Ba thức rút gọn của Vân Du Tiên Kiết Quyết được Bạch Vô Thiên thi triển trên vạn lần. Đây chính là ý nghĩa, độ thành thạo đối với ba thức mới đã vô cùng nhuần nhuyễn, đã vượt qua tùy tâm sở dục thành nhất niệm thành chiêu.
Để có thể vận dụng được nhất niệm thành chiêu, hắn nhẫn nại đến mức tỉ mỉ tu luyện lặp đi lặp lại ba thức Vô Ảnh Đoạt Thiên Kiếm, Vân Du Kiếm và Vân Du Tiên Thiên Kiếm. Một người không có ý chí kiên định không thể nào làm được điều này.
Hắn mở mắt ra, nhìn quan cảnh một hồi.
Phía bên thạch bích, thân ảnh La Ngọc Yến bất động không hề gây ra bất kỳ khí tức nào. Nàng ta chìm vào quá trình tu luyện không còn quan tâm đến tình huống xung quanh.
Hắn xuất ra Lưu Quang Kiếm, nhìn thân kiếm bóng loáng có thể phản chiếu chân dung hắn trên thân kiếm.
Đây quả nhiên là một thanh kiếm tốt. Nếu so với những thanh kiếm trước đó, thanh Lưu Quang Kiếm này uy lực mạnh hơn rất nhiều.
Hắn cầm Lưu Quang Kiếm quơ qua quơ lại vài lần rồi tùy ý chém về trước một nhát, kiếm khí phóng về trước tạo thành Phong Ba Trảm. Hắn lại quơ chéo một đường tạo thành Phong Nhận Trảm. Hai thức này bắt nguồn từ Phong Mạn Kiếm được hắn vận dụng vô cùng lưu loát.
Hắn nhắm mắt lại, tập trung tinh thần bắt đầu vận dụng Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết biến hóa ý niệm thành thực chất. Hắn muốn vận dụng Vân Du Kiếm khi chém ra kiếm khí rồi kết hợp với Pháp Trận hoặc Cấm Chế. Như vậy kiếm chiêu vừa có sát thương lại vừa có Cấm Chế, đây không phải là một chiêu thức rất bá đạo sao.
Hắn chém ra tổng cộng trên trăm chiêu thức Vân Du Kiếm, nhưng không hề xuất hiện bất kỳ ba động của Pháp Trận, chính xác hơn là hắn không thể dùng ý niệm gắn kết với kiếm khí được. Đây chính là hoàn toàn thất bại.
Bản thân hắn cảm giác vẫn còn thiếu một cái gì đó. Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết vẽ ra mô hình Trận Bàn, nhưng để gán ghép vào kiếm khí phóng xuất ra. Ở giữa thiếu một sự liên kết nên không thể cùng lúc thi triển được. Hắn chỉ có thể một tay điểm về trước khởi tạo một Trận Pháp, tay còn lại chém một nhát kiếm khí mà không thể hợp lại thành một chiêu thức được.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ, cảm giác đã rơi vào bình cảnh không thể tiến thêm được bước nào nữa. Hắn ngồi xuống, bắt đầu vận dụng Minh Lý Thiên minh tưởng lại từ đầu...
Một tháng sau đó, hắn tiếp tục kết hợp giữa Pháp Trận và kiếm khí lần thứ hai. Lần này vẫn không thành công. Hắn biết bản thân thiếu một cái gì đó, nhưng không thể mô tả ra thành lời nói. Sự cố chấp khiến hắn không thể tiếp tục tu luyện.
Nếu bản thân hắn không vượt qua được bình cảnh này, con đường tu luyện sau này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều trở ngại.
Ở khu vực thạch bích, La Ngọc Yến lắc đầu. Nàng ta mở mắt ra, rồi từ từ tiến lại gần hắn. Đoạt lấy Lưu Quang Kiếm, sau đó chém ra một nhát. Nhát kiếm này không gây ra bất kỳ dư chấn nào ba động nào. Nhưng áp lực tạo ra rất khủng bố. Có thể thấu triệt tâm can hắn.
