! Phương học trò có công dẹp trừ phản loạn, công lớn như núi. Sắc phong thành chủ Liêm Hoa Thành, được phép đổi tên là Phương Thành”
Lời quốc vương Đoàn Thiên Khải vừa nói ra, tất cả những người có mặt đều rung động triệt để. Toàn bộ khán đài sôi sục hẳn lên. Các vị thành chủ cũng không ngờ đến sự việc này. Được phong làm thành chủ Liêm Hoa Thành, lại được đổi tên thành. Đây chính là ân điển nghịch thiên. Đây chính là ân điển không có thông lệ từ trước.
Phương Triết ngỡ ngàng, hắn không nghĩ đến sự việc lại chuyển biến như thế này. Hắn chỉ là “tiện tay” giúp quốc vương. Không nghĩ lại được phong một tòa thành. Điều này có khả năng sao.
Hắn ngập ngừng không dám nhận, quốc vương liền nói “Nếu không có Phương học trò hôm nay, dù cánh quân vây thành có dẹp loạn, cũng không thể đối phó được Long Ngạo Thiên”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc rồi quỳ xuống, chắp tay nói “Nếu vậy, đa tạ ân điển của quốc chủ. Hạ thần vâng lệnh!”
Hắn đã nhận sắc phong, tương đương là thần dân của Thiên Minh Quốc. Hắn bắt buộc phải quỳ bái theo lễ nghĩa quân chủ.
Bọn người Bạch Văn Sơn nghe thấy Phương Triết được sắc phong thành chủ. Cả bốn người đều tiến lại gần cùng hắn mừng rỡ. Đây là một sự kiện trăm năm có một. Một phần tử, thí sinh Thiên Tài Chiến ở khu vực Nam Hạ được quốc vương sắc phong thành chủ. Vinh dự này to lớn đến mức nào.
Bọn họ tâm tình đang vui, quốc vương lại hướng bọn họ nói “Bốn người các ngươi cũng sẽ được ban thưởng xứng đáng. Gia tộc các ngươi sẽ nhận được nghìn mẫu đất Vương thành, được quyền tự do giao thương qua lại đến Trung Châu. Đây là một đặc ân không nhỏ nha!”
Quốc vương vừa nói vừa cười ha ha. Tâm tình hắn vô cùng sảng khoái, sau cơn mưa trời lại sáng chính là cảm giác này. Hắn vừa rồi có thể nói là khổ tận cam lai. Cứ nghĩ sẽ không cứu vãn được tình thế. Không ngờ lớp trẻ tuổi này dám đương đầu với sát thần, có thể thay đổi cục diện.
Ánh mắt hắn lại nhìn sang đám người từng sỉ nhục hắn. Hắn thở một hơi dài, xem như thôi, dù sao đối phương cuối cùng đã hối hận. Buông được thì cứ buông, làm một vị quốc chủ, không thể để tâm tư ích kỷ được.
Hắn quay sang hai mươi vị thành chủ, nét mặt niềm nở nói “Đi, chúng ta vào cung điện làm vài chén. Tận hưởng ca khúc khải hoàn!”