Lâu Lan Thành là một thành thị sầm uất, nhưng bối cảnh vô cùng cằn cỗi. Bởi vì không có tiếp giáp dòng sông nào, nên tiền nhân đào một cái hồ khuôn viên hai trăm mẫu nối dài với một con kênh nhỏ cũng được người dân Lâu Lan Thành đào, giao với con sông Lương.
Vì thế nơi này cảnh vật có phần xanh tươi hơn, có nhiều khu vực ẩm thực, mỹ quan hơn. Trong đó có Ngư Long Bảo Lâu, nổi tiếng khắp Lâu Lan Thành. Một phần là vì mỹ vị phong phú, một phần là có một loại đặc sản, những nơi khác không có được. Đó là Long Ngư, một loài cá sống trong một khe suối được Bảo Lâu thu về chế biến ra nhiều món vô cùng đặc sắc. Vấn đề ở chỗ thịt loài cá Long Ngư này, khách nhân ăn vào có thể cảm giác được như tăng phúc, như được sống thêm vài năm tuổi. Điều này nói lên giá trị loài Long Ngư này đắc như thế nào, số lượng cũng là một vấn đề, không phải ai cũng có dịp thưởng thức.
Lão viện trưởng dẫn đoàn thí sinh Thanh Nguyên Quốc gồm mười hai người, trong đó chỉ có tám thí sinh vì vắng mặt Trầm Phi cùng Trịnh Phi Tuyết cộng thêm lão cùng ba người theo đoàn, trải qua ba canh giờ đi xe ngựa mới đến được Ngư Long Bảo Lâu.
Trước mắt bọn họ là một tửu lâu danh tiếng, giống như một Thái Học Viện thu nhỏ, khuôn viên cực kỳ rộng. Bọn họ có thể nhìn thấy xung quanh là một hồ nước trong xanh, được trồng nhiều loại sen tím, sen hồng nhìn như một tiên cảnh. Chính giữa Lâu Lan Hồ là một toà tửu lâu bốn tầng vô cùng khang trang, người ra vào đông đúc.
Khi lão viện trưởng bước vào đến cửa thì bên trong, một vị trung niên dáng người mập mạp niềm nở ra tiếp đón. Hắn nhận ra đoàn người Thanh Nguyên Quốc khí thế vô song trên lôi đài, nên hắn xem lão viện trưởng như một quý nhân, bố trí một vị trí cực kỳ bắt mắt trong tửu lâu.
Lão chưởng quỹ thấp người giới thiệu “Các vị quý nhân có muốn thưởng thức Long Ngư Quá Giang, Long Ngư Thái Tuế đặc sản của bổn quán không ạ?”
Lão viện trưởng nhìn chưởng quỹ vô cùng khách sáo, cử chỉ tiếp khách vô cùng nhiệt tình. Lão nói “Cứ đem những món ngon nhất ra cho các học trò lão thưởng thức. Hơn nữa lão nghe nói Bảo Lâu có một loại rượu cực kỳ tốt cho thể chất có thật không?”
Chưởng quỹ gật đầu khép nép nói “Đúng là có, còn hai vò rượu duy nhất, tên nó là Nhưỡng Tủy Lương vô cùng trân quý. Có bạch kim chưa hẳn đã mua nổi nó!”
Chưởng quỹ giới thiệu xong, liền rút lui vào trong cho người chuẩn bị. Bọn người Phương Triết ánh mắt nhìn xung quanh vô cùng lạ lẫm. Không khí không ồn ào, nhưng có một loại hương vị trang trọng bao phủ khắp ngõ ngách Bảo Bâu. Hầu như những người đến đây, không thuộc quyền quý cũng là quan lại trong triều đình.