Trong thức hải Bạch Vô Thiên nhanh chóng mô phỏng ra cảnh tượng thân ảnh La Ngọc Yến tay cầm Lưu Quang Kiếm chém một chiêu kiếm. Đây chính là tác dụng của công pháp Minh Lý Thiên.
Nàng ta chậm rãi nói “Ý tưởng của ngươi rất không tệ, nếu có thể hiểu thấu được chiêu thức bổn cô nương vừa xuất ra. Ta tin ý tưởng của ngươi có thể sẽ thành công…”
La Ngọc Yến nói xong, liền trở về vị trí cũ tiếp tục quá trình tu luyện của mình.
Hành động của La Ngọc Yến khiến hắn bất ngờ, đây chẳng phải là thấy hắn chướng mắt, muốn chỉ điểm một chút có phải hay không.
Hắn bình tâm lại, bắt đầu chìm vào chiêu thức La Ngọc Yến vừa xuất ra. Kiếm chiêu này không cụ thể, không có động tác, nó giống như một loại “Ý” có thể mô phỏng ra chiêu thức sau đó.
Chiêu thức này nói lên, nàng ta quả nhiên là không tầm thường.
Một nữ nhân bình thường có thể xuất ra một chiêu như vậy sao.
…
Hai tháng sau.
Trong khoảng thời gian này, Đạo Viện có nhiều thay đổi rõ rệt.
Hơn bốn nghìn đệ tử ngoại viện gia nhập cùng lúc với Bạch Vô Thiên có tu vi thăng tiến rất nhanh. Hơn chín phần đều đã Trúc Cơ thành công. Đây chính là ý nghĩa, số đệ tử này chắc chắn sẽ được lưu lại Đạo Viện. Còn về tiến vào nội viện, gia nhập vào một sơn phong nào đó của các trưởng lão thì phải xem kết quả kiểm tra sau một năm gia nhập Đạo Viện. Đây chính là quy định bắt buộc của Đạo Viện.
Đệ tử nội viện có nhiều đãi ngộ hơn nội viện. Tiêu biểu là có thể rời khỏi Đạo Viện làm nhiệm vụ, hoặc có thể trở về thăm gia tộc một thời gian. Hơn nữa, khi có một vài bí cảnh xuất hiện, đệ tử nội viện sẽ được ưu tiên chọn lựa vào bí cảnh tìm kiếm cơ duyên.
Không giống như một tông môn, đệ tử nội môn được nhiều đãi ngộ hơn. Mỗi khi tấn thăng một bậc tu vi đều được khen thưởng đan dược cũng như là có thể lĩnh ngộ những công pháp cao cấp hơn.
Đối với một Đạo Viện vẫn còn bé nhỏ thì tài nguyên tu luyện vẫn còn quá xa vời.
Lúc này ở Vô Danh Động Thiên.
Trải qua hai tháng tìm hiểu kiếm chiêu của La Ngọc Yến. Bạch Vô Thiên có thể mô phỏng lại chiêu thức giống gần chín phần.
Cảm ngộ này xuất phát từ trong chiêu kiếm có một loại “ý cảnh” tồn tại. Loại ý cảnh này có thể khiến sát thương do kiếm chiêu gây ra không còn là một vết cắt hay bổ làm đôi thông thường nữa. Mà nó giờ giống như một loại sát thương duy trì.
Theo như cảm ngộ của hắn, kiếm chiêu do La Ngọc Yến xuất ra mặc dù đơn giản không sản sinh ra sát khí ngập trời. Nhưng sát thương gây ra giống như một chiếc lá xanh, khi trúng chiêu thì trở nên vàng úa. Đó chính là một loại ý cảnh.
Bản thân hắn sơ ngộ, sát thương gây ra chỉ là một loại sát thương duy trì, vết thương do kiếm chiêu hắn gây ra có thể tổn hại và tồn tại một khoảng thời gian. Chính vì thế, người có khả năng hồi phục cực nhanh khi trúng loại “ý cảnh” này chưa hẳn là phục hồi được. Cần một khoảng thời gian, mà thời gian này đủ để đối phương tiếp nhận thống khổ cũng như sinh lực cạn kiệt. Như vậy kết quả sau cùng đã được định đoạt.
