Lam Ngã được khiên đi, cả Diễn Võ Trường trong phút chốc trở nên yên tĩnh.
Hàm Ngưng Nhi ngẫm nghĩ một lúc liền phóng xuống lôi đài. Nàng ta hướng nhị trưởng lão nói “Đệ tử muốn khiêu chiến Hoàng Thế Đạo sư đệ!”
Hoàng Mập đang tâm tình thống khoái vì vừa thắng một trận cá cược. Hắn bất ngờ khi nghe thấy Hàm Ngưng Nhi khiêu chiến hắn.
Hắn liếc sang Bạch Vô Thiên, sắc mặt có phần ngượng ngùng. Hắn lắp bắp nói “Đối với mỹ nhân, tiểu đệ rất lúng túng!”
Bạch Vô Thiên thấy vậy, vịnh lấy vai hắn an ủi “Miễn không phải là ý trung nhân… cứ thoải mái dày vò!”
Hoàng Mập nhìn vẻ mặt quả quyết của đại ca, trong lòng như trút được gánh nặng. Lời đại ca nói quả nhiên thâm sâu khó lường, đúng là người có kinh nghiệm có khác.
Hoàng Mập phóng lên lôi đài. Bạch Vô Thiên ở phía sau dõi theo, nuốt một ngụm nước bọt. Hắn liếc sang nhìn bọn người Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng đang mở to mắt sững sờ. Hắn mới áy náy nói “Ta chỉ nói đùa!”
Trên khán đài, Hàm Ngưng Nhi đang chờ đợi tên tiểu bàn tử đệ tử thái thượng trưởng lão. Bộ dáng hắn hoàn toàn vô hại, nhưng trước đó có thể dễ dàng đánh bại Ngô Phi, đương nhiên là thực lực không tầm thường.
Nàng nhẹ nhàng nói “Sư đệ nhớ nương tay cho ta!”
Hoàng Mập nội tâm cực kỳ bối rối, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng điềm tĩnh. Hắn đưa ánh mắt liếc nhìn về phía đại ca hắn bên dưới khán đài. Về tình trường đại ca hắn rất có kinh nghiệm.
Hắn áy náy nói “Sư tỷ đừng trêu đùa ta!”
Hàm Ngưng Nhi vô ý che miệng cười, có thể vì tên tiểu bàn tử đối diện có chút ngốc nghếch, cũng có thể cảm giác đối với một người không hề có chủ ý gì khác. Tâm tình nàng thoải mái nên có cảm giác khá tự nhiên.
Nàng xuất ra kiếm dẻo, kiếm dẻo này mềm mại uyển chuyển như một con rắn. Kiếm này phát ra khí tức đã ngoài thượng phẩm.
Nàng chậm rãi giới thiệu “Đây là La Lan Kiếm, rất lợi hại. Sư đệ mập mạp nhớ cẩn thận!”
Hoàng Mập đổ mồ hôi hột, hắn cảm nhận nàng ta đang cố tình bỡn cợt hắn. Hắn mập mạp đáng yêu chứ không có phải là một tiểu bàn tử yếu đuối.
Hắn lúc này mới nhớ ra, bản lĩnh nàng ta rõ ràng đã cao hơn một bậc lúc đấu với Khuê Minh. Nói như vậy, nàng ta đã nhường cho một tên đệ tử khác. Chuyện này khá phi lý, nhưng trước mắt hắn Hàm Ngưng Nhi rõ ràng có khí tức rất nguy hiểm.
Hoàng Mập xuất ra cự kiếm, hai tay cầm kiếm nhìn Hàm Ngưng Nhi đang chờ đợi hắn ra tay.
Hắn không do dự, cầm kiếm lao đến. Theo lý mà nói, cự kiếm đối với một thanh kiếm dẻo hoàn toàn áp chế nhưng sự thật là độ cứng rắn của thanh La Lan Kiếm ngoài sức tưởng tượng. Nó có thể chống đỡ cự kiếm của Hoàng Mập, thậm chí lưỡi của thanh cự kiếm đã có dấu hiệu sứt mẻ. Tiếp tục đối kháng vài chiêu nữa, nó chắc chắn sẽ gãy vụn.
Hoàng Mập vận dụng “Hư Không Bộ” thoái lui về sau hai mươi bước chân.
Ánh mắt nhìn nàng có phần thán phục.
Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng chất vấn “Sư tỷ thích ta sao?”
Câu nói của Hoàng Mập rất lớn, dưới khán đài chúng đệ tử đều nghe rõ ràng. Tên này thật sự cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao.
Bọn người Bạch Vô Thiên cùng u Dương Sinh và Lý Nhược Băng trố mắt nhìn Hoàng Mập. Hắn thật sự bị điên rồi sao, dám bỡn cợt một vị sư tỷ.
Phía hàng ghế trưởng lão, một vài vị mỉm cười, cảm giác có phần thú vị. Tiểu bàn tử này đúng là rất có can đảm.
Nội tâm Hoàng Mập nhảy dựng, hắn không hề muốn nói câu đó nhưng không hiểu vì sao lại thốt lên được. Hắn có một loại cảm giác nàng ta hay nhìn hắn mỉm cười, thậm chí ra tay không hề có sát khí. Trong chốc lát hắn cân nhắc, cao thủ không bằng tranh thủ. Thế là hắn liều mạng chất vấn. Ít ra khi bị đối phương từ chối, một vị mỹ nhân sư tỷ từ chối, cảm giác không tệ.
Hàm Ngưng Nhi lúc này mới bình tĩnh lại, tên mập mạp này thật sự dám to gan bỡn cợt nàng. Nhưng nghĩ lại, trước giờ chưa từng có ai dám bỡn cợt nàng như vậy, thậm chí là dám đứng trước nàng thốt ra những lời lẽ như vậy.
