Hắn chậm rãi giới thiệu “Đây là Thiểm Điện Ưng Vương, Ưng Vương xuất ra thì không chết không thôi!”
Hắn giới thiệu xong liền dùng ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm hắn. Ánh mắt tức thì chuyển sang một màu hoàng kim.
Thiểm Điện Ưng Vương nhanh chóng kết hợp với chủ nhân, thân ảnh nó từ từ tiêu thất. Lúc này từ phía sau lưng Lương Vân mọc ra hai cánh, còn hai bàn tay biến hóa thành móng vuốt cực kỳ sắc bén.
Trong phút chốc thân ảnh hắn biến mất, lúc xuất hiện là đã trước mặt Mặc Thần Dương. Hắn liên tục quơ móng vuốt tấn công Mặc Thần Dương, khiến Mặc Thần Dương liên tục thoái lui. Đòn đánh cuối cùng là một cái cánh đánh Mặc Thần Dương văng về sau hai mươi trượng, va vào vách đá khiến đất đá tung tóe.
Đây chính là chân chính nghiền ép. Thực lực đối phương chính là Tam Phẩm, hắn hầu như không có khả năng phản kháng.
Mặc Thần Dương tâm tình phức tạp. Với tình huống này, hắn không bạo phát ra chân chính sức mạnh, chắc chắn sẽ không qua khỏi đại nạn này.
Hắn trầm mặc, nếu bạo phát thực lực chân chính đồng nghĩa với việc hắn sẽ không còn là một Mặc Thần Dương như trước nữa. Ánh mắt hắn di chuyển về phía Lý Nhược Băng rồi nhắm mắt lại.
Nàng ta lúc này cũng vô cùng lo lắng cho Mặc Thần Dương. Đòn tấn công vừa rồi bạo liệt, hắn chắc chắn đã trọng thượng.
Mặc Thần Dương không bỏ cuộc. Hắn muốn thử một lần nữa, thử cho đến khi không còn con đường nào khắc. Hắn gồng mình lên, vận dụng tất cả linh lực trong cơ thể hắn, khiến xung quanh bạo phát ra những luồng kình lực.
Hắn phóng tới, dùng Quỷ Ảnh Trảo tấn công.
Lương Vân lạnh nhạt dùng móng vuốt sắc bén chống đỡ. Những đòn đánh móc, cào cấu, tạt ngang của Mặc Thần Dương đối với Mặc Thần Dương đã là cực hạn, nhưng đối với một đối thủ có tu vi cao hơn. Hắn không có cách nào khiến đối phương thất thế.
Lương Vân mỉm cười, một chân đá bay Mặc Thần Dương về sau. Tiếp đến hắn dòng móng vuốt đâm về trước muốn kết thúc trận chiến.
Thình lình, Lý Nhược Băng lao ra, muốn thay Mặc Thần Dương đỡ sát chiêu đó. Mặc Thần Dương hai mắt mở to ra, trong lòng hắn nhất thời dâng lên một nỗi lo lắng vô bờ bến. Hắn nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta rồi xoay một vòng. Cuối cùng, hắn phải lấy tấm thân mình ra chống đỡ sát chiêu của Lương Vân.
Móng vuốt xuyên qua lớp y phục bên ngoài Mặc Thần Dương, đánh văng Mặc Thần Dương về sau hai mươi trượng. Cả hai đều va vào vách đá, Lý Nhược Băng nằm trọn trong lòng Mặc Thần Dương nên nàng ta không có thương tích đáng kể.
Mặc Thần Dương đưa ánh mắt trách mắng về phía nàng, hắn phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Hắn không hề mong muốn chuyện này xảy ra. Nếu Lý Nhược Băng không lao ra cản trở, hắn bạo phát thực lực. Tình huống đôi khi còn có thể cứu vãn được, lúc này xem như xong.
Lương Vân thấy đối thủ mạnh nhất không còn ý thức. Hắn cười hắc hắc, xem như trận chiến đã kết thúc. Phần thắng nghiêng về hắn.
Hắn đưa móng vuốt về phía Lý Nhược Băng, nét mặt vô cùng đắc ý.
Hắn nói “Tiểu mỹ nhân theo ta về Linh Thú Tông được rồi chứ?”
Móng vuốt hắn sắc nhọn, nâng cằm Lý Nhược Băng lên để nhìn rõ chân dung nàng. Đây là một tiểu cô nương với sắc đẹp nghiên nước nghiên thành. Hắn cảm giác, nếu trở về Linh Thú Tông. Nàng ta chắc chắn sẽ trở thành một đạo lữ của một vị trưởng lão trẻ tuổi nào đó cũng không chừng.
Lý Nhược Bằng nhìn đồng bạn, người nào cũng trọng thương. Trong lòng nhất thời tuyệt vọng. Nàng vốn trốn tránh Bách Vực Kiếm Môn lại gặp phải Linh Thú Tông. Nếu số mệnh đã định, nàng không còn cách nào phản kháng.