Lúc này lão viện trưởng nhìn một lượt từng thí sinh, sau đó lão nói “Chuyện thi đấu lần này, các ngươi làm vô cùng tốt khiến Thanh Nguyên Quốc kiêu ngạo. Sau khi kết thúc, những người không được chọn, theo lão về Thăng Long thành nhận khen thưởng”
Liên Chân ngẫm nghĩ một lúc, không nhịn được liền nói “Việc Trầm Phi cùng Trịnh Phi Tuyết, lão sư đã có kế sách đối phó chưa. Tên Trầm Phi đó không bị trừng trị, không biết hắn sẽ gây họa đến chừng nào nữa”
Lão đánh giá cao Liên Chân, sau đó hướng các thí sinh nói “Việc này, các ngươi an tâm, gia tộc bọn hắn chắc chắn sẽ bị chế tài, việc này lão đã gửi mật thư về kinh thành rồi. Không sớm thì muộn các ngươi liền biết!”
Lúc này, bốn tiểu nhị cùng một vị cô nương ăn mặc xinh đẹp đem thức ăn lên. Bọn họ bày trí vô cùng đẹp mắt. Trong đó có hai khay thức ăn, bên trong có một con cá dài chừng hai xích, vì đã được rán sơ qua một lần nên không nhận ra được màu sắc bên ngoài của chúng, thịt của chúng màu hồng nhạt lạ lẫm, xung quanh được bố trí nhiều loại hương liệu có xanh có đỏ vô cùng bắt mắt.
Vị cô nương giới thiệu “Hai khay thức ăn này là Ngư Long Quá Giang, đặc sản của bổn lâu. Giúp tăng cường sinh khí, cường thân, hạ hỏa vô cùng trân quý. Gia phụ đặc biệt tiếp đãi quý khách nhân!”
Nàng ta chỉ về hai dĩa thức ăn khác, cũng là Ngư Long, nhưng được cắt lát bày trí hình cánh hoa, chưa được nấu qua. Nàng giới thiệu “Đó là món Ngư Long Thái Tuế, cũng là đặc sản bổn lâu, món này dùng để ăn tươi chấm thêm gia vị…”
Nàng ta lại cầm một vò rượu lên, hướng lão viện trưởng rót phân nửa chén, sau đó giới thiệu “Đây là Nhưỡng Tủy Lương, có màu thạch lựu được một vị đại sư ủ theo phương pháp bí mật. Có thể giúp ích cho các vị luyện võ”
Nàng nói đến đây, phía sau có một đám người ăn mặc sang trọng, người nào người nấy đều mang một nét mặt giận dữ đi lại. Một tên nam tử ngoài hai mươi sắc mặt khó coi quát lớn “Các ngươi nói Long Ngư đã hết, tại sao bọn họ đến sau lại có được. Các ngươi làm ăn như thế đó hả?”
Chưởng quỹ lúc này bên trong chạy ra vội vã can ngăn nói “Vì bọn họ đã đặt từ trước, nên lúc đó vẫn còn. Quý khách thông cảm!”
Tên nam tử nhìn thức ăn mới dọn lên, hắn phách lối nói “Ta ra giá gấp đôi, các ngươi nhanh chóng đem qua bàn bọn ta đi!”
Chưởng quỹ nhìn bọn người này lắc đầu. Ở Lâu Lan Thành, ai không biết thiếu gia quyền thế này. Người nào người nấy có thân phụ toàn là quan lại có chức vị cao trong triều đình. Người bình thường thấy mặt đều né tránh, nhưng Bảo Lâu cũng không phải quả hồng mềm, nếu là quả hồng mềm làm sao danh tiếng có thể kéo dài đến hiện tại. Lão dự định phất tay cho người đuổi ra khỏi quán, thì Liên Chân vác thanh trường đao lên vai. Hắn tiến lại gần tên nam tử đó, nhếch miệng cười nói “Các ngươi muốn đơn đả độc đấu, hay quần ẩu?”
Hắn nghe không hiểu Liên Chân nói gì. Liên Chân ngoáy ngoáy lỗ tai sau đó hướng hắn cùng đồng bọn hắn hơn mười người nói “Các ngươi ra ngoài với ta, ta giải thích cho hiểu!”