Nàng thu kiếm, đứng thẳng người. Nàng không tỏ ra khó chịu, chỉ mỉm cười nói “Nếu đúng thì sao?”
Hoàng Mập bối rối, tình tiết theo hắn tượng tượng không phải như vậy. Nàng ta phải từ chối hoặc là giận dữ đè hắn xuống dày vò mới đúng.
Hắn cũng thu kiếm, bộ dáng đứng thẳng người ra dáng một đấng nam nhi, khí thế tăng lên “Sư đệ là đại hoàng tử ở Hoàng Thành, có thể đảm đương nổi!”
Ý tứ hắn chính là chỉ cần thích hắn, tương lai chắc chắn sẽ có một vị trí không tệ ở Bắc Cảnh. Hắn bỗng chốc dùng tiền tài, địa vị ra chinh phục nàng ta. Việc này lại là nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hắn không thích khoe khoang, nhưng vì sao hôm nay hắn đã thất thố không chỉ một lần mà nhiều lần như vậy.
Bạch Vô Thiên lắc đầu cảm thán, không nghĩ tới tứ đệ bản lĩnh tán tỉnh cũng không tệ. Trực tiếp vào vấn đề, điều mà không phải ai cũng dám làm như vậy.
Hàm Ngưng Nhi phì cười, nàng không nghĩ tới một tên tiểu bàn tử đang khoe khoang thế lực của mình ra để câu dẫn nàng. Ai cũng biết Hoàng Thành đang gặp phải vấn đề gì sao, xung quanh đều bị hai ba thế lực dòm ngó, không sớm thì muộn cũng sẽ bị đánh vào. Thế lực này xem như là đang bên bờ vực sắp loại tên khỏi Bắc Cảnh, vậy mà hắn cũng dám khoe khoang sao.
Hàm Ngưng Nhi ngẫm nghĩ một lúc, mới nói “Nếu mập mạp tiểu sư đệ có thể đánh úp được ta, ta có thể cân nhắc!”
Phía dưới khán đài, chúng đệ tử đã thực sự mộng. Nàng ta đã ra dấu hiệu cho một tên tiểu bàn tử cơ hội. Nói như vậy nhân sinh của bọn hắn trước giờ thật sự không đáng một xu sao. Nếu trước đây, bọn họ thử làm theo cách như vậy, hoặc trực tiếp thổ lộ có khi đã được lòng người đẹp rồi. Ai cũng thở dài khổ não.
Hoàng Mập trong lòng xôn xao, hắn nhủ thầm “Đánh úp nàng là một chuyện ta không dám chắc, nhưng có thể thử!”
Hắn nhìn nàng ta đắc ý nói “Như vậy, ta có lý do đánh với sư tỷ rồi. Sư tỷ cẩn thận!”
Nói rồi, hắn xuất Thanh Phong Kiếm ra lao đến quét một đường từ dưới lên tạo thành một phong nhận áp tới.
Hàm Ngưng Nhi không dám khinh thường, nhanh chóng vận dụng “lưỡng Cực Hoán Sinh Kiếm” ra đối kháng.
Nàng tùy ý đánh ra một kiếm, liền triệt tiêu kiếm thức của Hoàng Mập.
Hoàng Mập không do dự, tiếp tục vận dụng “Khinh Hư Bộ” bao vây nàng từ bốn hướng đánh vào. Bốn hướng là bốn thân ảnh đánh vào cùng một điểm.
Hàm Ngưng Nhi mỉm cười, nàng quơ kiếm ra là triệt tiêu một hư ảnh, bốn lần ra tay là triệt tiêu toàn bộ bốn hư ảnh đánh vào.
Đây chẳng qua là đòn đánh thử năng lực của Hàm Ngưng Nhi.
Thân ảnh Hoàng Mập một lần nữa biến mất, xuất hiện là phía sau lưng nàng ta, cách chừng mười trượng. Lần này hắn vận dụng tối đa giới hạn “Thập Tam Biến” phân thân ra làm bốn thân ảnh. Đây chính là cực hạn của hắn hiện tại.
Bốn thân ảnh phân thân vô cùng chân thật như thể là bốn con người Hoàng Mập riêng biệt.
Hàm Ngưng Nhi trố mắt nhìn võ kỹ kỳ lạ này. Nội tâm nàng rung động “Đây không phải là Thập Tam Biến sao?”
Nàng không nghĩ tới, luyện tới một giới hạn là có thể phân thân ra nhiều thân ảnh khác nhau. Nói như vậy, bộ pháp này trước giờ không ai tu luyện là quá lãng phí.
Bốn thân ảnh nhanh chóng lao tới áp sát Hàm Ngưng Nhi, muốn nhanh chóng kết thúc.
Nàng ta mặc dù có ngạc nhiên nhưng vẫn xuất ra bốn nhát kiếm muốn triệt tiêu phân thân như lần trước đó. Nhưng lần này, chiêu kiếm băng xuyên qua phân thân mà không thể chấn nát. Đây là minh chứng, bộ pháp này mạnh hơn chiêu kiếm của nàng.
Nàng thoái lui về sau, nhanh chóng xuất ra kiếm thức “Điệp Phong Truy Tinh Kiếm”. Kiếm chiêu này phát ra uy lực như loạt hồ điệp lao về phía phân thân Hoàng Mập che chắn. Nàng ở phía sau tùy ý bổ sung thêm bốn nhát “Lưỡng Cực Hoán Sinh Kiếm”, lần này bốn thân ảnh Hoàng Mập bị triệt để đánh tan.
Nàng thở một hơi trọc khí, đưa ánh mắt về phía Hoàng Mập.
Lúc này Hoàng Mập đưa một thủ chưởng về phía nàng, dáng vẻ có một phần đắc ý.