Trong lúc nàng đang tuyệt vọng, từ trên không trung phóng xuống một thân ảnh của một con hắc báo khổng lồ.
Thân ảnh Bạch Y đáp xuống mặt đất, ánh mắt hắn nhìn toàn cảnh đánh giá một phen.
Những người hắn quen chính là Hoàng Mập, Âu Dương Sinh cùng Mặc Thần Dương đều đã trọng thương không còn năng lực chiến đấu. Đối diện hắn chính là một tiểu sư muội. Hắn nhận ra đây chính là vị nữ nhân trước đó giả nam trang tên Lý Nhược Phàm. Mặc dù lần đầu nhìn thấy diện mạo nữ nhân của Lý Nhược Băng nhưng khí tức đúng là không thay đổi được.
Lương Vân nhìn thân ảnh con sủng thú to lớn. Hắn không biết đối phương là người phương nào, khí tức chỉ là một tên Nhị Phẩm, y phục cũng là đệ tử Đạo Viện. Có điều đây là một tên nội viện đệ tử, chứ không giống bốn tên kia.
Hắn thả lỏng người, quay sang Bạch Vô Thiên đe dọa “Ta cùng ngươi không thù oán, ngươi có thể rời đi. Nếu không đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!”
Bạch Vô Thiên thờ ơ, không hề để ý đến Lương Vân. Hắn tiến về phía Hoàng Mập và Âu Dương Sinh đỡ hai người ngồi dậy. Nhét mỗi người một viên Ích Huyết Đan giúp hồi phục sinh lực.
Tiếp đến, hắn tiến lại gần Lý Nhược Băng đang bên cạnh chăm sóc Mặc Thần Dương. Hắn lấy ra hai viên Ích Huyết Đan đưa cho nàng ta rồi nói “Tiểu sư muội giúp ta!”
Nàng ta nhanh chóng nhận lấy đan dược rồi gật đầu. Đây chính là vị sư huynh trước đó đã gặp, là đệ tử của thái thượng trưởng lão. Hắn vẫn như vậy, vô cùng thân thiện.
Lúc này, Bạch Vô Thiên mới quay sang nhìn Lương Vân. Lương Vân lúc này vô cùng bối rối, đối phương hoàn toàn không hề sợ hắn.
Bạch Vô Thiên chậm rãi nói “Không cần quá gắng gượng, nếu đã quá sức chịu đựng thì cứ thả lỏng. Chuyện này xem như xong, ngươi cút đi!”
Bạch Vô Thiên sớm biết được đối phương đã quá sức chịu đựng. Có thể tuyệt kỹ hắn đang sử dụng không thể kéo dài. Bên ngoài biểu hiện trầm ổn, nhưng khí tức thoắt ẩn thoắt hiện, có dấu hiệu nghịch chuyển. Nếu hắn cố chấp tiếp tục duy trì, chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết. Đây chính là nguyên nhân, hắn không cần để ý đến đối phương.
Lương Vân sửng sốt khi đối phương phát hiện bản thân đã quá giới hạn chịu đựng. Hắn lui về sau hai bước, sau đó lại lùi về sau năm bước.
Cuối cùng mới giải khai hợp nhất với Thiểm Điện Ưng Vương. Hắn sắc mặt tái nhợt, không còn miếng máu nào. Thiểm Điện Ưng Vương cũng tiêu thất sau đó.
Lương Vân nhìn thiếu niên trước mặt điềm tĩnh lạ thường. Trong lòng dâng lên một cảm giác không an toàn. Hắn ra hiệu cho bốn tên sư đệ tụ họp lại rồi rời đi. Trước khi đi, hắn còn chắp tay hướng Bạch Vô Thiên bái một cái. Đây chính là một cách thi lễ với đối thủ nhường đường lui cho hắn.
Ánh mắt Lý Nhược Băng bị phong thái điềm tĩnh của hắn thu hút. Mặc dù không có xuất chiêu hạ gục đối phương, nhưng cử chỉ trầm ổn. Khiến người khác có một cảm giác an toàn.
Hoàng Mập và Âu Dương Sinh lấy lại được sinh lực. Cả hai nhanh chóng đến gần Mặc Thần Dương. Trong nhóm bốn người, Mặc Thần Dương là người bị trọng thương nặng nhất.
Cả hai xem xét thương tích Mặc Thần Dương không quá nghiêm trọng, mới thở ra nhẹ nhõm. Hai người nhìn nhau, rồi cùng hướng Bạch Vô Thiên chắp tay nói “Đa tạ Bạch sư huynh tương cứu!”
Bạch Vô Thiên cười nói “Việc này ta không có giúp được gì, không cần đa tạ!”