Cả bọn hơn mười người đã hiểu ý hắn, ánh mắt hắn nhìn về đồng bọn. Bọn chúng có đông người, nên không lo lắng. Hắn nở một nụ cười khinh thường, sau đó theo sau Liên Chân ra bên ngoài. Bọn họ đi ra bên ngoài ước chừng mười hô hấp, thì có nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc đầu còn lớn, sau đó nhỏ dần rồi tắt hẳn. Liên Chân sau đó một mình đi vào. Hắn trở về vị trí của mình, ngồi xuống ăn uống như không có chuyện gì xảy ra.
Chưởng quỹ đổ một giọt mồ hôi lẩm nhẩm “Người luyện võ có cách quyết rất bá đạo nha!”
Hắn thích thú, sau đó đi vào trong để nữ nhi hắn đi ra tiếp đãi. Hắn cũng là người Thanh Nguyên Quốc, nên bọn họ được đến Trung Châu tham gia Thiên Tài Chiến, hắn cũng được thơm lây. Nên chiếu cố bọn họ cũng là một niềm vinh dự đối với hắn.
Sau khi dùng xong tiệc rượu, lão viện trưởng dẫn đoàn thí sinh trở về khách đếm. Chuyến đi này tốn kém không ít, nhưng có thể nhìn khí sắc các thí sinh tăng mạnh, lão hài lòng gật đầu, xem như một chuyến đi không tệ chút nào.
Qua ba canh giờ sau, đoàn xe ngựa chở các thí sinh Thanh Nguyên Quốc về đến khách điếm.
Phương Triết vừa bước xuống xe thì người qua đường và những người xung quanh nhận ra hắn cùng đồng bạn là thí sinh Thanh Nguyên Quốc, thế là bọn họ tiếp cận rồi chào hỏi niềm nở. Danh khí của Phương Triết và các đồng bạn giờ vô cùng cao, vì đại diện khu vực Nam Hạ đến tham gia Thiên Tài Chiến.
Sau một hồi giao lưu, chào hỏi, bọn người hâm mộ cũng từ từ rời đi. Không khí xung quanh mới yên tĩnh trở lại.
Bọn họ chuẩn bị vào trong khách điếm thì từ xa có một xe ngựa chầm chậm tiến lại. Trên xe là một xa phu ăn mặc giản dị, đội một chiếc nón quai bèo từ lá. Hắn ta dừng xe lại, vén rèm rộng ra cho mọi người xem bên trong.
Lão viện trưởng nghi hoặc, tiến lại gần thì phát hiện một thân ảnh quen thuộc, bộ dáng vô cùng thê thảm. Hắn là Trầm Phi thường xuyên rời đoàn độc hành. Lão viện trưởng sờ lên cổ tay, lúc này mới biết hắn đã hoàn toàn bị phế. Toàn bộ kinh mạch đã bị đứt gãy, không còn một chút khí lực, hắn giờ đây yếu hơn cả một người bình thường.
Gã xa phu nhìn đối phương nhận ra người bên trong, sau đó lấy ra một tờ giấy đưa cho lão. Lão xem qua nội dung, ánh mắt nhất thời sáng lên. Người truyền tin cho lão, không báo danh nhưng đã giúp lão giải trừ nguy cơ trước mắt. Hắn biết Trầm Phi là nội ứng của Trung Châu, cố tình phá hoại Tuyển Thiên Tài Chiến, sắp tới là Thiên Tài Chiến.
Lão xem đến đây, đã không còn nghi ngờ đối phương có ý đồ xấu nữa. Bên trong, nhân vật bí ẩn còn cho lão biết địa điểm Trịnh Phi Tuyết đang bị giam giữ.
Lão gấp tờ mật thư lại, hướng các học trò nói “Đến lúc cho các ngươi thư giãn gân cốt rồi. Theo lão lên đường giải cứu Trịnh Phi Tuyết nào!”