Hắn gọi “ý cảnh” này là Kiếm Ý.
Trong khoảng thời gian hai tháng, dựa vào một kiếm chiêu đơn giản. Hắn có thể ngộ ra được chân lý. Điều này nói lên tư chất của hắn phi thường đến cỡ nào.
La Ngọc Yến bên ngoài là phong bế ngũ quan nhưng thực tế vẫn âm thầm quan sát biểu hiện của hắn. Mọi động tác, khí tức của hắn không thể thoát khỏi sự giám sát của nàng.
Trong lòng nàng chỉ có một từ hình dung về hắn, đó là “cuồng tu”. Từ khi ở Vô Danh Động Thiên, thắm thoát bốn tháng thời gian. Hắn chỉ có tu luyện và tu luyện, ngoài ra không làm việc gì khác. Hơn nữa tư chất nghịch thiên của hắn mới là điều đáng nói.
Kiếm ý về bản chất gần như là đỉnh phong của kiếm đạo. Có thể sơ ngộ đến mức này, không phải là yêu nghiệt thì là gì mới có thể hình dung được hắn.
Nếu đặt hắn ở một đại tông môn, không biết chừng hắn chính là một thiên kiêu chi tử. Một nhân vật kiệt xuất nhất.
Lúc này, hắn mở mắt ra. Loại Kiếm Ý này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của kiếm chiêu mới. Nó có thể dung nhập được ý niệm, thành hay bại chỉ là thực nghiệm mà thôi.
Hắn đứng thẳng người, một tay thu kiếm, tay còn lại đưa trước mặt. Ánh mắt hắn chú ý đến một con Kim Ngân Ngư dưới hồ nước. Hai ngón tay điểm về vị trí con cá, hắn quát lên “Định!”
Tức thì, một kết giới vuông vức bao lấy một khoảng hồ nước bao gồm cả con Kim Ngân Ngư. Nó lúc này không còn động đậy được hay có thể phát ra bất kỳ khí tức nào. Chữ "Định” thoáng chớp lên một cái rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Tay còn lại chỉ mũi kiếm về phía con Kim Ngân Ngư, miệng hắn niệm “Giải!”
Cấm chế tức thì bị phá giải, con Kim Ngân Ngư hốt hoảng nhanh chóng lặn xuống hồ nước.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Hắc. Nó lúc này vô cùng thông thả, nằm ngáp ngắn ngáp dài. Nó phát hiện ánh mắt bất thiện của chủ nhân mình, nhanh chóng đứng phắt dậy. Nó chưa kịp phóng xuống hồ nước trú ẩn thì đã bị một chữ “Định” bao khỏa. Toàn thân nó bất động, không thể cựa quậy được.
Mười hô hấp trôi qua, nó vẫn không thể nhúc nhích được.
Thêm mười hô hấp trôi quá, nó cố gắng vẫn không thể thoát khỏi Cấm Chế. Lúc này Bạch Vô Thiên có thể phán đoán. Nếu cùng cấp bậc, tu vi ngang ngửa đối phương sẽ không thể tự thoát khỏi Cấm Chế được. Đây chính là phát hiện ngoài ý muốn. Còn tu vi cao hơn hắn, hắn minh tưởng qua có thể “Định” đối phương được mười hô hấp, nhưng đó chỉ là minh tưởng, chưa thể chắc chắn được.
Tâm tình hắn triệt để vui vẻ. Hắn cuối cùng có thể thành công tạo ra một Kiếm Võng, có thể “Định” được đối phương bằng Kiếm Ý. Đây chính là một thành quả mà hắn khắc khổ tu luyện một thời gian dài.
Thình lình, tim hắn đập lên một cái. Tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, rồi ngã ngang ra. Trong khung cảnh mờ mờ ảo ảo, xuất hiện một vài hình ảnh.