Hắn nói tiếp “Vì sao bọn chúng tập kích các ngươi?”
Hoàng Mập đưa ánh mắt về phía Linh Sâm Quả, rồi nói “Chỉ vì Linh Sâm Quả mà thôi. Bọn đệ đánh lui được con Toàn Quy, không nghĩ tới bọn đệ tử Linh Thú Tông đục nước béo cò muốn đoạt lấy Linh Sâm Quả. Bọn đệ đã từ bỏ, nhưng bọn chúng muốn bắt Lý sư muội đến Linh Thú Tông. Chính vì thế mà mới có đánh nhau…”
Hoàng Mập kể lại tường tận sự việc, Bạch Vô Thiên mới hiểu đầu đuôi sự việc. Những tưởng Bắc Cảnh là một nơi yên bình, mọi người chuyên tâm tu luyện. Không nghĩ tới, đây chính là một nơi luôn có sự tranh đoạt, không giống như trước kia ở Thiên Phong Thành bình bình sống qua ngày.
Thình lình, từ bên trong khu rừng phóng xuất ra mười thân ảnh. Trong đó có năm tên đệ tử Thiên Võ Tông và năm tên Linh Thú Tông. Bọn chúng âm thầm quan sát từ lâu nhưng không dám xuất hiện vì còn có bọn người Lương Vân. Giờ bọn cao thủ rời đi, chỉ còn lại nhóm đệ tử Đạo Viện đã cạn kiệt sinh lực. Đây chính là thời cơ để lao ra cướp đoạt.
Bạch Vô Thiên thở dài, hắn biết bọn chúng ẩn nấp từ lâu. Không nghĩ tới, bọn chúng vẫn không chịu bỏ cuộc. Đúng là bạch ngọc câu dẫn.
Hắn xuất ra thượng phẩm bảo khí mà ngày đầu tiên đến Đạo Viện thắng cược được từ sư huynh La Sung.
Hắn từ tốn nói “Nếu lòng tham che mờ mắt các ngươi, vậy các ngươi cùng lên đi!”
Mười tên Thiên Võ Tông cùng Linh Thú Tông nhất thời kinh ngạc. Một tên tiểu tử bề ngoài yếu đuối lại dám đối kháng mười người. Hắn không những không sợ hãi mà còn có thể trấn định như vậy. Tên này không phải bị điên chứ.
Cả mười tên chia nhau ra bao vây lấy Bạch Vô Thiên. Năm thanh đao bán nguyệt rút ra, năm con Thiết Ưng giơ móng vuốt sắc bén ra đe dọa. Bọn chúng muốn một lần dùng sức lực mười người đè chết tên tiểu tử phách lối.
Bạch Vô Thiên chưa kịp ra tay, Tiểu Hắc đã tiên phong phóng về trước, dùng răng nanh sắc bén cắn mấy con Thiết Ưng, kết hợp móng vuốt như vồ lấy con mồi. Khi ba tên Linh Thú Tông tiếp cận, nó chỉ dùng một chân quơ một cái, cả ba đều bị đánh văng về sau. Năm con Thiết Ưng không thể đào tẩu được, toàn bộ bị Tiểu Hắc diệt dễ dàng.
Năm tên Thiên Võ Tông lúng túng, bọn chúng điều khiển đao bán nguyệt hóa thành phong nhận vờn xung quanh Tiểu Hắc. Bọn chúng muốn băm Tiểu Hắc thành mảnh nhỏ.
Bạch Vô Thiên thấy vậy, nhanh chóng vận dung Vân Trung Bộ về trước, mũi kiếm quét ngang đẩy lùi năm thanh đao. Tiếp theo hắn truy tới cùng xuất ra năm kiếm đâm xuyên qua phần eo của năm tên Thiên Võ Tông. Năm đường kiếm mát lạnh, khiến bọn chúng hoảng hồn thoái lui về sau mười trượng.
Bọn chúng nhìn xuống, phát hiện phần y phục bên hông đã bị cắt đứt một đường. Chỉ cần đối phương có sát ý, bọn chúng xem như là không dậy nổi.
Đối phương hoàn toàn không hề có sát ý. Trong lòng bọn chúng nhất thời dao động, lại thêm cảm giác xấu hổ. Bọn chúng bình tĩnh lại, rồi chắp tay hướng Bạch Vô Thiên cáo biệt. Đã đối phương không tính toán, lại có phần trượng nghĩa, bọn họ cũng không thể ngoan cố chấp nhất được.
Một lúc sau, phụ cận sơn cốc không còn bóng dáng người nào.
Bọn họ rời đi vì tình huống xuất hiện một thiếu niên bạch vy cùng một con sủng thú. Phong thái người này nho nhã, lại có bản lĩnh hơn người. Một cây Linh Sâm Quả cũng không đáng để đắc tội.